Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 485: Cung thỉnh bệ hạ xa giá Đông Đô (3)



Tướng sĩ quân Tào trong doanh trại thấy thế nhất thời náo động hẳn lên, lo sợ không yên.

Trong lúc tướng sĩ quân Tào đang lo sợ không yên, không biết làm gì thì Tào Chân đã rút bảo kiếm chỉ về phía trước quát to: "Ba quân tướng sĩ nghe đây. Người này là Thiên tử giả. Tặc tử Mã Siêu lấy thứ dân giả mạo Thiên Tử, khinh nhờn Thánh giá, tội không thể dung thứ. Cung thủ, mau bắn tên, bắn chết lũ loạn thần tặc tử to gan lớn mật kia".

"Hô" Mã Siêu nặng nề đấm một quyền vào tay vịn bằng gỗ, hắn bùi ngùi nói: "Đáng tiếc lại bị quân Tào đoán được".

"Coi như có đoán được cũng chẳng sao cả" Pháp Chính cười ha hả nói: "Vì bị lòng nghi ngờ ám ảnh, lúc này lòng quân Tào đã loạn. Nhị tướng quân chỉ cần thừa dịp tấn công mãnh liệt là có thể một trận phá tan doanh trại quân Tào'.

Mặc dù Tào Chân quyết định rất nhanh bắn tên giết chết Thiên tử giả nhưng đúng như Pháp Chính đã nói, tướng sĩ quân Tào thực sự không biết Thiên Tử bị Tào Chân bắn chết là thật hay giả. Lúc này lòng quân đã loạn.

Từ khi nghênh đón, thừa lệnh Thiên Tử tới nay, Tào Tháo vẫn tự cho mình là Thừa tướng, thuỷ chung coi nhiệm vụ của mình là phục hưng Hán thất, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa lộ dã tâm muốn tự lập thay Hán thất vì vậy văn thần võ tướng phần lớn chia làm hai nhóm đối lập. Một nhóm chỉ một lòng một dạ hướng về Tào Tháo, giống như Quách Gia, Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, trong con mắt những người đó chỉ có Tào Tháo, cũng chỉ nhận Tào Tháo là quân nhưng còn một nhóm lại hướng tới triều đình Đại Hán ví dụ như Tuân Du, Tuân Úc, Nhạc Tiến vân vân. Đối tượng thần phục của mấy người này thật ra lại là triều đình Đại Hán bởi vì biểu hiện trước sau của Tào Tháo giống như trung thần của Đại Hán nên mới nghe theo lệnh Tào Tháo.

Dưới tình huống này cả hai nhóm này thật ra chỉ hướng tới một người. Đó chính là Tào Tháo.

Thế nhưng dưới những tình huống đặc biệt ví dụ như Thiên Tử bị mũi tên của Tào Chân bắn chết vậy thì tình hình sẽ khác. Lúc này có hai viên hàng tướng Từ Châu xưa nay vẫn tự nhận là thần tử Đại Hán nhảy ra rút đao chỉ Tào Chân quát to: "Nghịch tặc Tào Chân dám bắn chết đương kim Thiên Tử, quả thực là đại nghịch bất đạo, tội không thể dung thứ. Giết hắn!". xem tại TruyenFull.vn

Trong doanh trại quân Tào nhất thời trở nên đại loạn. Hai viên hàng tướng Từ Châu cùng bộ hạ cũ của mình bắt đầu chém giết các bộ quân Tào còn lại. Mã Đại thừa dịp dẫn quân thiết kỵ Tây Lương đánh ùa vào. Quân thiết kỵ Tây Lương ném lao như rời non lấp biển, quân Tào bị thương vong nặng nề. Thừa dịp quân Tào không thể gượng dậy tổ chức phản kháng, mấy trăm thiết kỵ Tây Lương xuống ngựa dọn sạch sẽ dây gạt ngựa, cạm bẫy sừng hươu trước doanh trại quân Tào, ngay sau đó đại đội quân thiết kỵ Tây Lương phá hàng rào tấn công vào đại trại quân Tào.

Quân Tào đã không thể cứu vãn nổi.

Tào Hồng, Tào Chân thấy tình thế không ổn vội vàng gom quân đội lui về giữ doanh trại thứ hai. Mã Đại được thế nhất định không buông tha, hắn chỉ huy thiết kỵ Tây Lương đuổi theo đến cùng, thừa dịp quân Tào còn chưa kịp ổn định lại mãnh liệt tấn công doanh trại thứ hai của quân Tào. Tào Hồng, Tào Chân bất đắc dĩ đành phải thối lui tới hậu trại của Vu Cấm.

Thiết kỵ Tây Lương muốn lặp lại trò cũ, Vu Cấm chỉ huy quân lính liều chết ngăn cản, tiếp ứng Tào Hồng, Tào Chân vào trong trại.

Mã Đại thấy Vu Cấm đã có chuẩn bị, hơn nữa thiết kỵ Tây Lương công phá liền hai trại, sức lực đã mệt mỏi nên liền dẫn quân tạm lui lại mấy dặm nghỉ ngơi hồi phục sức lực. Tào Hồng, Tào Chân vừa mới ngồi xuống, vẫn còn chưa kịp thở thì Vu Cấm chiến bào nhuốm máu bước nhanh vào trướng la lên: "Nhị vị tướng quân, việc lớn hỏng rồi".

Tào Hồng giật mình kinh hãi hỏi: "Văn Tắc, đã xảy ra chuyện gì?"

Vu Cấm nói: "Quân Ngô ở phía bắc sơn khẩu đã bỏ doanh trại rồi".

Tào Hồng hít một hơi thật sâu, hắn trầm giọng nói: "Quân Ngô thật sự đã thất bại sao? Thậm chí không tử thủ được lấy một ngày sao?"

Tào Chân nói: "Thế thì xong rồi. Quân ta lưỡng bề thọ địch thì chống đỡ sao nổi?"

Vu Cấm nói: "Chuyện đã như này thì chúng ta không còn biện pháp nào khác. Trước mắt quân ta phải tạm lui vào trong núi, né tránh quân tiên phong Lương Châu, đợi khi quân Lương Châu rút đi thì chúng ta tới Hứa Đô hội quân với đại quân của chúa công".

Tào Hồng nói: "Hiện tại cũng chỉ còn cách đó là tốt nhất".

Trần Hổ phóng ngựa như bay quay về, hắn kích động nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, quân ta đã liên tục đánh phá hai toà đại trại của quân Ngô và quân Tào. Nhị tướng quân đã chỉ huy quân thiết kỵ tới hội quân".

"Hả?" Giả Hủ vui mừng nói: "Chúa công, nói như vậy thì quan đạo từ bình nguyên Nhữ Nam tới ải Thanh Ngưu đã thông".

"Ừ" Mã Dược trầm giọng nói: "Trần Hổ nghe lệnh".

Trần Hổ vội giục ngựa lên trước nói: "Có mạt tướng".

Mã Dược nói: "Chỉ huy hai ngàn quân tinh nhuệ bảo vệ đường núi, không được để mất".

Trần Hổ ầm ầm trả lời: "Tuân lệnh".

Lúc này Mã Dược mới nhìn Giả Hủ cười nói: "Văn Hoà, bây giờ nên đi nghênh đón Thiên Tử về kinh thành".

Giả Hủ mỉm cười, chắp tay nói: "Chúa công, mời".

Mã Đại giục ngựa phóng như bay quay về, từ rất xa hắn đã kích động nhìn Mã Siêu gào lên: "Huynh trưởng, quân ta đã đánh phá ba toà quân doanh của quân Tào, đã hội quân với thuỷ quân của Cam Ninh tướng quân".

"Tốt quá" Mã Siêu phấn khích nói: "Truyền lệnh, lệnh Trần Đáo chỉ huy quân thiết kỵ bản bộ đoạn hậu, vừa đánh vừa lui. Các chư tướng còn lại chỉ huy quân thiết kỵ bản bộ theo bản tướng quân hộ tống Thiên Tử và bách quan xa giá đi ra ngoài núi hội quân với đại quân của huynh trưởng".

Nửa canh giờ sau, trên quan đạo trước ải Thanh Ngưu.

Mã Dược nhảy xuống ngựa, hắn quỳ dạp xuống, cung kính nói: "Tội thần Lương Châu mục, Bình Tây tướng quân…Mã Dược nghênh giá chậm trễ, tội đáng muôn chết".

Phía sau Mã Dược, Giả Hủ, Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo cùng với hơn một trăm tướng lĩnh Lương Châu lớn nhỏ cũng quỳ dạp xuống, nhìn lại chỉ thấy trên quan đạo nhỏ hẹp chỉ thấy toàn "mông" cao cao, cong lên trông rất hùng tráng.

Xa giá Thiên Tử đang lộc cộc tiến về phía trước đột nhiên dừng lại. Màn xe vén lên, Hán Hiến Đế dáng người gầy gò khom lưng chui ra, khoát tay nói: "Mã ái khanh hộ giá có công. Có tội gì? Mau mau bình thân. Chư vị tướng quân tất cả cũng miễn lễ, bình thân".

"Tạ ơn bệ hạ" Mã Dược cung kính dập đầu bái lạy ba lần, hắn cao giọng nói: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế".

Phía sau Mã Dược, Giả Hủ và tướng lĩnh Lương Châu cũng rối rít tung hô vạn tuế ba lần sau đó mới cùng Mã Dược đứng dậy.

Tư Đồ Khổng Dung giục ngựa tiến lên trước, cất tiếng nói: "Mã Dược có công hộ giá, gia phong Chinh Tây tướng quân, tước Lương công, khâm thử".

Mã Dược lại phục xuống bái lạy: "Tạ chủ long ân".

Tư Đồ Khổng Dung lại tiến lên hô: "Lương công, sao không hộ giá hoàn đô?"

"Thần lĩnh chỉ".

Mã Dược đứng dậy, hắn quay người nhìn đại quân Tây Lương phía sau vung tay lên. Thiết kỵ Tây Lương đang chen chúc nhau trên quan đạo nhỏ hẹp ầm ầm tách sang hai bên, miễn cưỡng có thể làm thành một lối đi ở giữa.

Mã Siêu, Mã Đại giục ngựa tiến lên, đồng thanh quát to: "Cung thỉnh Bệ hạ xa giá Đông đô".

Trong một toà thành địa thế hẻo lánh. Mấy năm nay chiến loạn liên miên, trong núi ngiặc cướp nổi lên, dân chúng trong thành hầu hết đã bỏ đi. Lúc này chỉ còn là một toàn thành trống không.

Tào Tháo chỉ huy tàn binh bại tướng tạm thời trú thân ở đây. Bên trong đại đường huyện nha, Tào Tháo đang ngồi co ro sưởi ấm bên cạnh một chậu than. Bốn bức tường rách nát đương nhiên không thể ngăn cản gió lạnh xâm nhập. Gió lạnh thổi mạnh làm Tào Tháo rét run bần bật. Do tuổi tác ngày một già đi, hơn nữa nhiều ngày nay vất vả bôn ba, sức khoẻ Tào Tháo đi xuống trông thấy từng ngày một.

"Thúc phụ!" Cánh cửa gỗ huyện nha đột nhiên mở ra. Tào Hưu bước nhanh vào trong, kích động kêu to: "Thúc phụ, Hồng thúc tới".

"Tào Hồng?" Sắc mặt vốn cực kỳ tái nhợt của Tào Tháo đột nhiên ửng lên, hắn đứng dậy hỏi: "Tào Hồng ở đâu?"

"Chúa công, Tào Hồng ở đây".

Tào Tháo vừa dứt lời thì đột nhiên bên ngoài huyện nha vang lên một giọng nói rất khoẻ khoắn, bóng người loé lên, Tào Hồng, Vu Cấm, Tào Chân ba tướng đã theo nhau bước vào, nhìn thấy Tào Tháo, cả ba người lập tức quỳ dạp xuống đất, khóc to nói: "Chúa công, chúa công, đã tìm được người rồi, ô ô ô".

"Đứng lên, mau đứng lên" Mắt Tào Tháo ươn ướt, hắn vội tiến lên đỡ ba người Tào Hồng dậy sau đó hắn cầm tay Tào Hồng, cảm khái nói: "Tử Liêm, các người đã có thể quay về rồi".

Tào Hồng buồn bực nói: "Mạt tướng vô năng không thể nghênh đón Thiên Tử quay về, đã để chúa công người thất vọng rồi".

"Đừng nói vậy" Tào Tháo nói: "Các ngươi không việc gì là Cô đã cực kỳ cao hứng rồi".

Tiếng bước chân vang lên, Trình Dục, Cổ Quy, Lưu Diệp, Trương Liêu, Trương Cáp đồng loạt bước vào. Tào Tháo vội bảo mọi người ngồi vòng quanh chậu than.

Lúc này Tào Hồng mới lên tiếng hỏi: "Sao chúa công không ở Hứa Đô, hà cớ gì lại tới đây?"

Tào Tháo thở dài nói: "Tử Liêm có điều chẳng biết, Hứa Đô đã thất thủ rồi".

Tào Hồng thất thanh hỏi: "Hả, Hứa Đô đã thất thủ ư?"

Tào Tháo nói: "Chẳng những Hứa Đô thất thủ mà bảy vạn đại quân cũng hoàn toàn bị tiêu diệt".

"Cái này…".

Tào Hồng, Tào Chân, Vu Cấm ba người nhìn nhau, cả ba thực sự không dám tin vào tai mình.

Tào Tháo im lặng một lát rồi hắn hỏi Tào Chân: "Tử Đan, ngươi có biết tung tích của các đệ và di mẫu ở đâu không?"

Ánh mắt Tào Chân vô cùng buồn bã, hắn im lặng hồi lâu không dám trả lời.

Tào Tháo lại hỏi Tào hồng: "Tử Liêm, ngươi có biết các điệt nhi và tẩu tẩu ở đâu không?"

Tào Hồng nói vẻ sầu thảm: "Thật không dám dấu diếm chúa công, chư vị công tử đều bị nghịch tặc Quan Vũ làm hại (Quan Vũ đã chết mà vẫn bị Pháp Chính giá hoạ, đúng là chết không nhắm mắt) mà chư vị tẩu tẩu cũng…".

Tào Tháo gặng hỏi: "Các nàng ấy thế nào?"

Tào Hồng nói: "Đã bị làm nhục tới chết".

"Đồ thất phu Quan Vũ" Tào Tháo hét to một tiếng, sắc mặt hắn lập tức đỏ ngầu, hai mắt tối sầm hắn ngã xuống bất tỉnh.

Đông Đô Lạc Dương

Mã Dược nghênh đón Thiên Tử đã được mấy tháng trời, trong nháy mắt đã tới mùa xuân năm Kiến An thứ mười một (năm 198). Sau khi nghênh đón Thiên Tử về Lạc Dương, Mã Dược lập tức huy động mười vạn dân phu từ Quan Trung tới Lạc Dương, không lo tốn kém tu sửa cung điện Đông Đô, thu nạp mấy vạn lưu dân từ hai châu Duyện, Dự vào Lạc Dương.

Các Đại phú thương được Mã Dược đỡ đầu cũng thi nhau mở cửa hiệu ở Lạc Dương. Chỉ sau mấy tháng Đông Đô Lạc Dương đã ngựa xe như nước, người đi lại liên miên không dứt, dần dần đã khôi phục lại cảnh thịnh vượng ngày xưa nhất là khu chợ đông thành càng nhộn nhịp hơn ngày trước.. Thiên Tử mặt rồng hớn hở đã hạ chiếu sắc phong Mã Dược làm Thừa tướng, tăng ấp phong lên hai ngàn hộ.

Phủ Thừa tướng, đông thành Lạc Dương.

Mã Dược đang nằm ngửa vẻ thanh thản trên ghế bọc gấm, loại ghế dài này được đặc chế. Bên dưới chạm rỗng làm thành bồn cầu, dưới ghế thiết lập phòng ngầm dưới đất, trong phòng ngầm dùng đá đốt nóng, có thị nữ ở đó dưới nước lên đá nóng, hơi nước bốc lên, xông hơi hạ thể của Mã đồ phu. Sung sướng quá mức.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, Điêu Thiền vén rèm đi vào (Đây là Điêu Thiền thật)

Đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn những vết sẹo chồng chất trên người Mã Dược. Trong mắt Điêu Thiền hiện lên sự đau xót, nàng lên tiếng: "Lão gia, Giả Hủ đại nhân tới".

Mã Dược à một tiếng, vung tay, hai nữ tỳ trên người khoác một chiếc áo tơ lụa mỏng nửa ngồi đấm lưng cho Mã Dược yêu kiều đứng dậy, sau khi khom lưng chào Mã Dược liền ẩn vào sau bức bình phong. Lúc này Mã Dược mới nhìn Điêu Thiền nói: "Thiền nhi, hãy để Giả Hủ đại nhân vào đây".

Điêu Thiền trả lời rồi quay người đi ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, màn trúc nhấc lên, Giả Hủ khom lưng đi vào, hắn chắp tay vái chào Mã Dược, cao giọng nói: "Hủ tham kiến chúa công".

"Không cần đa lễ" Mã Dược cầm một chiếc trường bào trên ghế khoác lên người rồi hắn nằm nghiêng trên ghế và bảo Giả Hủ: "Văn Hoà, tới đây ngồi đi".

"Tạ ơn chúa công".

Giả Hủ tạ ơn, lúc này hắn mới tiến lên hai bước ngồi vào vị trí