Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 327: Để thành nghiệp lớn chỉ có cách này thôi (2)



Tôn Kiên nói: " Như vậy là liên quân đầy đủ mọi mặt chỉ thiếu kỵ binh thôi."

Tòa Tháo nói: " Năm đó Đổng Trác dùng hơn mười vạn kỵ binh tinh nhuệ thủ thành chờ Liên quân hợp sức tấn công đã phạm vào đại kỵ của binh gia nên cuối cùng thất bại nhưng Mã đồ phu không phải là Đổng Trác. Hắn là kẻ có tính cách xâm lược chỉ dùng mấy ngàn khinh kỵ cũng có thể càn quét cả Đại Mạc diệt Tiên Ti, Đồ Các hồ, liên minh Tây Vực.. Vì vậy hắn sẽ không chỉ phòng thủ ở Lạc Dương chờ quân ta đến tấn công."

Mã đồ phu sử dụng kỵ binh vô cùng ảo diệu, Tôn Kiên có thể nói là quá hiểu điều này thậm chí còn bị Mã đồ phu lấy đi một con mắt không hịn được gật đầu phụ họa nói: " Thừa tướng nói điều này cũng đúng. Năm đó Mã đồ phu chỉ có tám trăm lưu khấu mà tung hoành trung nguyên chưa một lần thất bại là vị hắn sử dụng kỵ binh quá thần diệu."

Viên Thiệu nói: " Như vậy Mạnh Đức cho rằng Mã đồ phu sẽ đánh trận này như thế nào?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tào Tháo nói: " Mã đồ phu có thể sẽ dùng đông đảo bộ binh tinh nhuệ tử thủ Hổ Lao quan. Sau đó dùng kỵ binh tinh nhuệ tấn công quấy nhiễu vào các châu Thanh Từ, Duyện Dương, Kinh khiến cho các lộ liên quân phải rút lui."



Lạc Dương, phủ của Mã Dược.

" Chúng ta phải tìm cách cho liên quân tự đánh lẫn nhau." Mã Dược vung tay nói tiếp: " Để thành được nghiệp lớn chỉ có một con đường này thôi."

" Dụng binh thần diệu, chỉ có đến vậy mà thôi." Giả Hủ cười nói: " Chúa công đây là tránh mạnh đánh yếu khiến chúng phải bị động ứng cứu lẫn nhau."

" Báo.." Giả Hủ vừa dứt lời ngoài cửa chợt có võ tướng vào báo cáo: " Chúa công, có Thư Thụ tiên sinh xin gặp."

" Tắc Chú?" Mã Dược nói: " Mau mau mời vào."

Chỉ chốc lát, thân hình vừa đen vừa gầy của Thư Thụ xuất hiện trước mặt mọi người. Vừa vào đến đại sảnh Thư Thụ liền vội nói với Mã Dược: " Chúa công Lạc Dương đã bị hạ Lưu Bị đã chết đã báo được thù cho Công Tắc và tướng quân Cao Thuận rồi chúa công là người nặng tình nặng nghĩa, thương xót tính mạng của tướng sĩ ngươi trong thiên hạ đều đã biết tiếng. Lúc này sao không quay về Quan Trung cần gì phải ở lại Lạc Dương đánh nhau một trận với chư hầu trong thiên hạ làm gì?"

Mã Dược khẽ cau mày nghiêm giọng nói: " Tắc Chú cho rằng trận này không nên đánh à?"

" Không nên đánh!" Thư Thụ không chút do dự nói: " Chúa công vừa mới chinh phục được Mạc Bắc và Tây Vực đại quân chinh chiến đã lâu tướng sĩ khó tránh khỏi mệt nhọc, chán cảnh chiến tranh hơn nữa vì chinh phục Mạc Bắc, Tây Vực mà nhân lực vật lực của quân ta đã tiêu hao rất nhiều nếu không có hai đến ba năm dưỡng sức thật sự không nên phát động chiến tranh."

"..."

" Ngoài ra còn có mười vạn quân Truân Điền huấn luyện chưa đủ, không thể cho ra trận được, hai vạn loạn quân cũ và tám ngàn thuộc hạ cũ của Đoàn Ổi, Dương Phụng cho ra trận chỉ khiến lo lắng thêm. Hà Sáo, Bắc Địa tuy lương thực có hơi dư thừa nhưng chẳng thể cung ứng cho hai mươi vạn quân trong vòng nửa năm những điều này thật bất lợi với quân ta. Nếu bây giờ khai chiến thì cơ hội thắng là rất nhỏ."

"..."

" Chúa công nếu như chúa công có thể tạm hoãn chiến tranh chừng năm đến mười năm thì tình hình sẽ hoàn toàn khác. Đến lúc đó Mạc Bắc, Tây Vực đều đã quy phục, Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, Quản Khởi đã có thể tập hợp được hơn mười vạn thiết kỵ di chuyển xuống phía nam đến Trung Nguyên, mười vạn quân Truân Điền cũng đã trở nên tinh nhuệ lại có chúa công thống lĩnh mấy vạn quân tinh nhuệ dày dạn khinh nghiệm thiên hạ ai có thể chống được?"

" Mà Hà Sáo và Bắc Địa, Quan Trung tích trữ lương thảo trong mười năm đã đủ để chúa công chinh chiến khắp thiên hạ. Chúa công chỉ cần cho mấy viên đại tướng trấn giữ Trần Thương, Tí Ngọ, Vũ Quan để uy hiếp Hán Trung, Kinh Dương rồi dẫn mười vạn kỵ bộ tiến sang phía đông quan Hàm Cốc quan càn quét Trung Nguyên, thiên hạ sẽ dễ dàng tới tay."

Mã Dược im lặng.

Hắn không thể không thừa nhận con mắt chiến thuật của Thư Thụ rất độc đáo, Thư Thụ phân tích rất hợp lý nếu như làm theo Thư Thụ nói chắc chắn sẽ là phương pháp cực kỳ hợp lý. Nhưng thật đáng tiếc Mã đồ phu rất thích đánh cuộc. Hơn nữa mỗi lần đánh cuộc hắn đều có thói quen đem toàn bộ tài sản ra đánh cược.

Nhưng mà lúc này không thể không liều đánh một trận.

Mã đồ phu cũng không phải không chờ được mười năm. Trên Thực tế Mã đồ phu còn trẻ hơn Tào Tháo, Tôn Kiên, Viên Thiệu, Viên Thuật rất nhiều. Hắn hoàn toàn có thể chờ được. Mã đồ phu sở dĩ nóng lòng muốn đánh một trận vì hắn biết mười năm sau cả Trung Nguyên sẽ sớm trở thành thiên hạ của Tào Tháo. Hơn nữa Tào Tháo còn có một đội quân cực kỳ tinh nhuệ! Khi đó cứ cho là Mã đồ phu có được hơn mười vạn kỵ bộ đánh vào Trung Nguyên cũng chưa chắc có thể giành thắng lợi được.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Mã đồ phu hùng cứ Quan Trung, Lương châu quân sĩ dưới tay tuy mạnh nhưng so với Tào Tháo ở Trung Nguyên có một nhược điểm trí mạng là dân cư quán ít nhân tài lại càng ít tới mức thảm thương!

Coi như mã đồ phu có thể tập trung được mười vạn kỵ bộ cũng chỉ là thế mạnh nhất thời căn bản không thể nào nào kéo dài được. Mà Tào Tháo có hơn mười vạn dân cư cũng cấp cho hắn tài nguyên nhân lực nhân tài nhiều vô cùng! Khi đó mặt với sức mạnh tuyệt đối như vậy thì mọi âm mưu, dương mưu đều trở nên vô dụng. Đồng thời với ưu thế dân cư ở Trung Nguyên nhiều như vậy thì Quan Trung và Lương châu của Mã Dược hoàn toàn kém xa.

Trận chiến này nhìn thì như là tùy tiện, nhưng mà dụng tâm thì vô cùng gian khổ.

Mã đồ phu chưa từng bị thế mạnh của hai mươi vạn đại quân làm mê muội. Hơn nữa chưa từng bị cừu hận làm mụ mị đầu óc. Trên thực tế mã đồ phu luôn tỉnh táo, cho dù là lúc đang nổi giận lôi đình hắn vẫn tỉnh táo hơn người khác rất nhiều.

Nếu không phải vậy, Mã đồ phu căn bản không thể sống sót đến hôm nay.

Mã Dược dùng mắt ra hiệu cho Giả Hủ. Giả Hủ nhẹ nhàng gật đầu nói với Thư Thụ: " Tắc CHú, chúa công dĩ nhiên phải chờ năm đến mười năm để củng cố sức mạnh. Nhưng ngài có nghĩ rằng sau mười năm thì tình hình Trung Nguyên sẽ biến chuyển ra sao không? Tào Tháo hùng tài đại lược, mãnh tướng cùng mưu sĩ đông đảo như vậy lại có thể khống chế thiên tử ra lệnh cho chư hầu, mười năm sau chỉ sợ là cả Trung Nguyên sẽ biến thành thiên hạ của Tào Tháo rồi."

" Việc này.."

Giả Hủ lại nói: " Khi đó, không phải chúa công lấy Quan Trung, Lương châu uy chấn chư hầu trong thiên hạ mà là lấy Quan Trung Lương châu với không đến hai trăm vạn người chống lại cả Trung Nguyên với mấy ngàn vạn dân. Thắng bại không cần nói cũng biết."

" Nhưng mà, sao có thể biết rằng mười năm sau là Tào Tháo có thể nhất thống Trung Nguyên?"

Tư Thụ vẫn còn chút không phục, hắn mặc dù có con mắt chiến lược độc đáo nhưng bản lĩnh vẫn còn kém xa Mã đồ phu và Giả Hủ nên không thấy rõ tiềm lực của Tào Tháo.

" Thà rằng tin là có còn hơn là không tin để rồi hối tiếc." Mã Dược trầm giọng nói: " Nếu không phải Tào Tháo thì sẽ là Viên Thiệu nếu không là Viên Thiệu sẽ là Tôn Kiên. Tóm lại mười năm sao thế nào cũng có người nhất thống Trung Nguyên! Chúng ta phải ngăn cản cục diện như vậy xuất hiện. Ít nhất ở Hà Sáo, Quan Trung, Lương châu cũng phải tích lũy đầy đủ nhân lực vật lực từ trước không thể để cho có kẻ độc bá Trung Nguyên."

Giả Hủ thấy Mã Dược khẽ gật đầu nói: " Cho nên trận quyết chiến tại Lạc Dương lần này không phải mà muốn quyết tử với chư hầu trong thiên hạ mà ý đồ thật sự của chúa công là muốn dùng cuộc chiến này để tiêu hao tiềm lực của các chư hầu ở Trung Nguyên mà thôi. Nói cách khác là làm cho Trung Nguyên thêm hỗm loạn, làm cho các chư hầu có thêm xu hướng gây chiến với nhau hơn."

Thư Thụ yên lặng gật đầu, đột nhiên chợt thở dài nói: " Chỉ khổ cho mấy ngàn vạn dân chúng Trung nguyên mà thôi."

Giả Hủ nói: " Đó cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không làm vậy làm sao có thể khiến cho dân chúng hướng đến miền tây, nếu dân chúng Trung Nguyên không chuyển đến miền tây thì làm sao có thể thay đổi cán cân về nhân lực giữa QuanTrung, Lương châu với Trung Nguyên đây."

" Tại hạ hiểu rồi." Thư Thụ than dài một tiếng nói: " Xin chúa công yên tâm cái đạo lý đau ngắn còn hơn đau dài (thà đau một lần rồi thôi) này Thụ cũng biết."



Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.

Viên Thiệu cau mày nói: " Nếu như Mã đồ phu cũng phái kỵ binh ra quấy nhiễu các châu thì chuyện này thật khó giải quyết. Mạnh Đức thấy rằng liên quân nên ứng phó như thế nào?"

Tào Tháo nói tóm tắt một cách đơn giản.

Tránh giao chiến chỉ dựa vào thành cao hào sâu phòng thủ nơi hiểm yếu! Cứ như vậy chỉ trong vòng nửa năm mười vạn đại quân của Mã đồ phu sẽ hết lương liên quân không đánh cũng thành công! Sau đó bốn đường bắc, nam trung, tây cùng tấn công, truy kích chỉ một trận mà thảo phạt được Mã nghịch tặc.



Lạc Dương. Phủ của Mã Dược.

Chư tướng đều đã ra về, trong sảnh chỉ còn hai người Giả Hủ và Mã Dược.

Mã Dược nói: " Theo Văn Hòa chúng ta nên đem bao nhiều binh mã xuất chinh?"

Giả Hủ im lặng suy tính chốc lát đáp: " Nhân mã ít thì khó có thể uy hiếp thành cao hào sâu của liên quân hiệu quả có hạn. Dùng nhiều binh mã thì lại kém cơ động. Hủ cho là tám ngàn tinh kỵ là số lượng hợp lý nhất. Vừa có thể uy hiếp hầu như tất cả các thành thị ở Trung Nguyên lại vừa có thế đả bảo được tính cơ động."

" Ừ, cứ quyết định vậy đi, dùng tám ngàn tinh kỵ!"

" Tám ngàn tinh kỵ này chúa công định dùng Khương binh làm chủ lực hay dùng Ô Hoàn, Nguyệt Thị từ kỵ làm chủ lực?"

" Khương binh, Ô Hoàn, Nguyệt thị từ kỵ tổng cộng chỉ có hai vạn quân. Nếu như bản tướng quân cử một đội tám ngàn đi thì binh lực giữ Lạc Dương sẽ không đủ cho nên.." Mã Dược đôi mắt chợt lóe hàn quang nghiêm trang nói: " Bản tướng quân định chọn trong đám loạn quân Lương châu, thuộc hạ cũ của Dương Phụng Đoàn Ổi ra tám ngàn tinh binh để xuất chinh."

" Việc này.." Giả Hủ cau mày nói: " Chúa công làm vậy sợ có chút không ổn."

" Văn Hòa yên tâm." Mã Dược nghiêm giọng nói: " Đám loạn quân Lương châu này đều là đám vô kỷ luật nhưng tất cả đều là người có nhiệt huyết hơn nữa lại là đám quân có nhiều kinh nghiệm chiến trận, chỉ cần giỏi quản lý thì sẽ là một đội hổ lang chi sư! Bản tướng quân có đủ lòng tin khiến đám loạn quân kia trở thành một đội hổ lang chi sư."

Giả Hủ gật đầu nói: " Nếu nói về khả năng cầm quân thì thiên hạ không ai có thể hơn được chúa công."

Mã Dược lại nói: " Hiện nay Phương Duyệt đang ở tận Hà Sáo, Từ Hoảng giữ Quan Trung, Cao Thuận vừa bị trọng thương không dậy được, Hứa Chử, Điển Vi mặc dù mạnh nhất ba quân nhưng khó có thể đơn độc hành động. Mặc dù Mã Siêu uy chấn Tây Vực nhưng vẫn còn quá trẻ tuổi trong quân không có đại tướng thích hợp. Trách nhiệm phòng thủ Lạc Dương chỉ sợ phải trông cậy hết vào Văn Hòa rồi."

" Chúa công cứ yên tâm, Hủ nhất định đem hết toàn lực phò tá thiếu tướng quân bảo vệ Lạc Dương thật tốt." Giả Hủ nói đoạn lo lắng nói: " Chúa công đơn độc dẫn quân xâm nhập Trung Nguyên, cường địch tứ phía, nguy hiểm trùng trùng không thể không cẩn thận. Nếu như có người thay thế nhất định Hủ sẽ cùng chúa công rong rổi tại trung Nguyên mới được."

" Ha Ha.." Mã Dược thản nhiên cười to nói: " Nhớ năm đó bản tướng quân chỉ có tám trăm quân ô hợp vậy mà mấy vạn quan quân vây đuổi không nổi Nay trong tay có tám ngàn tinh kỵ vào tới Trung Nguyên ai có thể là khó dễ nổi ta?"



Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.

Viên Thiệu đang muốn đi ngủ thì chợt được báo là Tào Tháo nửa đêm đến thăm. Hắn vội vàng đứng dậy đón Tào Tháo vào trong trướng.