Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 438: Quan Độ chi chiến (3)



Pháp Chính vừa dứt lời, Mạnh Đạt liền nói tiếp: "Nói cách khác, quân Tào lại một lần nữa quay về thế bị động, lâm vào khốn cảnh được cái này thì mất cái khác, mà quân ta thì lại ở vào thế chủ động tuyệt đối về chiến lược."

"Không." Pháp Chính khẽ lắc đầu, ngữ khí kiên định, nói: "Sự tình không thể đơn giản như vậy! Với sự gian trá của Tào Tháo, trí mưu của Quách Gia, há có thể để mặc cho quân Tào rơi vào thế bị động chịu đánh như vậy? Tào Tháo và Quách Gia nhất định sẽ nghĩ ra cách xoay chuyển cục thế, đây là điều không thể nghi ngờ!"

Lý Túc không nhịn được, hỏi: "Quân Tào đối diện với sự giáp kích hai mặt của quân ta và Viên Thiệu, vô luận là về binh lực, hay là về địa thế cũng đều rơi vào thế yếu tuyệt đối, chẳng lẽ còn có biện pháp để xoay chuyển cục thế ư?"

"Có!" Pháp Chính trầm giọng, nói: "Quân Tào vẫn còn có một biện pháp để có thể xoay chuyển cục thế!"

Lý Túc ngạc nhiên nói: "Biện pháp nào?"

"Chia binh phòng thủ, liên tiếp ngăn cản là tuyệt đối không thể trụ được." Pháp Chính nói rành mạch từng câu từng chữ: "Cho nên quân Tào chỉ có chủ động xuất kích, lấy công thay thủ!"

"Chủ động xuất kích, lấy công thay thủ ư?" Lý Túc thất thanh nói: "Hiếu Trực muốn nói là quân Tào còn dám chủ động tấn công quân ta? Cái… cái này làm sao có thể?"

Pháp Chính nói: "Đây là cơ hội duy nhất của quân Tào, cũng là cơ hội cuối cùng, Tào Tháo nhất định sẽ phái binh xuất kích, nhất định!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Mã Dược không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Cổ Hủ một cái, Cổ Hủ mỉm cười, khẽ gật đầu đáp lại Mã Dược, vẻ mặt rất vui vẻ, biểu hiện hôm nay của Pháp Chính hoàn toàn có thể dùng hai từ "kinh diễm" để hình dung! Sự ước đoán về tâm tư của tướng soái quân đối địch và suy nghĩ chặt chẽ, Pháp Chính đã hoàn toàn không thua Cổ Hủ rồi.

Có lẽ ngày sau, Pháp Chính hoàn toàn có khả năng là trò giỏi hơn thầy (Pháp Chính từng theo học Cổ Hủ). Đặc biệt quan trọng là Pháp Chính hiện tại mới hơn hai mươi tuổi, thời đại thuộc về Pháp Chính mới chỉ vừa bắt đầu.



Hội nghị đã kết thúc, mọi người giải tán, trong đại sảnh chỉ còn lại Tào Tháo và Tuân Úc.

"Văn Nhược." Tào Tháo lo lắng trùng trùng hỏi Tuân Úc: "Lang trung nói thế nào, Phụng Hiếu rốt cuộc là bị bệnh gì?"

Tuân Úc thởi dài một hơi, u sầu nói: "Lang Trung nói Phụng Hiếu là mặc sức tửu sắc, không chịu hạn chế, đã dẫn tới thận khí suy kiệt, khí huyết hư tổn, trước mắt bệnh đã rất nguy kịch, chỉ có nằm trên giường tĩnh dưỡng, kiên trì dùng thuốc để trị liệu, có lẽ còn có hi vọng giữ được tính mạng, nếu theo quân xuất chinh, e rằng..."

Tuân Úc nói đến đây, nhìn Tào Tháo một cái rồi không dám nói tiếp.

Tào Tháo tâm loạn như ma, trù trừ bất định, trong cả đời hắn, chưa từng khó lựa chọn như lúc này, nếu để Quách Gia theo quân xuất chinh, vậy thì hắn rất có khả năng là sẽ mất đi một vị quân sư tài giỏi nhất, nhưng nếu không thể Quách Gia theo quân xuất chinh, vậy thì Tào Chân còn trẻ tuổi căn bản không thể là đối thủ của Mã đồ tể.

Cho dù đổi lại là Tuân Du hoặc là Trình Dục theo quân xuất chinh, cũng không phải là đối thủ của Mã đồ tể và Cổ độc sĩ. Quách Gia, chỉ có Quách Gia mới có năng lực tiến hành chu toàn với Mã đồ tể và Cổ độc sĩ, cũng chỉ có Quách Gia mới có thể khiến Tào Tháo an tâm, Tào Tháo mới dám tập trung toàn lực bắc thượng Quan Độ tiến hành quyết chiến với Viên Thiệu.

Để Quách Gia xuất chinh hay là không để Quách Gia xuất chinh đây?

Tào Tháo do dự một hồi lâu, nhưng vẫn khó có thể hạ quyết tâm, không khỏi quay đầu lại hỏi Tuân Úc: "Văn Nhược, cô nên là thế nào mới tốt đây?"

Tuân Úc sắc mặt thoáng hiện vẻ đau khổ khó có thể nói rõ, chợt nghiêm mặt nói: "Chúa công đương nhiên là nên lấy đại cục làm trọng!"

"Đại cục? Đại cục!" Tào Tháo lẩm bẩm hai chữ này, sắc mặt đột nhiên biến thành xám xịt, khí sắc ủ rũ, một hồi sau mới nói khẽ: "Hiểu rồi, cô biết nên làm thế nào rồi."



Hội nghị quân sự của quân Lương cũng đã kết thúc, trừ Mã Dược, Mã Siêu, Cổ Hủ, Pháp Chính bốn người ra, tất cả mưu sĩ và võ tướng toàn bộ lui khỏi trung quân đại trướng, Mã Dược chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong trướng, vẻ mặt cũng âm tình bất định, tựa hồ như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Ánh mắt của Mã Siêu, Pháp Chính di động theo mỗi bước chân của Mã Dược, hai người trong lòng đều cảm thấy chờ mong, lại cảm thấy nghi hoặc, rất rõ ràng, Mã Dược, Cổ Hủ chỉ lưu lại hai người Mã Siêu và Pháp Chính, tất nhiên là có sứ mệnh trọng yếu, hơn nữa Mã Dược trù trừ không dám hạ quyết tâm, đủ thấy độ gian nan của nhiệm vụ này. Giờ đã là đêm khuya rồi, trong trướng vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của Mã Dược và tiếng lẹp bẹp của cây đuốc là nghe thấy rõ ràng.

Cuối cùng, Mã Dược dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như đao quét qua mặt hai người Mã Siêu, Pháp Chính. Mã Siêu vội vàng ưỡn thẳng ngực, Pháp Chính cũng không nhịn được mà chỉnh lại mũ áo, cố gắp che giấu sự chờ mong và khẩn trương ở trong lòng. Ánh mắt của Mã Dược cuối cùng dừng trên mặt Cổ Hủ, nói: "Văn Hòa, hay là ngươi nói với Mạnh Khởi và Hiếu Trực đi."

"Tuân lệnh." Cổ Hủ chắp tay vái một cái, quay đầu lại nói với Mã Siêu, Pháp Chính: "Thiếu tướng quân, Hiếu Trực, ý tứ của chúa công là để các ngươi suất lĩnh tám trăm thiết kỵ, giả trang làm mã tặc chui vào Trung Nguyên. Bắt chước tám trăm lưu khấu năm đó giết vào Duyện, Dự, Từ Châu phúc địa, lợi dụng ưu thế kỵ binh đi lại như gió, lướt cái là cả ngàn dặm tập nhiễu những nơi thuộc sự cai trị của quân Tào, đốt cháy lương thảo của quân Tào, giết sĩ tốt của quân Tào. Nói chung là khiến cho hậu phương phúc địa của quân Tào càng loạn thì càng tốt!"

Mã Siêu nhìn Mã Dược một cái, hỏi Cổ Hủ: "Quân sư, tám trăm thiết kỵ đã là mã tặc, vậy có còn phải chịu ước thúc của quân quy Lương Châu không?"

Cổ Hủ nói: "Tám trăm thiết kỵ có thể tùy tiện hành sự, không phải chịu sự ước thúc của quân quy, ở Duyện, Dự, Từ châu, các ngươi có thể phóng tay mà đốt, mà giết, mà cướp, bản quân sư tuyết không tính toán, truy cứu khuyết điểm của các tướng sĩ. Có điều đồng dạng cũng sẽ không tính toán công tích số đầu người mà các ngươi chém được."

Cổ Hủ vừa dứt lời, Mã Dược lại bồi thêm một câu: "Tuy nói là như vậy, nhưng các ngươi vẫn phải tận lực giảm bớt giết chóc bách tính vô tội, còn sĩ tộc thân hào Quan Đông thì các ngươi cứ tự xét mà làm. Cô chỉ nói một câu, vô luận là các ngươi làm gì, cho dù là diệt tộc họ Tào ở Tiếu quận, đều sẽ không truy cứu!"

Cổ Hủ lại nói: "Các ngươi nhất định phải thận trọng, nhiệm vụ của tám trăm thiết kỵ là quấy nhiễu hậu phương của quân Tào chứ không phải là giao chiến chính diện với chúng, càng không phải là bảo các ngươi đi công thành cướp đất! Tám trăm thiết kỵ chính là một thanh đao nhọn dùng để lóc xương, nhất định phải từ chỗ bạc nhược nhất đâm vào mới có thể lóc thịt được một con trâu khỏe."

"Minh bạch rồi!" Mã Siêu ôm quyền, trầm giọng nói: "Xin huynh trưởng và quân sư yên tâm, Siêu tuyệt không nhục mệnh!"

Pháp Chính cũng ôm quyền nói: "Tại hạ nhất định sẽ tâm tâm tận lực phụ tá thiếu tướng quân."

"Ừ!" Cổ Hủ gật đầu, trầm giọng nói: "Tám trăm tinh binh, hai ngàn thớt Hung Nô ải cước mã, còn có trang phục và binh khí lẫn lộn cần thiết, chúa công đã chuẩn bị tốt rồi, ngoài ra bản quân sư còn chuẩn bị cho các ngươi ba ngàn lương khô, sau ba ngàn lương khô này thì tất cả phải dựa vào các ngươi tự mình kiếm."

Mã Dược nói: "Binh quý ở chỗ thần tốc, tối nay sẽ xuất chinh ngay!"

"Tuân mệnh!"

"Tuân mệnh!"

Mã Dược, Pháp Chính đồng thời ôm quyền đáp.



Đám mưu vĩ võ tướng Điền Phong, Hứa Dư, Trương Cáp, Thuần Vu Quỳ tề tụ trong một đường, trong trung quan đại trướng của Viên Thiệu bóng người lấp loáng, tiếng người ầm ĩ, sự hưng tịnh về nhân tài của nó, đương thời thiên hạ không có cái thứ hai, cho dù là Tào Tháo bàn cứ Trung Nguyên phúc địa, tổ chức của hắn cũng không thể sánh bằng Viên Thiệu.

"Chư vị." Viên Thiệu đứng dậy, phất tay với mọi người, cao giọng nói: "Xin mọi người yên lặng."

Trong đại trướng lập tức an tĩnh, Tân Bình phụ trách tình báo lúc này mới ho khẽ một tiếng, bước lên trước nói với Viên Thiệu: "Chúa công, mật thám hồi báo, Tào Tháo dang từ các quận tập kết quân đội, chuẩn bị tự mình xuất quân cứu viện Bạch Mã, Duyên Tân, tổng hợp tình báo của các phương diện, Tào Tháo lần này tối đa chỉ có thể điều tập ba vạn quân đội, chỉ bằng một phần mười quân ta!"

Điền Phong nói: "Ba vạn quân Tào tinh nhuệ lưu thủ tiền tuyến Lạc Dương, Dĩnh Xuyên có dị động gì?"

Tân Bình nói: "Không có dị động gì cả."

"Xem ra Tào Tháo vẫn rất kiêng kỵ Mã đồ tể!" Viên Thiệu cao giọng nói: "Có điều Tào A Man muốn dựa vào ba vạn tập binh mà ngăn cản ba mươi vạn đại quân của cô, khó tránh khỏi quá ngây thơ rồi."

Điền Phong nói: "Chúc công chớ có coi thường ba vạn quân đội của Tào Tháo, Trong ba vạn quân đội này ít nhất cũng có một vạn người là lão binh thân kinh bách chiến, từng theo Tào Tháo đông chinh tây thảo, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một nửa còn lại cũng là tinh nhuệ từ hàng quân Dương Châu và hàng quân Từ Châu chọn ra, sức chiến đấu của chúng tuyệt không thể coi thường!"

"Tinh nhuệ cái gì chứ!" Viên Thiệu có chút không đồng ý, nói: "Mấy lần bị Mã đồ tể đánh cho mất cả mũ giáp, thảm hại thua chạy, chẳng qua là một đám ô hợp mà thôi, há có thể là địch thủ của ban vạn hùng binh Hà Bắc của cô? Nguyên Hạo đừng có nâng cao sĩ khí của quân định mà tự diệt uy phong nhà mình."

Điền Phong thở khẽ một tiếng, không nói gì nữa, trong lòng lại không khỏi xẹt qua một tia lo lắng.

Trận chiến này, từ các phương diện mà nhìn thì quân Hà Bắc chiếm hết ưu thế, nhưng chỉ có một điểm, quân Hà Bắc lại còn xa mới bằng quân Tào, đó chính là chủ tướng của hai quân căn bản không ở cùng một trình độ! Viên Thiệu thích đao to búa lớn, bảo thủ, còn Tào Tháo thì gian trá đa trí, quả cảm quyết đoán, ở điểm này của chủ tướng, quân Tào có thể nói là chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Tân Bình nói tiếp: "Ngoài ra Tôn Kiên đang hướng tới Lưu Giang, tập kết thủy lục đại quân, Lưu Biểu cũng đang tập kết quân đội về Giang Hạ và Tam Giang khẩu. Xem ra chắc không lâu nữa giữa Tôn Kiên và Lưu Biểu sẽ bạo phát một trận đại chiến, do đó, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Biểu, Tôn Kiên song phương đều không rảnh để để ý đến chiến sự phương bắc."

Viên Thiệu gật đầu, hỏi: "Mã đồ tể bàn cứ Tây bắc thì sao, có cử động gì không?"

Tân Bình nói: "Mã đồ tể vừa bình định xong Hán Trung, mới có thêm hai vạn hàng quân Hán Trung, có điều Quan Trung, Hà Sáo, Lương châu đều là một mảng yên bình, quân Lương căn bản không có hiện tượng tập kết quy mô lớn, xem ra Mã đồ tể chỉ định lợi dụng hai vạn tinh binh đóng ở Nam Dương để kềm chế Tào Tháo."

"Hừm!" Viên Thiệu lạnh lùng nói: "Cô vốn không hi vọng quân Tây Bắc có thể giúp đỡ điều gì, Mã đồ tể không tới làm phiền đã là tốt lắm rồi, tránh cho tới lúc đó hai quân vì tranh địa bàn đánh nhau, Mã đồ tể sẽ ở sau lưng cô, mắng cô không giữ chữ tín, đơn phương phá bỏ hiệp nghị."

"Không." Hứa Du kiên quyết nói: "Trận này Mã đồ tể sẽ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn đâu, tại hạ cho rằng Mã đồ tể nhất định sẽ xuất binh đánh lén Hứa Xương để mưu cầu cưỡng ép thiên tử. Chúa công cũng nên phái một nhánh tinh binh tới chếch sau Hứa Xương, nhất định phải cướp lấy thiên tử tới Hà Bắc trước Mã đồ tể."

Điền Phong nghe xong chợt biến sắc, đề nghị của Hứa Du không nghi ngờ gì nữa chính là một kiến nghị cực tốt. Nếu Viên Thiệu có thể áp dụng, nhân cơ hội đại quân của Tào Tháo xuất chinh ở bên ngoài mà phái kỳ binh vòng ra sau quân Tào dánh lén Hứa xương. Rất có khả năng sẽ giết cho quân Tao không kịp trở tay, cho dù đánh lén thất bại, cũng tất có thể giết cho quân Tào rối loạn chân tay.

Quân Tào lo cái này mất cái kia, rất có khả năng sẽ lộ ra sở hở, từ đó sẽ dành cho quân Hà Bắc cơ hội một kích tất thắng.

Nhưng đáng tiếc là Viên Thiệu tựa hồ như không cảm thấy hứng thú với đề nghị của Hứa Du, chỉ trả lời một câu hờ hững lãnh đạm: "Khi phái cô quân thâm nhập thì quá mạo hiểm, chuyện này để sau hẵng nói đi."