Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 393: Mã đồ phu, ngày chết của ngươi tới rồi! (1)



Nam thư phòng của Tướng Phủ.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, làm cho Tào Tháo đang suy nghĩ bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy Quách Gia đang yên lặng tiến vào.

"Chúa công, Quan Vũ tướng quân đã suất lĩnh năm trăm đao thủ xuất phát?"

Thân thể thon gầy của Tào Tháo không rét mà run, đôi mắt hiện lên vẻ đau xót, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng thay thế, bậc đại trượng phu sát phạt phải quyết đoán, đến lúc tàn nhẫn hung ác thì phải làm, há lại có lòng dạ đàn bà, nữ nhân tình trường?

Nếu ngày khác Nguyên Nhượng ở dưới suối vàng có biết, cũng có thể tha thứ cho quyết định ngày hôm nay.

Tào Tháo hít sâu vào 1 hơi, hỏi:

"Vân Trường đi đường nào?:"

"Chúa công yên tâm."

Quách Gia nói:

"Quan Vũ tướng quân đi theo hướng bắc của Hoàng Hà, như vậy có thể tránh khỏi sự do thám của Mã đồ phu".

"Ừ, như thế rất tốt."

Tào Tháo suy ngẫm một lát, nghiến răng nói:

"Còn có một chuyện Phụng Hiếu phải nhớ, Mã đồ phu xảo trá dị thường, quân ta nhất định phải cẩn thận."

"Chúa công yên tâm."

Quách Gia nói:

"Nếu Mã đồ phu may mắn tránh khỏi nạn bị nước dìm chết, thì nhất định sẽ hoảng sợ mà tìm đến Quan Độ cảnh, dùng sự yểm hộ của Thủy quân mà quay về Quan Trung, tại hạ đã hạ lệnh cho Vu Cấm, Tàng Phách hai vị tướng quân lĩnh 3000 quân, ngày đêm hành quân tới Quan Độ cảng, Mã đồ phu không chết cũng nhất định bị lột da".

"Ôi "

Tào Tháo than nhẹ một tiếng, hướng Quách Gia nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Phụng Hiếu này, sau trận chiến này, ngươi phái người đem trưởng tử của Nguyên Nhượng đang tòng quân, tới Hứa Xương, bổn tướng nhất định sẽ coi như con mình, mà dốc lòng nuôi dưỡng".

Quách Gia nói:"Quách Gia lĩnh mệnh."

......

Cách hướng bắc của Tỵ Thủy quan 10 dặm, bờ Nam Hoàng Hà.

Con đê lớn của Hoàng hà đã bị đục một lỗ hổng lớn, chỉ còn có 1 lớp đất mỏng.

Những cong sóng lớn ngập trời, đang đập ì ùng vào thân đê, những cọc gỗ chống đỡ bên ngoài bị lắc lư, trông thì tưởng lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Năm trăm binh lính Lương Châu đang canh giữ cách đó không xa, chỉ chờ Mã Dược ra lệnh 1 tiếng, là nhảy lên phá đê.

Bóng đêm như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Vương Phương suất lĩnh hơn 10 khinh kỵ binh tuần tra dọc bờ Nam của con đê, âm thanh sóng nước đập ầm ầm đã che giấu đi tất cả những âm thanh khác.

Những mỡ dê đang cháy rừng rực cũng chỉ có thể chiếu sáng xung quang tầm vài chục bước. Đêm đen như mực. Ngoài phạm vi 10 thước thì chẳng nhìn được cái gì, không nghe thấy gì.

Ì ùng…

Sóng nước Hoàng Hà đang vỗ vào bờ đê, tạo nên những âm thanh có tiết tấu.

"Không đúng!"

Mặc dù không nghe thấy gì, nhìn thấy gì, nhưng sự cảnh giác của Vương Phương đã phát hiện ra 1 âm thanh khác ngoài tiếng sóng nước, liền giục ngựa quay đầu về phía 2 thân binh phía sau nói:

"Hai người các ngươi xuống ngựa xem 1 chút, ta xem âm thanh sóng nước vỗ vào con đê có gì đó không đúng".

"Tuân mệnh, tướng quân."

Hai gã binh lính xoay người xuống ngựa, nắm lấy cây đuốc, đi xuôi theo con đê lớn.

Còn chưa tới được mép đê, hai gã binh lính đột nhiên kêu lớn:

"Người nào… A"

"Hưu hưu!"

Trong bầu trời đêm có 2 mũi tên xẹt qua, bắn thủng cổ họng của 2 binh lính, hai người mới chỉ kêu lên 1 tiếng thê lương rồi im bặt, cây đuốc trong tay 2 gã binh lính Lương Châu đã rơi xuống.

Khi chạm phải mặt đất thì bắn lên những tia lửa lấp lánh. Theo ánh lửa, Vương Phương hoảng sợ phát hiện, vô số thân ảnh đen nghịt đang xông về phía bờ Nam của con đê lớn.

"Không hay, có địch tập kích".

Vương Phương bị dọa cho nhảy dựng lên, nghiêm nghị quát lớn:

"Hai người cách ngươi lập tức quay về bẩm báo Chúa công, các huynh đệ còn lại, theo bổn tướng quân xông lên, đem những người tập kích ném xuống sông cho cá ăn".

"Giết giết giết "

Hơn mười kỵ binh Lương Châu theo sát sau lưng của Vương Phương, xông về phía quân địch đông nghịt, cách đó không xa là doanh địa của quân Lương châu, hơn 400 kỵ binh khác cũng bừng tỉnh trong giấc mộng, vốn áo giáp không có cởi, nên chúng nhanh chóng lên ngựa, xông tới trợ chiến.

Trong nháy mắt, Vương Phương suất lĩnh của hơn mười cưỡi Lương Châu kỵ binh liền xông vào quân địch đông nghịt.

"A"

Vương Phương hét lớn một tiếng, nâng đại đao trong tay ra phía trước mặt, chém 1 người thành 2 khúc, máu nóng bắn tung tóe khắp đầu và mặt, mùi máu tươi bay vào mũi, sắc mặt của Vương Phương trở nên dữ tợn, đôi mắt đen lánh đã được ánh lửa chiếu vào đã trở nên đỏ hồng.

Vù Vù