Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 159: Nấm mồ của ba vạn đại quân (1)



Trong lúc đang nói, chợt có một tên thân binh bên cạnh giơ ngón tay về phía trước chỉ thảo nguyên mênh mông tuyết phủ kêu to lên. Quan Vũ kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên thảo nguyên mịt mờ tuyết chẳng biết từ khi nào đã hiện lên một vệt đen nhàn nhạt. Mơ hồ thấy vệt đen đó đang chậm rãi ngọ nguậy ~~ Hàng mày tằm của Quan Vũ thoáng chốc cau lại, nhìn ra bốn phía đều là thảo nguyên bao la không có một chỗ hiểm yếu để dựa vào mà thủ!

" Kết trận ~ mau mau kết trận ~~ "

Quan Vũ cầm Thanh Long Đao Yển Nguyệt trong tay giơ lên cao, giục ngựa phi trên đường, tiếng hô lớn thoáng chốc vang dội trời mây. Quân lính đang thở hồng hộc chạy phía trước cuống quít dừng bước, bắt đầu loạn xạ hò hét kết trận..

Phía bắc vài dặm, vệt đen nhàn nhạt ngọ nguậy ầm ầm vỡ ra, hóa thành vô số kỵ binh, đầu ngựa ngúc ngoắc, loan đao vung vẩy, vạn mã lao tới bụi tuyết bắn lên. Một vạn năm ngàn kỵ sĩ kỵ binh Ô Hoàn trên thảo nguyên tuyết tạo thành một dòng lũ đỏ cuồn cuộn, mang theo khí thế như nghiền nát hết thảy tràn đến.

Mấy vạn vó ngựa điên cuồng nện lên thảo nguyên lạnh giá như muốn đạp nát cả thế giới, trong sự kích động ngất trời tiếng vó ngựa làm người ta không thở nổi. Giờ khắc này, quân Ô Hoàn giục ngựa chạy như điên, con mắt hung ác, dây cung đã căng lên, loan đao sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, mã xoa lạnh lẽo đã giơ lên.

Vì sự tôn nghiêm của chiến sĩ mà đánh!

Thua bởi Lang đồ tể, lòng người Ô Hoàn tâm phục khẩu phục. Giấc mơ hùng bá của thủ lĩnh Khâu Lực Cư đại nhân đã chết ở bến Thiển Thủy, còn có Đại Tiên Ti Khôi Đầu đại vương cũng bỏ mình ở Âm Phong Hạp cốc, đây là chúa tể do Thiên Lang thần chí cao vô thượng phái tới nhân gian, con người làm sao mà kháng cự được?

Trên thế giới này, đã không ai có thể ngăn cản sự chinh phục của Lang đồ tể với tộc Ô Hoàn, với tộc Tiên Ti, với cả đại sa mạc bị Lang đồ phu chinh phục mà không thể kháng cự, không người Ô Hoàn nào dám cãi lại nữa.

"Giết ~~ "

Trong tiếng reo hò vang trời, hơn một vạn năm ngàn kỵ binh Ô Hoàn tựa như một đàn sói nhe răng hung ác, để lộ ra những chiếc răng sắc bén hung hăng ập tới.

" Toa toa toa ~~ "

Mũi tên nhọn bay đầy không trung, tiếng huýt sáo không dứt bên tai, hơn vạn mũi tên sắc bén như nanh sói từ kỵ trận Ô Hoàn bay lên không trung tạo thành một trận mưa chết chóc rơi xuống đầu quân Hán.

Mắt phượng của Quan Vũ trợn ngược đầy sát khí làm cho người ta sợ hãi, tiếng hô dài mãnh liệt nổi lên: "Đao thuẫn thủ dựng thuẫn!"

Mấy trăm tên đao thuẫn thủ cầm thuẫn trong tay giơ lên cao quá đầu, cố gắng bảo vệ cả quân trận. Điều đáng tiếc là, mấy trăm cái thuẫn căn bản là không đủ để bảo vệ cả quân trận.

" Muốn chết ~~ "

Quan Vũ hét lớn một tiếng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao quơ ra mạnh mẽ, lưỡi đao sắc bén xé gió phát ra tiếng rít chói tai nhằm thẳng vào đầu một tên kỵ binh Ô Hoàn chém xuống.

"Uống ~~ "

Kỵ sĩ Ô Hoàn đương nhiên không sợ hãi, giơ cao thanh mã xoa trong tay cố gắng đỡ nhát đao vô cùng mạnh mẽ kia.

" Keng ~ "

Một tiếng vang lên, mã xoa của kỵ sĩ Ô Hoàn vừa chạm vào thì đứt đoạn. Thế nhưng đao thế của Quan Vũ không hề bị cản chút nào, hàn quang vừa chợt lóe trên đỉnh đầu kị sĩ Ô Hoàn trong nháy mắt xuyên thấu qua lưng cắt người hắn thành hai mảnh! Lưỡi đao lạnh lùng vẫn không dừng lại, thậm chí còn cắt đôi luôn con ngựa cưỡi của kỵ sĩ Ô Hoàn thành hai đoạn ~~

" Giết giết giết ~ "

Sự thần dũng của Quan Vũ khiến cho kỵ binh Ô Hoàn chú ý, từ bốn phía của Quan Vũ đồng thời vang lên tiếng quát mạnh mẽ. Sáu tên kỵ binh Ô Hoàn vung loan đao nhằm hướng Quan Vũ xông đến. Trong ánh hàn quang lóe lên, sáu thanh loan đao sắc bén từ sáu hướng khác nhau chém xuống người Quan Vũ.

" Chống ta thì chết ~~ "

Mắt phượng nhỏ của Quan Vũ đột nhiên mở ra. Trong trời đất như vang lên tiếng rống ngân dài. Thanh Long Yển Nguyệt Đao nặng nề bay lượn cao thấp. Ánh hàn quang lóe ra, từ xa nhìn lại giống như một con rồng xanh đang quay cuồng ở trên chiến trường giương nanh múa vuốt đầy đe dọa. Rồng xanh lướt tới đâu kỵ binh Ô Hoàn như sóng vỡ ra tới đó, thi nhau ngã lăn xuống ngựa.

"Hống nha ~ "

Một viên kỵ tướng Ô Hoàn vốn tự phụ là vũ dũng gầm lên dữ dội hung hăng không sợ chết xông tới. Nhưng hắn vẫn chưa kịp đụng vào cầu vồng xanh đang quay cuồng múa may kia thì cả người lẫn ngựa đã bị đánh văng ra ngoài. Khắp không trung người ngựa liền vỡ vụn ra thành một số đoạn thi thể lớn nhỏ khác nhau lẫn lộn với máu tươi bay đầy trời.

...

Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ cách chiến trường mấy trăm bước, Mã Dược toàn thân trong bộ thiết giáp ngăm đen, trên đầu đội mũ giáp hình đầu sói hung ác. Có Giả Hủ, Quách Đồ, Hứa Chử, Điển Vi hộ vệ âm thầm xuất hiện. Từ đỉnh núi nhỏ nhìn xuống, một vạn năm ngàn kỵ binh Ô Hoàn giống như là dòng nước mênh mông mạnh mẽ đã hoàn toàn bao trùm hai ngàn bộ binh của Quan Vũ.

Trong đợt tấn công của biển kỵ binh Ô Hoàn, hai ngàn Lưu quân rất nhanh chóng đã bị phân chia thành mấy đám người nhỏ. Binh lính Lưu quân bị kỵ binh Ô Hoàn công kích chém giết ngã xuống hàng loạt. Quân trận của Lưu quân giống như khối băng rơi xuống nước đang nhanh chóng tan rã.

Tựa hồ như bị cảnh tượng kịch chiến của hàng vạn con ngựa xông tới tác động, gương mặt tái nhợt khác thường của Quách Đồ hiện lên một màu đỏ ửng, nói cực kỳ hưng phấn: " Chúa công, chắc không bao lâu nữa thì hai ngàn Lưu quân kia sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn! Thằng nhãi Lưu Bị hồi cuộc chiến ở Dĩnh Thủy đã giữ được một mạng, nhưng mà hôm nay cũng khó chạy thoát tai kiếp, hắc hắc. "

"Ừ!" Mã Dược nặng nề gật đầu, trầm giọng nói, " Hứa Chử đâu?"

Hứa Chử giục ngựa đi tới trước mặt Mã Dược, trong đôi mắt đần độn toát ra một vẻ hung ác, lạnh lùng nói: " Có mạt tướng."

Mã Dược nói: " Truyền lệnh, đem Lưu quân chém tận giết tuyệt. Không để kẻ nào sống sót!"

" Tuân mệnh!"

Hứa Chử hét lớn một tiếng giục ngựa lao đi. Trong không trung chợt vang lên tiếng rống như sấm của Hứa Chử: " Tướng quân có lệnh, chém tận giết tuyệt, không để một kẻ nào sống sót."

...

"Ngang ~~ " nguồn TruyenFull.vn

Con rồng xanh trong tay Quan Vũ lại chém tới. Lưỡi đao sắc bén xé gió, phát ra từng tràng âm thanh khiến kẻ khác phải ngừng thở. Hai tên kỵ binh Ô Hoàn ngăn cản đường đi liền bị chém bắn ra. Quan Vũ giục ngựa xông tới thì đột nhiên thấy trước mắt bừng sáng, thì ra đã đột phá vòng vây.

Kinh ngạc quay đầu lại, thảo nguyên lạnh lẽo chói mắt dưới ánh hàn quang với âm thanh chém giết vang trời. Chiến trường chém giết kịch liệt giống như một cốc nước đun nóng đang quay cuồng sôi trào, nhìn lại lần nữa không thấy bóng dáng dù chỉ một tên binh lính Lưu quân. Ngoại trừ Quan Vũ thì không còn một tên binh lính nào có thể đột phá vòng vây! Giờ khắc này, Quan Vũ trợn ngược đến rách mắt.

Bại, lại một lần nữa thất bại! Vì sao ông trời lại bất công như vậy, bạc bẽo như vậy với huynh đệ của ta? Sự không cam lòng nhói lên sâu sắc và nỗi uất ức vô bờ bến tựa như một quả núi nặng nề đè lên trong lòng làm Quan Vũ nghẹt thở, khó nhọc thở dốc. Rốt cục Quan Vũ hít vào một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời thê lương thét dài một tiếng.

" Tướng quân có lệnh, chém tận giết tuyệt, không để một kẻ nào sống sót. "

"Hử!?"

Cách đó không xa vang lên tiếng quát liên tục không thôi. Quan Vũ trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu ngẩng nhìn chung quanh. Chợt phát hiện bên trái cách đó không xa có mấy kỵ sĩ đứng nghiêm đón gió trên đỉnh một ngọn núi nhỏ. Chẳng lẽ...? Trong chớp mắt, đôi mắt phượng của Quan Vũ toát ra sát khí làm cho người ta sợ hãi, hai chân vội hung hăng thúc mạnh vào con ngựa đang cưỡi.

"Cáp ~ "

"Hí luật luật ~~ "

Con ngựa Quan Vũ cưỡi ngẩng đầu hí vang rồi tung bốn vó nhằm phía đỉnh núi nhỏ cách đó không xa mà phóng tới.

"Hả!?"

Trên đỉnh núi nhỏ, chòm râu cằm chổi xể của Điển Vi chợt dựng ngược lên, vẻ lạnh lẽo trong mắt khiến người ta sợ hãi lại xuất hiện. Hắn giục ngựa chậm rãi quay lại, chỉ thấy một con ngựa phi như bay đang nhằm hướng đỉnh núi nhỏ tiến tới. Sát khí lạnh lùng tỏa ra từ trên người này lan tỏa khắp nơi đến vô cùng vô tận.

"Hừ!"

Điển Vi bực bội hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, chậm rãi giơ hai tay rút hai cây đại thiết kích vẫn cắm sau lưng nắm chặt trong tay hung hăng đập mạnh vào nhau. Trong không gian nhất thời vang lên một tiếng kim khí va đập như tiếng sấm. Vẻ máy móc của Điển Vi cũng biến đổi, trong khoảnh khắc trở nên vô cùng hung ác.

"Cáp ~ "

Mã Dược, Giả Hủ, Quách Đồ ba người gần như bị thủng màng nhĩ, kinh ngạc quay lại chỉ thấy Điển Vi hung hăng thúc con ngựa đang cưỡi đã nhằm phía chân núi mà lao xuống. Dưới chân núi cách đó không xa, một viên võ tướng mặc lục bào, đầu quấn khăn xanh đang giục ngựa phi đến. Trong tay rõ ràng là Thanh Long Đao Yển Nguyệt lẫy lừng.

"Lên ~~" Quan Vũ ngẩng đầu hô dài một tiếng, rồi quát lớn: "Quan Vũ ở đây, Mã Dược thất phu mau mau chịu chết."

" Quan Vũ!" Quách Đồ cũng hít một luồng khí lạnh gần như la hoảng lên: " Chúa công, người này là Quan Vũ!"