Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 309: Nhớ kĩ cái tên này đi (2)



Quách Dĩ nói: " Ta đã hiểu. May mắn có Văn Tu lo lắng chu toàn nếu không ta đã nguy rồi".

Lý Nho nói: " Nếu như tướng quân đã có quyết định vậy tại hạ đi chuyển lời cho Quách Đồ tiên sinh có được không?"

Quách Dĩ nói: " Vậy làm phiền Văn Tu".

Lý Nho vái một cái thật sâu rồi hắn xoay người rời đi, khi bóng dáng của Lý Nho vừa mới biến mất, một người liền bước ra từ sau bức bình phong, chỉ thấy người này thân hình đẹp như ngọc, dung mạo anh tuấn, nho nhã, không phải quân sư dưới trướng Lưu Bị, Giản Ung thì còn ai vào đây? Giản Ung nhìn Quách Dĩ cười nhạt nói: " Thế nào? Tại hạ không nói sai, đúng không?"

" …"

Quách Dĩ im lặng.

Giản Ung lãnh đạm nói: " Khi chúa công tại hạ vẫn còn ở U Châu, Ung đã từng có quan hệ qua lại với Mã đồ phu, biết rõ người này bản tính đa nghi, tàn nhẫn, thích giết người. Sau khi Liêu Tây Ô Hoàn đại nhân Khâu Lực Cư chết, bảy trăm bộ lạc Ô Hoàn ở Liêu Tây, Liêu Đông, Liêu Đông chúc quốc vốn đã đầu hàng nhưng Mã Dược chỉ thu nhận dân chúng Ô Hoàn còn tất cả các thủ lĩnh, quý tộc Ô Hoàn hai ngàn bảy trăm người toàn bộ bị giết."

Quách Dĩ thoáng rùng mình. Hắn tin tất cả những điều Giản Ung nói đều là sự thật bởi vì sau khi Mã đồ phu bình định Lương châu, Thái Thú An Định Hoàng Phủ Kiên, Thái Thú Kim Thành Diêm Ôn, Thái Thú Lũng Tây công tử Hoàng còn có Thái Thú Bắc Địa Lý Cư cùng huynh trưởng của hắn Thái Thú Trương Dịch Quách Hạo toàn bộ đều bị Mã đồ phu chém đầu.

" Đầu hàng Mã đồ phu, binh lính thì tốt, các tướng quân đều bị chém đầu" Giản Ung nhìn qua sắc mặt biết Quách Dĩ đang sợ hãi hắn liền tiếp tục hạ mãnh dược: " Tướng quân đừng tưởng hiện tại Từ Hoảng, Đoàn Ổi được cư xử không tệ dưới trướng Mã đồ phu. Cái đó chỉ là tạm thời. Tới khi mã đồ phu điều hết binh lính Hà Đông của Từ Hoảng, binh lính Lương châu của Đoàn Ổi đi, hai người đó sẽ chết".

Quách Dĩ hít một hơi hắn nhìn Giản Ung nói: " Dù Lý Nho có tư tâm nhưng hắn nói một câu rất có lý. Lưu Bị đại nhân thực sự có dám đón nhận sự đầu hàng của bản tướng quân không? Thủ hạ dưới trướng ông ấy chỉ có bốn, năm trăm binh mã, chẳng lẽ không sợ bản tướng quân cướp đoạt mất địa vị của mình sao?

" Thật buồn cười!" Tuy tài năng của Giản Ung cũng bình thường nhưng hắn cũng là người khéo ăn nói như Lý Nho, lúc trước hắn ở sau bình phong nghe lén đã tìm từ ngữ để đối đáp, bây giờ nghe thấy Quách Dĩ hỏi câu này hắn ra vẻ xem nhẹ hỏi lại: " Những câu nói hoang đường như thế tướng quân cũng cho là thật sao?"

" Hả?" Quách Dĩ hỏi: " Hoang đường?"

Giản Ung nói: " Tại hạ hỏi tướng quân vì sao Đổng Trác chết?"

Quách Dĩ nói: " Quân Quan Đông thế lực hùng mạnh, quân Lương châu khó có thể địch nổi".

Giản Ung nói: " Tướng quân so với Đổng Trác thế nào?"

Quách Dĩ nói: " Thực sự không bằng".

Giản Ung lại nói: " Nếu đã nói như vậy, tại hạ xin hỏi tướng quân có dám soán quyền đoạt vị không? Sau khi soán quyền đoạt vị của chúa công tại hạ, tướng quân lấy cái gì để chống lại liên quân Quan Đông thảo phạt? Có phải dựa vào hai vạn thủ hạ của tướng quân không? Hai mươi vạn đại quân của Đổng Trác mà vẫn còn thất bại thảm hại huống chi hai vạn quân của tướng quân".

Quách Dĩ im lặng.

Hắn thực sự không nghĩ tới việc có quyền hành nghiêng thiên hạ giống như Đổng Trác. Hiện tại hắn chỉ muốn làm Thái Thú một địa phương nào đó, chỉ cần có thể đi khỏi Trường An quái quỷ này, có thể giữ được hai vạn thủ hạ của mình. Còn những điều khác hắn thực sự không muốn nghĩ xa. Ít nhất là trong thời gian trước mắt.

Giản Ung lại nói: " Nếu như tướng quân tự nhận không có khả năng chống lại liên quân Quan Đông thảo phạt, tướng quân sao dám soán đoạt chức vị của chúa công tại hạ, đúng không? Chúa công tại hạ còn có thể lo lắng điều gì nữa đây?"



Lạc Dương, dinh thự của Lưu Bị.

Ti Đãi Giáo uý Lưu Bị thiết tiệc đã cho mời Tư Đồ Vương Doãn, Tư Không Lưu Hoằng, Thượng Thư Lư Thực, Thị Trung Thái Ung cùng bá quan văn võ cùng tới dự. Từ xa mọi người đã nghe thấy tiếng Lưu Bị đang khóc lóc, mọi người kinh ngạc đi vào đại sảnh thì thấy Lưu Bị đang bưng một bát cơm mốc meo, chảy nước mắt khóc, tình cảnh vô cùng thê lương.

Vương Doãn vội hỏi: " Huyền Đức vì sao lại bi thương như vậy?"

Lưu Bị dùng ống tay áo lau nước mắt nói nhỏ: " Bị không phải bi thương cho bản thân mình, Bị thực sự bi thương vì Thái hậu và Thiên tử trong Hoàng cung".

Vương Doãn cả kinh nói: " Thiên Tử và Thái hậu làm sao? Tại sao bọn ta không hay biết gì?"

" Cũng không có đại sự gì" Lưu Bị dừng lại hắn cầm bát cơm mốc đưa tới trước mặt Vương Doãn, thở dài nói: " Chỉ là trong Hoàng cung thiếu lương, Thiên Tử và Thái hậu chỉ có rau dại và bát cơm mốc này để ăn thôi. Để chủ lo thần xấu hổ, chủ xấu hổ, thần chết. Thái hậu và Thiên Tử không đủ cơm ăn, hạ quan cảm thấy không thể chịu đựng được. Hu hu hu".

Nói xong Lưu Bị lại khóc hu hu.

" Ai".

Vương Doãn thở dài không biết nói sao.

Lưu Hoằng, Lư Thực trầm lặng, không nói gì. Dù bọn họ có tâm tương trợ, xuất tiền ra nhưng Lạc Dương không còn gạo dự trữ, không thể mua được gạo cung cấp cho Nội cung.

Một lúc lâu sau, Lưu Bị ngừng khóc, hắn thở dài nói: " Dù Từ Châu giàu có, có nhiều lương thực. Bị tuy có ý định tới đó mua lương thực, nhưng hai bàn tay trắng, không có tiền bạc, không thể mua được lương thực".

Tới lúc này thì gương mặt già nua của Vương Doãn không thể nhịn nổi nữa, ông ta vội vàng nói: " Trong nhà lão phu có một số đồ cổ, dù sao lúc này cũng không cần dùng nữa, bán đi cũng được ít tiền. Nếu Huyền Đức không chê có thể cho người tới lấy mang đi đổi ra tiền".

Thái Ung cũng nói: " Trong phủ hạ quan có một số bản thảo thơ của cổ nhân, tranh chữ, Lưu Ti Đãi có thể tới lấy".

Lư Thực nói: " Phụ thân tại hạ làm quan lâu năm cũng tích luỹ được một ít tiền, có thể có bốn, năm ngàn xâu tiền. Ngày nay dân chúng Lạc Dương tiêu điều, có tiền mà không mua được gì, để trong nhà cũng chẳng biết dùng vào việc gì, không bằng đưa cho Lưu Bị đại nhân dùng tiền đó đi mua lương thực".

Có ba người Vương Doãn, Lư Thực mở đầu, các quan lại còn lại biết nếu hôm nay bọn họ không tỏ thái độ, chỉ e sau này không dám nhìn mặt người khác, vì thế tất cả đành nén đau, chích máu, tự giác quyên góp tiền bạc, quyên tài vật, chỉ trong chốc lát dựa vào bữa tiệc đã trù tính sẵn Lưu Bị đã thu thập một số tiền lớn.

Sau khi quyên góp tiền bạc tài vật đám người Vương Doãn không còn tâm trí nào dự tiệc. Tất cả vội vàng cáo từ Lưu Bị ra về, Lưu Bị liên tục cáo lỗi, hắn nhất định tiễn mọi người ra ngoài cổng phủ, khi bóng dáng viên quan cuối cùng đang khuất dần thì Quan Vũ đột nhiên đi vào cổng, hắn đang định mở miệng nói thì Lưu Bị đã dùng ánh mắt ngăn lại.

Quan Vũ hiểu ý, hắn vội lặng yên.

Đợi khi bóng dáng viên quan đó đi xa, Lưu Bị mới thở phào hỏi: " Vân Trường, chuyến đi Từ Châu thu hoạch thế nào?"

Quan Vũ vui vẻ nói: " Thu hoạch cũng khá. Đại ca, lão già Đào Khiêm đích thực cũng dễ nói chuyện. Đệ còn chưa nói xong lão đã đồng ý cung cấp cho triều đình năm vạn thạch lương thực, lão còn muốn tặng năm ngàn cân gang, ba trăm bộ áo giáp. Đại ca, tới giờ tiểu đệ vẫn còn cảm thấy hối tiếc, chúng ta xin lương thực quá ít. Nếu chúng ta mở miệng xin mười vạn thạch, không chừng lão cũng đáp ứng yêu cầu'.

" Dù Đào Khiêm dễ nói chuyện nhưng thủ hạ dưới quyền ông ta ở Từ Châu không dễ nói chuỵên như vậy. Mười vạn thạch lương thực đã vượt qua sự chịu đựng của sĩ tộc Từ Châu. Có thể nói năm vạn thạch lương thực cũng đủ rồi".

Nói xong Lưu Bị dừng lại, ánh mắt hắn toát ra vẻ âm lạnh làm người khác phải rùng mình, bây giờ dáng vẻ Lưu Bị hoàn toàn thay đổi khi so với vẻ nhân hậu, thật thà lúc trước, hắn nhìn Quan Vũ nói: "Nhị đệ, hiện tại đệ hãy lập tức tới quân doanh, điểm ba trăm binh sĩ đi làm một chuyện rất quan trọng'.

Quan Vũ lau mồ hôi trán nói: " Có chuyện gì quan trọng mà phải vội vàng như vậy?'

Lưu Bị đưa quyển sách cầm trong tay cho Quan Vũ rồi căn dặn: " Trong này có các khoản tài vật Vương Doãn, Lư Thực và các đại nhân đồng ý quyên tặng, tất cả đã được ghi chép rõ ràng. Lát nữa đệ hãy điểm binh sĩ tới thăm từng nhà một, thu hồi tất cả các tài vật, tiền các vị đại nhân đã đồng ý mang về quân doanh".



Trường An, dinh thự Lý Nho.

Lý Nho đang cùng Quách Đồ uống rượu thì có một tên gia nô vội vã đi vào hắn thì thào vào tai Lý Nho một hồi, sắc mặt Lý Nho tái mét, hắn vô cùng kinh hãi.

Quách Đồ kinh nghi, hắn vội vàng hỏi: " Lý Nho tiên sinh, đã xảy ra chuỵên gì?"

" Quách Đồ tiên sinh, lần này tai hoạ tới rồi" Lý Nho lau mồ hôi trán, hoảng hốt nói: " Từ trước tới nay Nho có quan hệ thân thiết với Quách thê cữu, mới rồi Quách thê cữu cho người đến báo nói Quách Dĩ đã ngầm đồng ý với Giản Ung, chuẩn bị về đầu quân cho Ti Đãi Giáo uý Lưu Bị. Hơn nữa hắn còn muốn giải tiên sinh cùng tại hạ về Lạc Dương chém đầu".

" Cái gì?" Lần này tới lượt Quách Đồ kinh hãi hắn vội la lên: " Sao lại có chuyện này?"

Lý Nho lau trán, ảo não nói: " Thật là thất sách, xem ra không thể coi thường Giản Ung".

Quách Đồ vội vàng nói: " Lý Nho tiên sinh, hiện tại nói những lời này cũng vô ích. Chúng ta phải nghĩ biện pháp vãn hồi cục diện này, tuyệt đối không thể để Quách tướng quân chạy tới đầu quân cho Lưu Bị".

" Cá i… này chỉ e rất khó vãn hồi" Lý Nho lắc đầu nói: " Kế sách tốt nhất lúc này chính là bỏ chạy thôi".

" Nếu đã không có cách nào" Quách Đồ nói tới đây rồi dừng lại, mặt hắn hiện lên sát khí, hắn khẽ nói: " Bây giờ chỉ còn cách tiễn đưa Quách tướng quân lên đường trước, chỉ cần Quách tướng quân chết, loạn quân Lương châu như rắn mất đầu, chúng ta mới có cơ hội hoàn thành việc này". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

" Không ổn, không ổn" Lý Nho liền xua tay, hắn lắc đầu nói: " Giết Quách Dĩ rất dễ dàng nhưng nếu giết Quách Dĩ mọi chuyện sẽ hỏng bét. Tới lúc đó đừng nói tới việc chiêu hàng, chỉ e tại hạ và tiên sinh cũng bị binh sĩ bạo loạn chém thành xương tan thịt nát. Nếu Quách Dĩ muốn đầu hàng Lưu Bị cứ để hắn đi dù sao dưới trướng Bình Tây tướng quân Mã Dược binh cường tướng mạnh, cần gì hai vạn binh mã kia".

" Nếu như ngoài thành Trường An có đại quân áp sát? Quách Đồ cười lạnh: " Đám loạn quân đó có còn dám giết Lý Nho tiên sinh không?"

" Hả?" Thần sắc Lý Nho ngưng trọng, rốt cuộc hắn cũng hồi phục tinh thần, hắn trầm giọng nói: " Quách Đồ tiên sinh, thì ra tiên sinh đã có chuẩn bị trước khi tới đây".

Quách Đồ dùng tay áo phủi phủi quan phục của mình, hắn lãnh đạm nói: " Nếu như ngay cả việc nhỏ nhặt này cũng không làm xong, Đồ còn mặt mũi nào quay về Hà Sáo gặp chúa công nữa không?"

Lý Nho lấy tay sờ trán, hắn thầm nghĩ người này thực sự rất cuồng vọng.

Nhưng cũng phải nói người này có cách suy nghĩ kín kẽ, cách hành xự vô cùng cẩn thận, thực ra cũng đủ tư cách để cuồng vọng.



Lạc Dương, dinh thự của Thị Trung Thái Ung.

" Thình, thình, thình".

Cánh cửa chính đang đóng chặt bị người bên ngoài đập rung lên ầm ầm, lão gia đinh đang nằm ngủ vội vàng choàng dậy đi ra mở khẽ mở hé cửa nhìn, lão mắt nhắm mắt mở, ngáp dài rồi gắt gỏng hỏi: " Ai vậy? Trễ vậy còn tới gõ cửa làm gì? Có để cho người ta ngủ hay không? Thật là".

" Lão già kia ít nói đi không ngươi sẽ chết đó".

Lão gia đinh còn chưa nói xong đã bị một cái tát vào má.

" Ngươi, tại sao ngươi lại đánh người?"

Lão gia đinh vội vàng mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lão chỉ thấy một toán quan quân, đuốc trong tay đang đứng trước cửa phủ. Người vừa đánh lão là một tên quan quân, vẻ mặt hung ác, hắn đang nhìn lão chằm chằm, mắng: " Đánh ngươi thì sao? Mau mở cửa ra, để lỡ chuyện đại sự của nhị tướng quân chúng ta, ngươi có gánh được không?'