Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 411: Chỉ còn lại 7 năm thôi (2)



Giả Hủ nói:

"Chúa công có thể cho Lữ Bố 1 số chỗ tốt, lại càng tăng cường thêm quyết tâm đối kháng Tào Tháo của hắn".

""Đúng". Mã Dược nói:

"Trong thư nên nói rõ rằng, nếu Lữ Bố đồng ý khởi binh tấn công Tào Tháo bổn tướng quân đáp ứng trợ giúp hắn 2 vạn chiến mã Lương Châu với 5000 bộ khôi giáp. Trong thư phải đặc biệt nói rõ rằng, mùa xuân sang năm khi tuyết ở Hoàng Hà tan, thì hắn sẽ thuận lợi nhận được chiến mã và áo giáp".



Mười ngày sau, ở Từ Châu Bành Thành.

Trần cung vội vàng đi vào phủ của Lữ Bố, chỉ thấy Lữ bố đang cầm một cuốn sách, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa số, đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Trần Cung mới cả kinh giật mình, nhìn Trần Cung nói:

"Công Đài, ngươi đã đến rồi ư?".

Trần cung chắp tay, hỏi:

"Chúa công đêm khuya cho gọi, không biết có chuyện quan trọng gì?".

Lữu Bố cầm bức thư đưa cho Trần Cung, thấp giọng nói:

"Ngươi trước tiên xem cái này đã"

Trần Cung nhận thư, khuôn mặt biến sắc nói:

"Mã Đồ Phu muốn kết minh cùng với Chúa công?".

"Haha, Đúng vậy".

Lữ Bố cười nhẹ một tiếng nói tiếp:

"Ngay lúc nãy bổn tướng quân cũng buồn cười, nhưng thế sự đúng là vô thường!! Bổn tướng quân là Mã Đồ Phu đánh nhau nhiều năm như vậy, bây giờ Mã Đồ Phu lại muốn kết minh cùng với bổn tướng quân? Đúng là buồn cười, hết sức buồn cười".

"Không, tại hạ lại cảm giác không buồn cười tý nào:".

Trần Cung nghiêm nghị nói:

"Hoàn toàn trái ngược, tại hạ cho rằng Chúa công nên đáp ứng kêt minh cùng Mã Đồ Phu".

"Cái gì, đáp ứng kết minh?".

Lữ Bố đầu tiên là giật mình, sau đó nói:

"Rõ rồi, ý của Công Đài là muốn bổn tướng quân giả vờ đáp ứng kêt minh, sau đó lừa lấy 2 vạn chiến mã và 5000 bộ khải giáp?".

Trần cung nói:

"Hai vạn chiến mã và 5000 khải giáp đương nhiên là trọng yếu, nhưng ý của tại hạ là, không phải Chúa công giả vờ mà là thật tâm kết minh".

"Cái gì?".

Lữ Bố thất thanh nói:

"Thật tâm kết minh với Mã Đồ Phu?".

"Đúng!"

Trần cung nói:

"Bởi vì Chúa công và Mã Đồ Phu có cùng 1 địch nhân là Tào Tháo".

"Cùng chung địch nhân?".

Lữ Bố nhíu mày nói:

"Tào Tháo? Nói như vậy Công Đài cho rằng, những lời trong thư của Mã Đồ Phu đều là thật? Tào Tháo sang năm sẽ dụng binh với Từ Châu?".

Trần cung nặng nề mà gật đầu, trầm giọng nói:

"Tại hạ đề nghị Chúa công lên sớm hạ lệnh cho Trương Liêu tướng quân sớm triệu tập đại quân và lương thảo, Chỉnh là chuẩn bị ứng phó với việc Tào Tháo đột nhiên tập kích, Chỉ có điều lúc này Tào quân còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng quân ta lại chuẩn bị sẵn sang, vậy thì không bằng đơn giản là Tiên Phát Chế nhân".

Lữ Bố nói:

"Nhưng Công Đài đừng quên, quân ta và quan Tào bây giỡ vẫn còn là đồng minh".

Trần cung nói:

"Lúc đó là Tào Tháo thảo phạt Viên Thuật mới kết minh với quân ta, bây giờ Viên Thuật đã bị diệt, cái đồng minh này mất đi trụ cột rồi. Lại nhìn bên phía Tào THáo, ở Hà Bắc có Viên THiệu, Quan Trung có Mã Đồ Phu, đâu có dưới Tào Tháo đâu? Ở kinh châu có Lưu Biểu, GIang Đông có Tôn Kiên, cách nhau quá xa, chỉ có Từ CHâu của Chúa công mới có đủ khả năng".

"Từ Châu giàu có, thịnh vượng. Nếu như Tào quân có thể hạ được Từ Châu, thì sẽ giải quyết được khốn cảnh thuế ruộng của Tào THáo, đây là một chuyện nhất cử lưỡng tiện, tại sao Tào Tháo lại không để ý cơ chứ?".

"Lời công đài nói không phải không có đạo lý".

Lữ Bố dù sao cũng không ngu, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, trầm ngâm hỏi:

"Nhưng nếu quân ta mà tùy tiện hưng binh, chẳng phải là vô cớ xuất binh hay sao?".

Trần cung nói:

"Chúa công hãy giả mạo chỉ dụ của Vua, nói Tào Tháo giam cầm Thiên tử, tuy mang danh Hán nhưng lại là Hán tặc. Hiệu triệu thiên hạ khởi binh thảo phạt. Năm đó Tào Tháo không phải là giả mạo chiếu vua hay sao?".

….

Mười ngày sau ở Nhương Huyền Nam Dương.

Tuân Du sắc mặt không tốt, vội vàng đi nói với Tào Tháo và Quách Gia:

"Chúa công, Phụng Hiếu việc lớn không tốt rồi:".

Tào Tháo ngẩng đầu, hỏi:

"Công Đạt có chuyện gì mà kinh hoảng vậy?".

Tuân Du đem một bức thư cho Tào Tháo trầm giọng nói:

"Chúa công, mời xem".

Tào Tháo nhận thư, chỉ liếc qua một cái, đã khiếp sợ không hiểu, nói:

"Chiếu thư của Thiên Tử?".

"Đây là giả mạo chiếu thư".

Tuân Du nói:

"Lữ Bố nhân danh là Từ Châu mục, giả truyền chiếu chư của Thiên Tử, miệt thị Chúa công, còn hiệu triệu chư hầu thiên hạ, cùng khởi binh thảo phạt".

"Theo như thám mã hồi báo:

Lữ Bố đã triệu tập đại quân Từ Châu, chia ra đường thảo phạt Duyện Châu. Phía Bắc do đại tướng quân Tào Báo, Trương Liêu suất lĩnh 2 vạn Xuất Lang NHa đánh Thái Sơn quận, Tế bắc quốc, đông quận. Phía Nam do Lữ Bố đích thân chỉ hủy, lĩnh 5 vạn quân ra khỏi Bành Thành, đánh Bái quốc, lương quốc, Trần quốc, quân tiên phong đang tiến về Hứa Đô".

"Cái gì!?"

Tào Tháo nghe vậy bị dọa cho nhảy dựng lên, thất thanh nói:

"Lữ Bố lại dùng tới 7 vạn quân để khởi binh?".

"Đúng vậy".

Tuân Du trầm giọng nói:

"Văn Nhược đã lệnh cho Tử Liêm tướng giân đi thái sơn quận đón đánh Trương Liêu, lại lệnh cho Dẫn Lễ, Tôn quân chia nhau trấn thủ Bái quốc và Lương quốc, còn ngăn cản quân Tiên phong của lữ Bố thì Tử Liêm, Doãn lễ và Tôn quan tướng quân không có cách nào địch lại được Lữ Bố cả, Chúa công nếu không thể xuất quân nghênh địch, hậu quả thật không tưởng tượng nổi".

"Thất sách!"

Quách Gia đấm tay vào nhau nói:

"Thật không hổ là Cổ độc sĩ! Lại ăn miếng trả miếng! Quân ta dùng Viên Thiệu khiến cho Mã Đồ Phu phải lui binh, nhưng Mã Đồ Phu lại dùng Lữ Bố để ép quân ta rút khỏi Nam Dương!, hơn nữa nhìn tình thế bây giờ, Mã Đồ Phu đi sau lại vượt lên trước, đúng là lợi hại".

"Phụng Hiếu"

Tào Tháo bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Quách Gia nói:

"Lữ Bố dùng đại quân Từ Châu tấn công một cách quy mô, tuy không thể so với Mã Đồ Phu, nhưng Nam Dương là chỗ hiểm yếu của quân ta, Duyện Châu lại là mệnh của bổn tướng, ngươi nói phải làm gì bây giờ?".

"Việc đã đến nước này, chỉ còn cách lui binh khỏi Nam Dương".

Quách Gia nói:

"Nhưng mà Nam Dương quận cũng không thể nào cho Mã Đồ Phu, ít nhất không thể cho không hắn được".

Tào Tháo nói: "Phụng Hiếu có ý gì?".

Quách Gia nói:

"Nam Dương quận vốn thuộc quản hạt của Kinh CHâu, Chúa công cho Lưu Biểu xuất quân tiếp nhận Nam Dương, việc thứ sử Kinh Châu không quản hạt được Nam dương vẫn canh cánh trong lòng, nếu như Chúa công trả lại Kinh Châu, khẳng định sẽ có thể dụ dỗ quân Kinh Châu".

Tào Tháo nói: "Lưu Biểu có dám đối mặt cùng với Mã Đồ Phu hay không?". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Quách Gia nói:

"Lưu biểu tấn công không đủ, nhưng thủ thì có thừa, Chúa công chỉ cần phái đem lợi hại nói rõ ràng, thì chắc chắn lưu Biểu sẽ xuất quân đánh Uyển Thành".



Hán Hiến Đế Kiến An năm thứ 8 (195) vào tháng 10, Vệ tướng quân là Lữ Bố nhân danh Từ CHâu mục, phát chỉ dụ giảo mạo Thiên Tử, hiệu triệu chư hầu khởi binh thảo phạt Tào Tháo, nhưng đáp ứng chỉ có Liêu Liêu.

Cuối tháng 10, Lữ Bố cho hãn tướng Từ Châu là Tào Báo làm chủ tướng, Trương Liêu làm phó tướng, dẫn theo 2 vạn đại quân đánh Thái Sơn, ý đồ thống nhất yếu đạo Hoàn Hà, thuận lợi tiếp nhận 2 vạn chiến mã và 5000 khải giáp mà Mã Đồ Phu đã đáp ứng.

Lữ Bố thì chính mình dẫn 5 vạn đại quân rời khỏi Bành hành, xuôi theo Bái quốc, Lương quốc, tiến quân. Dùng trận thế quy mô tấn công Hứa Đô.

Đầu tháng 11, quân Tào bắt đầu khua chiêng gõ trống rút khỏi Nam Dương.

….

Trong phủ của Thái Thú Nam Dương quận.

Thái Thú Nam Dương là Trần KỶ đang ở vào tình thế khó xử, chiếu thư thiên tử đặt ở trước bàn, trong chiếu thư sắc phong trần kỷ làm thứ sử Từ Châu, Trần Kỷ không phải đứa ngốc, đương nhiên biết rõ cái chức Thứ Sử Từ Châu này không phải là biếu không, Lữ Bố bây giờ đang chiếm Từ Châu, còn đặt cái chức thứ sử này cho hắn làm gì?

Dụng tâm của Tào Tháo đã rõ. Ý muốn bảo Trần kỷ bỏ Nam Dương.

"Đại ca!"

Trần Đáo đấm mạnh 1 quyền xuống bàn, cả giận nói:

"Nam dương quận là của đại ca, Tào A Man dựa vào cái gì mà đem tặng nó cho Lão già Lưu biểu?".

Trần Kỷ sắc mặt âm trầm, im lặng không nói.

Thấy Trần Kỷ im lặng không nói, Trần Đáo càng lớn tiếng nói:

"Tào Tháo đã bất nhân, thì cũng không thể trách chúng ta bất nghĩ, không bằng thừa dịp Tào Tháo còn đang lui binh, chúng ta từ sau lưng làm chuyện t àn nhẫn. Sau đó đem đầu Tào Tháo nương tựa dưới trướng của Mã Đồ Phu. Đại ca làm nên công lao lớn như vậy, Mã Đồ Phu chắc chắn sẽ hoan nghênh".

"Hồ Đồ".

Trần Kỷ quát mắng nói:

"Mã Đồ Phu dám đối chọi với Tào Tháo, nếu như đầu nhập dưới trướng Mã Đồ Phu thì tình cảnh còn khó khăn hơn bây giờ. THái thú Vũ đô thủ đoạn bì ổi, thái thú Nam dương là Lý Thôi trước kia cũng đã nương tựa vào Mã Đồ Phu, nhưng Mã Đồ Phu đã làm như thế nào? Không phải là bị Mã Đồ Phu lấy cớ giết đi hay sao?".

Trần Đáo bất đắc dĩ nói: "Như vậy đại ca định làm gì bây giờ?".

Trần kỷ trầm giọng nói:

"Nếu như không có Nam Dương quận, bổn tướng quân còn có lợi ích gì trong mắt Tào Tháo nữa đây, thủ hạ của Tào Tháo nhất định sẽ bài xích chúng ta, cho nên Hứa Đô không thể đi được. Nhưng không đến Hứa đô thì nương tựa vào Mã Đồ Phu lại là tìm đường chết, cho nên huynh đệ chúng ta chỉ có 1 con đường…".

Trần Đáo nói: "Đại ca, huynh nói làm sao bây giờ".

Trần kỷ nói:"Tìm nơi nương tựa Kinh Châu mục Lưu Biểu!"