Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 195: Đàn bà cũng không hàm hồ (3)



" Hô ~~" Nghênh mặt đón làn gió đêm sặc mùi máu tanh, Mã Dược nặng nề thở phào nói với Giả Hủ đang đứng ở bên cạnh: " Văn Hòa, cuộc chiến Hà Sáo cuối cùng dù nguy vẫn bình an. Người Hung Nô ~~ đã hết đời!"

" Ừ, đúng vậy." Giả Hủ nặng nề gật đầu, nói nghiêm nghị: " Kế tiếp quân nên tấn công thẳng chiếm lấy các quận Hà Sáo!"

" Cho dù thiên tử có đồng ý hay không, thì chức Hộ Hung Nô Trung Lang tướng ~~ chắc cũng là của tướng quân rồi!" Mã Dược quay người nhìn đường chân trời phía tây trắc nơi mặt trời đang hấp hối trước khi lặn, trong mắt thoáng qua đầy vẻ kiên định, trầm giọng nói: " Nhưng mà ~~ dù không được đồng ý thì chúng ta cứ làm. Ở đó còn có Trương Nhượng, Triệu Trung và Hà Tiến. Cứ phái người đi du thuyết, coi như không bịt được mồm miệng thiên hạ thì cũng cũng phải chặn họng văn võ trong triều."

Giả Hủ cười gian nói: " Chúa công yên tâm, mọi thứ đó Hủ cũng đã sắp xếp xong rồi."

" Ừ." Mã Dược gật đầu nói: " Có Văn Hòa sắp xếp, Bản tướng quân an tâm rồi."

Giả Hủ bước lên trước một bước, đứng nghiêm sau người Mã Dược nói nhỏ: " Chúa công, Hủ cũng còn lo lắng một việc khác."

Mã Dược nói: " Chuyện gì?"

Giả Hủ nói: " Chúa công sau khi lấy được Hà Sáo, thì liền có dân cư cùng với cơ nghiệp. Đến lúc đó cai trị như thế nào cũng có vấn đề khó khăn. Lúc này dưới trướng chúa công số người không nhiều lắm, dựa vào lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cướp bóc người Hồ thì miễn cưỡng có thể giữ được. Nhưng sau lúc lấy Hà Sáo, dân cư sẽ tăng mạnh. Nếu vẫn chỉ dựa vào cướp bóc thì e là khó có thể duy trì lâu."

Mã Dược nói: " Văn Hòa có thượng sách gì?"

Giả Hủ nói: " Thường nghe nói Hà Thủy nhiều tai ương, chỉ có Hà Sáo là giàu có. Đất Hà Sáo xưa nay cây cối tốt tươi, vừa lợi cho du mục, vừa tiện trồng trọt. Nếu chúa công muốn giải quyết việc cơm áo cho dân chúng mà chỉ dựa vào du mục sợ là còn thiếu nhiều. Vẫn cần phải khai hoang trồng cây, khơi thông kênh rạch, trồng các loại tiểu mạch và canh nông làm vật tư và quân lương."

Mã Dược nói: " Văn Hòa nói thật là có lý, đợi sau lúc chiếm được Hà Sáo thì lại bàn tiếp."

Giả Hủ nói: " Chúa công anh minh."

...

Ba ngày sau, tại Tấn Dương, đại sảnh nghị sự phủ Thứ Sử Tịnh Châu.

Lữ Bố vội vã đi thẳng vào đại sảnh nói với Đinh Nguyên nói: " Nghĩa phụ, không tốt rồi! Đã xảy ra đại sự!"

Đinh Nguyên vội hỏi: " Phụng Tiên con ta, có chuyện gì?"

Lữ Bố nói: " Hài nhi vừa mới thăm dò được tin tức, trợ giúp người Hung Nô đánh bại tướng quân Trương Hoán lại là quân lính của Hộ Ô Hoàn Trung Lang tướng Mã Dược! Hơn nữa ~~ Dược còn là Tự Thứ Vương Hung Nô!"

" Cái gì? Mã Dược lại là Tự Thứ Vương Hung Nô sao!" Đinh Nguyên đột nhiên giận dữ nói: " Thất phu Mã Dược, dám giúp người Hung Nô tấn công người Hán, thật là kỳ quặc! Bản quan cùng Trương Hoán tướng quân làm quan cùng triều, tình như chân với tay, thù này sao có thể không báo? Phụng Tiên con ta, cấp tốc triệu tập tinh binh các quận. Bản quan muốn tự mình dẫn đại quân đi chinh phạt Trữ Huyền, thề chính tay chặt thủ cấp Mã Dược rửa mối thù này cho tướng quân Trương Hoán."

Lữ Bố hít một hơi rồi nói tiếp: " Nghĩa phụ tạm thời bớt giận, hãy nghe hài nhi nói tiếp ~~ "

Đinh Nguyên cả giận nói: " Còn có gì mà nói nữa?"

Lữ Bố vội la lên: " Nhưng ~~ là Mã Dược chém chết liễu Vu Phu La ở trước trận tiền, hơn nữa chỉ một đòn tiêu diệt bốn vạn thiết kỵ Hung Nô của Vu Phu La. Hiện giờ đại quân của Mã Dược đã xông thẳng vào đánh chiếm Thiền Vu Đình của Hung Nô. Đại Hung Nô từng xưng hùng xưng bá nơi sa mạc đã bị hắn một tay tiêu diệt rồi~~ "

" A?" Đinh Nguyên cả kinh, nói lắp bắp: " Cái này ~~ lại xảy ra chuyện gì?"

Lữ Bố nói: " Mã Dược phái người đưa tin nói, tháng trước có một đội quân Ô Hoàn làm phản chạy đến Thiền Vu Đình của Hung Nô. Sau đó nghe tin Hung Nô khởi binh phản Hán thì Mã Dược lúc này mới chỉ huy quân giả làm quân phản loạn Ô Hoàn trà trộn vào Hung Nô để dẹp loạn tận gốc. Nhưng không ngờ xui xẻo đã bị đưa lên làm Tự Thứ Vương của Hung Nô."

Đinh Nguyên nói: " Vậy tội chém chết tướng quân Trương Hoán thì giải thích như thế nào?"

Lữ Bố nói: " Mã Dược nói ở trước trận tiền chém chết tướng quân Trương Hoán đúng là do không rõ tình hình nên đã ngộ sát!"

" Ngộ sát?" Đinh Nguyên cả giận nói: " Một câu ngộ sát là có thể xóa được tội ác ngút trời dám tự tiện chém chết mệnh quan triều đình của hắn sao? Mơ tưởng! Bản quan sẽ dâng tấu lên thiên tử thuật rõ ngọn ngành, người đâu~~ "

...

Quận Tây Hà (đời Tây Hán thì quận Tây Hà ở phía tây Hoàng Hà), vốn là Thiền Vu Đình.

Nam Hung Nô vốn có hơn hai mươi vạn người. Trong đó nữ nhân thì có hơn mười vạn (thời loạn thế do chinh chiến không ngừng nên nữ nhân luôn nhiều hơn so với nam nhân). Thanh niên trai tráng hơn năm vạn, còn lại hơn bốn vạn đều là ông già và trẻ con. Trong năm vạn trai tráng thì có bốn vạn theo Vu Phu La xuất chinh, phần lớn đã chết trận ở bình nguyên Hà Sáo, chỉ còn không đến năm ngàn người chạy thoát về Thiền Vu Đình.

Khi Mã Dược tấn công Thiền Vu Đình thì hai bên lại giao tranh ác liệt. Trai tráng Nam Hung Nô giảm xuống còn không đủ vạn người! Lúc này gần vạn tù binh Hung Nô đã bị tập trung tất cả đến bãi đất trống trước Thiền Vu Đình, hệt như một đám dê đợi bị mổ đang chờ phán xét của thần vận mệnh ~~

Xa xa đằng sau gần vạn tù binh Hung Nô lại tụ tập huyên náo hơn mười vạn người, tất cả đều là nữ nhân. Thuần túy chỉ có nữ nhân! Trong đó tuyệt đại đa số đều là nữ nhân trẻ tuổi. Bọn họ có nữ nhân Cao Cú Ly, nữ nhân người Tiên Ti. Cũng có nữ nhân người Ô Hoàn, và nhiều nhất là nữ nhân người Hung Nô ~~

Ba ngàn kỵ binh quân Hán sắp hàng thành kỵ trận đứng nghiêm trước đại trướng Thiền Vu.

Ba ngàn kỵ binh là quân bản bộ trung thành nhất của Mã Dược, là quân tinh nhuệ nhất trong số tinh nhuệ. Là lực lượng nòng cốt tuyệt đối của quân đội của Mã Dược. Bọn họ từ Dĩnh Xuyên bắt đầu đi theo dưới sự chỉ huy tác chiến của Mã Dược. Có thể nói là trải qua trăm trận thập tử nhất sinh!

Bóng dáng của Mã Dược xuất hiện trước Thiền Vu Đình trước trên đài tế sao, ánh mắt của ba ngàn tướng sĩ thoáng chốc đổ dồn vào trên người Mã Dược.

" Các huynh đệ, hẳn còn nhớ lúc liều mạng ở Trung Nguyên, Bản tướng quân đã hứa với các ngươi, tương lai chúng ta chẳng những ăn cơm ngon, uống rượu say lại còn được được sung sướng cưỡi năm mười mỹ nữ xinh đẹp. Hàng đêm luân phiên ngủ với từng người thì nửa tháng mới hết vòng! Những lời này ~~ tướng quân vẫn nhớ ở trong lòng, cho tới bây giờ vẫn chưa hề quên!"

" Ha ha ha ~~ "

Ba ngàn tướng sĩ ầm ầm cười lớn, không khí thoáng chốc trở nên sôi nổi hẳn.

Mã Dượng lạnh lùng giơ cao cánh tay phải, tiếng cười của các tướng sĩ liền đột nhiên ngừng lại.

" Lời của Bản tướng quân đã nói cho tới bây giờ đều coi là mặc định. Đã hứa chuyện gì với các huynh đệ thì nhất định sẽ làm được, chết cũng sẽ làm được! Hôm nay ~~ tướng quân đã có thể khẳng định với các ngươi, bắt đầu từ bây giờ mọi người chẳng những có thể ăn ngon uống say mà còn có mười người tám người nữ nhân để ngủ cùng~~ "

" Ha ha ha ~~ "

Ba ngàn tướng sĩ lại ầm ầm cười to.

Mã Dược đưa một ngón tay chỉ tới hơn mười vạn nữ nhân xa xa, lớn tiếng nói: " Nhìn thấy những nữ nhân kia không?"

" Nhìn thấy!"

Ba ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại, ánh mắt bọn họ đã trở nên vô cùng nồng nhiệt. Nữ nhân ~~ nhất là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp vĩnh viễn đều là sinh vật xinh đẹp khiến nam nhân sôi trào nhiệt huyết.

" Các huynh đệ nghe cho kỹ, mỗi người được hưởng hai mươi nữ nhân. Có thể chọn trước năm người tùy theo như quân công lớn nhỏ. Người công lớn chọn trước. Mười lăm người còn lại do các tướng lãnh phân phối, cho dù xinh đẹp hay xấu xí, già hay trẻ. Chỉ cần đã được phân chia thì tất cả Lão Tử đều cho các ngươi dẫn về dưới trướng của mình. Tiếp theo nên làm như thế nào ~~ thì có cần Lão Tử phải dạy các ngươi không?"

" Hắc hắc hắc ~~ "

Tiếng cười của ba ngàn rõ ràng đã thay đổi.

" Nhưng mà ~~ các ngươi đừng cười quá sớm!" Mã Dược thay đổi cách nói lại tiếp tục: " Đến giờ này sang năm, nếu ai chưa cho Lão Tử mười mấy hai mươi đứa trẻ con thì đầu trên đầu dưới của hắn Lão Tử đều chặt tất ~~ "

" Dát dát dát ~~ "

Ba ngàn tướng sĩ rốt cục cười quái dị, cả bọn đều mặt đỏ tía tai, gãi gãi đầu tóc. Ít nhất vào giờ phút này, cả ba ngàn lão hổ lang đều thoạt nhìn giống như người bình thường.

" Đừng cười, đều đừng cười!" Mã Dược quát to." Ta cũng không nói đùa với các ngươi! Ta rất nghiêm túc."

" Đại đầu lĩnh người cứ yên tâm đi." Một tên chiến binh kỳ cựu từ Nam Dương nhịn không được khàn giọng hét lớn: " Các huynh đệ đánh giặc giết người không run tay, cưỡi nữ nhân cũng tuyệt không ngắc ngứ. Nhất định sẽ không để cho người thất vọng."

" Tốto, đây chính là các ngươi nói, các ngươi nhớ kỹ cho ta." Mã Dược gật đầu, lại đưa một ngón tay chỉ về gần vạn tù binh Hung Nô phía sau ba ngàn tướng sĩ nói: " Còn những tù binh, các huynh đệ cũng nhìn thấy chưa?"

" Nhìn thấy!"

Ba ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại.

" Tốt, bọn người Hung Nô này đều phân cho các huynh đệ làm nô lệ. Mỗi đệ huynh ba nô lệ, sau này bọn Hung Nô đó đều là tài sản của các huynh đệ. Đánh cũng tốt, mắng cũng được, giết cũng xong. Tóm lại các ngươi bảo bọn họ làm gì thì bọn họ phải làm cái đó. Dĩ nhiên, nữ nhân của các ngươi tuyệt không thể để cho bọn họ làm, nghe rõ chưa?"

" Nghe rõ ~~ " Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

" Còn nữa ~~ tướng quân chính thức phong các ngươi làm bách hộ! Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đều là quý tộc! Mỗi người các ngươi đều có lãnh địa thuộc về mình, một lãnh địa rất lớn. Ở trong lãnh địa này việc chăn nuôi, trồng trọt dân du mục canh nông và bách tính đều là thần dân của các ngươi. Bọn họ phải cống hiến lương thực và dê bò gia súc cho các ngươi ~~ "