Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 344: Mã Siêu đả bại Lữ Bố (1)



Đêm khuya.

Tào Tháo yếu ớt tỉnh dậy. Hắn thấy Trình Dục, Hạ Hầu Đôn, Lý Điển chư tướng sắc mặt lo âu đang tụ tập trong đại trướng. Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy tào Tháo tỉnh lại.

"Trọng Đức" Tào Tháo đưa mắt nhìn Trình Dục, hắn hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trình Dục nói: "Chúa công, nơi này là Thạch Dương".

"Thạch Dương?" Tào Tháo khẽ cau mày, hắn hỏi tiếp: "Đại quân Tây Lương của Mã đồ phu ở đâu?"

Trình Dục thất vọng nói: "Sau khi đánh hoả công thất bại, cùng lúc với người đưa tin của Lưu Biểu tới nơi, Trương Doãn, Sái Mạo đã đồng ý bãi binh, ngưng chiến. Đội thuyền của Mã đồ phu đã xuôi xuống Giang Đông một cách thuận lợi".

"Ai…" Tào Tháo thất vọng thở dài, hắn khẽ nói: "Cuối cùng vẫn không thẻ giết chết mã đồ phu ở Tam Giang khẩu… ông trời đáng chết kia, ngay giữa mùa đông mà cũng có mưa rào. Chẳng lẽ đây là ý trời khó cưỡng, mệnh của Mã đồ phu chưa tới tuyệt lộ sao?"

Trình Dục khẽ hỏi: "Chúa công, có cần điều đại quân từ Uyển Thành tới vùng Duyên Giang truy kích không?" (vùng ven sông Trường Giang)

"Truy kích?" Tào Tháo lắc đầu thở dài nói: "Không kịp nữa rồi mà cũng không còn cần thiết nữa. Chúng ta hãy quay lại Uyển Thành".

"Chúng ta phải quay lại Uyển Thành sao?"

"Đúng, quay lại Uyển Thành, sau đó dẫn quân quay về Hứa Đô".

Sau khi nói câu này dáng vẻ Tào Tháo vô cùng uể oải, sắc mặt hắn già sọm, giống như trong một đêm hắn già đi hơn mười tuổi.

'Chúa công".

Trình Dục vô cùng lo lắng. Hắn lo lắng thất bại đau đớn lần này sẽ là một bóng ma ám ảnh trong lòng Tào Tháo. Từ nay về sau mỗi lần đối mặt với Mã đồ phu, chưa cần ra trận đã sợ hãi. Nếu quả thật điều này xảy ra Tào Tháo sẽ mất đi hình ảnh của một người kiêu hùng, hơn nữa cũng đánh mất đi tư cách tranh giành thiên hạ.

"Trọng Đức không cần phải quá lo nghĩ" Tào Tháo hình như đoán trúng tâm trạng nặng nề của Trình Dục. Hắn vội an ủi: "Một thất bại cỏn con này còn lâu mới làm bản Thừa tướng suy sụp. Mã đồ phu cũng thực sự lợi hại, lợi hại hơn hẳn những đối thủ bình thường khác. Thế nhưng có một đối thủ cường đại như vậy, bản Thừa tướng mới thấy có hứng thú đấu tranh".

"Chúa công".

Trình Dục khẽ run rẩy người khi hắn nghe Tào Tháo nói vậy, trong lòng hắn có một niềm vui vô bờ bến như chưa từng có.

...

Cảng Hổ Khẩu.

Cầm Phàm Tặc, Giang Hạ thuỷ tặc không tốn nhiều công sức đã tiêu diệt mấy trăm thuỷ quân Dự Chương trú đóng trong cảng sau đó nghênh đón đội thuyền khổng lồ của Mã Dược vào trong cảng nghỉ ngơi, hồi phục.

Sau khi vào trong cảng kiểm kê lại thì thấy có mười bảy chiếc lâu thuyền bị cháy thân thuyền, nước đã tràn khoang đáy, thân thuyền đã bị nghiêng nghiêm trọng không thể tiếp tục sử sụng nữa.

Mặt khác còn hơn hai ngàn chiến mã bị chết ngạt vì khói. Hơn một ngàn tướng sĩ ngã xuống sông chết đuối. Tám ngàn đại quân cũng chỉ còn bảy ngàn. Có thể nói đây là tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Điều may mắn duy nhất chính là đội chiến thuyền và chiến thuyền lớn được bảo toàn gần như hoàn hảo, lương thảo, khí giới bị tổn thất không đáng kể. Thực ra kết quả này có thể coi như là quá may mắn. Nếu như không có cơn mưa dông bất chợt đó thì đại quân Tây Lương chỉ e đã tan thành mây khói.

Trong một ngôi nhà nhỏ.

Mã Dược đang triệu tập Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo, Lý Mông, Vương Phương, Lý Túc chư tướng thương nghị.

Thuỷ tặc Giang Hạ Trần Hổ chỉ tay vào bản đồ, hắn nhìn Mã Dược nói: "Chúa công, mạt tướng đã hành tẩu trên vùng sông nước Trường Giang nhiều năm nên ít nhiều cũng biết phân bố binh lực của thuỷ quân trên sông Trường Giang. Dự Chương, Ngô Quận, Đan Dương, Hội Kê bốn quận không có thuỷ quân hùng mạnh. Chỉ có gần đây Thái Thú Ngô Quận có huấn luyện một đội thuỷ quân nhưng quân số không quá một ngàn người. Chiến thuyền cũng có không tới hơn trăm chiến thuyền nhẹ, đương nhiên không đủ sức mạnh để tạo nên mối uy hiếp đối với đại quân của chúa công".

"Ừ" Mã Dược gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Trận đánh ở Tam Giang khẩu bản tướng quân đã quá chủ quan. Sai lầm như vậy tuyệt đối không thể mắc lại lần thứ hai. Trần Hổ, Trương Báo nghe lệnh".

Trần Hổ, Trương Báo bước ra khỏi hàng, thản nhiên nói: "Có mạt tướng".

"Chỉ huy thuỷ quân bản bộ lên tám mươi chiếc mông trùng và đấu hạm đi tiên phong, mở đường".

"Tuân lệnh".

"Cam Ninh nghe lệnh".

"Có mạt tướng".

"Chỉ huy thuỷ quân bản bộ lên hơn một trăm chiến thuyền và đấu hạm đi sau đoạn hậu".

"Tuân lệnh".

"Các chư tướng còn lại phải tự chính đốn binh mã. Ngày mai khởi binh".

"Tuân lệnh".

...

Dĩnh Xuyên.

Chiến thuật từng bước ép sát của Quách Gia đã hoá giải thành công kế hoạch lấy công để thủ mà Mã Dược và Giả Hủ đã định ra. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Sau hơn một tháng tranh đi đoạt lại, mấy toà thành cuối cùng bên ngoài thành Huỳnh Dương cuối cùng cũng bị liên quân đánh chiếm. Tới tháng hai năm Kiến An thứ năm Hán Hiến Đế, thành Huỳnh Dương đã trở thành một toà cô thành. Việc tiếp tục phòng thủ Huỳnh Dương đã không còn ý nghĩa gì nữa. Thế nhưng trong hơn một tháng đã qua Giả Hủ cũng đã làm được rất nhiều việc.

Ngay khi đại quân Tây Lương rút lui về Huỳnh Dương thì ở vùng phía bắc quận Hà Nam, quận Dĩnh Xuyên, quận Trần Lưu đã trở thành một vùng đất hoang tàn. Các thế lực sĩ tộc địa phương đã bị cướp phá sạch sẽ. Gần ba mươi vạn dân chúng đã bị cưỡng ép di rời tới Lạc Dương, không lâu sau đó lại bị di chuyển vào trong vùng Quan Trung. Quan Trung vốn từ lâu đã trở nên hoang dã, không người ở lúc này lại dần dần khôi phục lại sự sống.

...

Trong tiếng bước chân nặng nề, Mã Siêu, Hứa Chử cùng nhau tiến vào. Cả hai nhìn Giả Hủ nói: "Tham kiến quân sư".

"Ừ" Giả Hủ gật đầu hỏi: "Dân chúng đã di rời hết chưa?"

"Quân sư cứ yên tâm" Hứa Chử ồm ồm trả lời: "Những gì cần di dời đều đã di dời cả rồi. Hiện tại bên ngoài thành Lạc Dương chỉ còn có năm vạn đại quân".

"Đúng!" Mã Siêu hung hăng nắm chặt tay vung lên. Hắn trầm giọng nói: "Thời cơ quyết chiến đã tới rồi".

"Thiếu tướng quân nói rất hay" Giả Hủ đột nhiên đứng dậy. Ánh mắt hắn sáng rực nóng bỏng như hai ngọn lửa. Hắn trầm giọng nói: "Truyền lệnh xuống. Toàn bộ tướng sĩ ăn no. Ngày mai sẽ quyết chiến cùng liên quân Quan Đông. Ở thành Huỳnh Dương này chúng ta sẽ giáo huấn cho lũ liên quân hung hăng lần thứ nhất. Chúng ta phải để bọn chúng nếm thử sự lợi hại của thanh đao trong tay thiết kỵ Tây Lương".

"Ha, ha" Hứa Chử cười to hai tiếng. Hắn xoa tay nói: "Mạt tướng không thể chờ hơn nữa".

...

Các lộ chư hầu cùng văn quan, võ tướng thủ hạ đều đã tề tựu bên trong đại trướng.

Quách Giả chỉ tay vào bản đồ, hắn nhìn Viên Thuật nói: "Phiêu Kỵ tướng quân, ngày mai sẽ đánh một trận vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta thắng, chắc chắn quân đoàn Lương Châu sẽ rút vào trong Hổ Lao quan vì chúng không còn lựa chọn nào khác. Nếu chúng ta thất bại thì chiến thuật từng bước ép sát của liên quân coi như thất bại trong gang tấc. Để bảo đảm đánh chắc thắng, liên quân phải chuẩn bị vô cùng kỹ càng".

Viên Thuật nói: "Dù Phụng Hiếu nói như thế nhưng liên quân cần phải chuẩn bị như thế nào?"

Quách Gia khẽ mỉm cười nói: "Gia đã có kế sách phá địch nhưng cần phải có sự nghiêm chỉnh chấp hành của các lộ liên quân thì mới có hiệu quả. Nếu như lúc lâm chiến mà tất cả các lộ quân đều sợ hãi lui bước, hoặc không tuân lệnh. Trận chiến này chắc chắn liên quân sẽ thất bại".

"Hiểu" Trong lòng Viên Thuật vô cùng ái mộ tài năng của Quách Gia. Hắn không chút do dự cởi ngay bội kiếm trên người ra. Hắn lại cầm ấn tín Phiêu Kỵ tướng quân cùng với ấn tín Thừa tướng của Tào Tháo, ấn tín Đại tướng quân của Viên Thiệu rồi sai người đưa cho Quách Gia, sau đó hắn trầm giọng nói: "Chư công hãy nghe rõ. Trận đánh ngày mai có quan hệ tới sinh tử, tồn vong của liên quân. Chúng ta không thể không cẩn thận. Tất cả các lộ quân đều phải nghe theo hiệu lệnh của quân sư. Nếu ai bất tuân, chiếu theo quân pháp thi hành".

Mãnh hổ Giang Đông Tôn Kiên ngay tức khắc tiến lên một bước. Trong con mắt còn lại của hắn phát ra sát khí nồng nặc, hắn lạnh lùng nói: "Nếu ai không tuân lệnh, mỗ sẽ không đội trời chung với người đó".

Các lộ chư hầu đều sợ hãi.

Quách Gia cũng không chối từ. Hắn vui vẻ đứng trước án của Viên Thuật, cao giọng nói: "Huyện Bái Lữ Bố nghe lệnh".

Lữ Bố bước ra khỏi hàng, hắn ôm quyền nói: "Có mạt tướng".

Quách Gia nói: Chỉ huy thiết kỵ Tịnh Châu bản bộ đi tiên phong. Canh ba ngày mai thổi cơm. canh ba nhổ trại tiến đánh Huỳnh Dương. Nếu như đại quân Lương Châu chặn đánh hãy giả vờ thua chạy về đại doanh. Chỉ được phép thua, không được phép thắng".

Lữ Bố nghe vậy, hắn cau mày, miễn cưỡng đáp: "Tuân lệnh".

Đợi khi Lữ Bố đừng vào hàng, Quách Gia nhìn các lộ chư hầu và tướng lĩnh dưới trướng nói: "Trận quyết chiến ngày mai, các lộ liên quân sẽ chia làm tám bộ. Mỗi bộ giữ một phương theo Bát Quái trận. Bản quân sư sẽ mang theo ba người chịu trách nhiệm truyền lệnh. Tất cả các bộ đều phải nghiêm chỉnh tuân theo hiệu lệnh, không được lơ là".

"Tuân lệnh".

...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi quân Lương Châu bên trong đại bản doanh vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì, Lữ Bố và hai ngàn quân thiết kỵ Tịnh Châu đã xuất hiện ở chân trời phía đông trong ánh nắng ban mai.

"Ô ô ô..."

Quân xích hầu trên tháp quan sát lập tức nổi hiệu kèn báo động. Hiệu kèn lệnh lập tức vang động khắp nơi

Giả Hủ được Hứa Chử, Mã Siêu và tức tướng lĩnh Lương Châu, Khương binh, Hồ kỵ Tây Vực hộ tống trèo lên viên môn. Sương giá bao phủ khắp nơi trên cánh đồng hoàn vu bên ngoài đại doanh. Một đội kỵ binh đông nghịt đã triển khai thế trận sẵn sàng, tinh kỳ phất phới, vũ khí nghiêm chỉnh. Hiển nhiên đó là một đội quân tinh nhuệ thân kinh bách chiến làm người khác phải ngưỡng mộ nhưng lại chỉ có khoảng ba ngàn quân.

"Hừ" Mã Siêu khẽ cau mày, hắn nhìn Giả Hủ nói: "Quân sư, liên quân đang muốn làm gì vậy? Chỉ dựa vào ba ngàn quân kỵ binh mà cũng dám quyết chiến với đại quân Lương Châu của ta ư?"

"A, a" Giả Hủ cười lớn đáp: "… kia chỉ e là kế dụ địch của liên quân".

"Kế dụ địch?"

"Đúng, đây là kế dụ địch" Giả Hủ nói to: "Nếu bản quân sư không đoán sai thì nhất định liên quân đang bày trận ở Nhị Thập Lý Pha. Đội kỵ binh kia đơn giản chỉ muốn dụ đại quân của ta đuổi đánh tới đó mà thôi".

"A" Mã Siêu gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Quân sư, một khi đã vậy quân ta có đánh không?"

"Đương nhiên là có" Giả Hủ mỉm cười nói: "Liên quân đã thịnh tình khoản đãi chúng ta. Quân ta lại sai hẹn, chẳng phải là thất lễ sao?"

"Siêu đã hiểu" Mã Siêu gật đầu. Hắn lập tức giơ cao cánh tay phải, trầm giọng nói: "Chư tướng nghe lệnh. Lập tức chỉnh đốn quân mã bản bộ theo bản tướng quân xuất kích".

"Tuân lệnh".

Chư tướng ầm ầm lĩnh mệnh rời đi.

Bỗng nhiên trong lúc đó hiệu kèn lệnh vang lên lanh lảnh, tiếng trống trận rung trời, cửa đại doanh mở ra, quân thiết kỵ Tây Lương cuồn cuộn tiến ra như nước chảy, tiến đến trước trận của thiết kỵ Tịnh Châu ngoài một tầm tên bắn. Trương Liêu giục ngựa chạy ra trước trận hai bên, hắn giơ thương chỉ vào trận quân Lương Châu quát to: "Nhạn Môn Trương Liêu ở đây, người nào dám ứng chiến?"

Hứa Chử tức giận hắn đang định giục ngựa xuất trận thì bên cạnh hắn đã vang lên tiếng võ ngựa. Hứa Chử vội vàng ngẩng đầu nhìn thì ra Tây Vực Man tướng, Xa Xư quốc Hộ Quốc Đại tướng Nha Hốt Luật đã sớm giục ngựa xuất trận, vung thương đâm Trương Liêu. Trương Liêu quát to một tiếng trong trẻo, giục ngựa đón đánh. Hai ngựa giao nhau, Trương Liêu vung thương đâm thẳng tới cổ họng của Nha Hốt Luật nhanh như chớp.

Nha Hốt Luật tru lên như sói, hắn quét ngang thương.

"Đương!".

Hai thương chạm nhau, hai ngựa cùng lúc lướt qua, Trương Liêu cảm thấy một luồng sức mạnh cuồng nộ như nước vỡ bờ dội ngược trở lại, thanh thiết thương trong tay hắn rung lên suýt nữa bay tuột ra khỏi tay.

Trương Liêu thầm nghĩ tướng địch khoẻ hơn mình. Nếu cứ tiếp tục đánh thế này e khó giữ được tính mạng, không bằng dùng kế hồi mã thương. Nghĩ vậy Trương Liêu liền giục ngựa quay về trận mình.

"Ô ô ô, oa oa oa…".