Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 149: Giành thắng lợi trong hiểm cảnh (1)



Hộ Ô Hoàn Giáo Úy bộ, phủ tướng quân.

Mã Dược dừng bước trước tường, ánh mắt chăm chú nhìn trên bản đồ thật lâu không hề dời đi. Có tiếng bước chân đi tới, thân hình thon gầy của Quách Đồ từ ngoài phòng đi vào.

"Công Tắc, tang sự đã lo xong?"

"Khởi bẩm chúa công, đã lo xong."

"Trận đánh này ~~ quân ta thương vong thế nào?"

" Hãm trận doanh của tướng quân Cao Thuận thương vong hơn phân nửa, trong đó hơn ngàn tân binh mới chiêu mộ hầu như toàn bộ chết trận. Hai ngàn kỵ binh Ô Hoàn mới theo thì thương vong hơn năm trăm kỵ sĩ. Trọng giáp thiết kỵ của tướng quân Hứa Chử thương vong hơn hai mươi kỵ sĩ. Ngoài ra Thanh Châu doanh thuộc hạ của Quản tướng quân ~~ toàn quân chết hết. Trận chiến này tổng cộng hơn ngàn tướng sĩ bỏ mình, trọng thương hơn năm trăm người, lớn nhất với quân ta từ trước tới nay."

"A ~~ còn bao nhiêu tướng sĩ?"

"Quân của Hãm trận doanh có thể chiến đấu còn hơn tám trăm người. Kỵ binh Ô Hoàn còn sức chiến đấu hơn một ngàn tám trăm kị sĩ. Trọng giáp thiết kỵ vẫn còn hơn ba trăm. Tướng quân Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương chỉ huy hơn ngàn kỵ binh tinh nhuệ. Tổng cộng vẫn có gần bốn ngàn người có thể tham chiến, chiến mã còn hơn vạn con."

"Bốn ngàn người ~~" Trong mắt Mã Dược thoáng qua vẻ tàn nhẫn trầm giọng nói: "Quân ta mặc dù binh ít, nhưng đều Hổ Lang tôi luyện ra từ trong máu và lửa, có thể đánh được đội quân bốn vạn người bình thường! Nhưng mà, Lưu Ngu và Diêm Nhu cũng không phải kém cỏi. Trận đánh ở Âm Phong Hạp cốc nếu như không có Quản Hợi liều chết ngăn cản thì quân ta suýt nữa bị diệt bởi tay kẻ khác! Cho nên, để đảm bảo trận chiến này tất thắng, vẫn cần mượn lực lượng của Công Tôn Toản"

Quách Đồ hỏi: "Chủ công thật muốn khai chiến với Lưu Ngu?"

Mã nhảy đáp: "Bản tướng vốn đã thề trước mặt tướng sĩ ba quân, giết tướng sĩ ta, phải chết! Mối huyết cừu của Quản Hợi và ba trăm huynh đệ há có thể không báo? Nhưng mà ~~ cũng không thể mạo muội! Nếu chỉ vì báo huyết cừu ba trăm huynh đệ, lại khiến trên ba ngàn tướng sĩ bỏ mạng thì có thể vì cái nhỏ mà mất lớn."

Quách Đồ nói: "Chủ công minh giám, tuy nhiên ~~ Đồ có một câu, không nói không được." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mã Dược nói: "Cứ nói không sao."

Quách Đồ hít một hơi nói nghiêm nghị: "Từ thời Linh đế tới nay, Hán thất suy vong, thủ lĩnh các phương chinh phạt lẫn nhau, chuyện này không sai. Tuy nhiên Lưu Ngu lại là Thứ sử U Châu, trên danh nghĩa là thượng quan của chủ công. Nếu rơi vào điều tối kỵ phạm thượng thì cực kỳ bất lợi cho danh tiếng của chủ công."

" Danh tiếng?" Mã Dược lạnh nhạt cau mặt nói: " Chính vì miệng lưỡi người đời thất thường, đúng sai đều có lý! Danh tiếng không phải chỉ dựa vào người nói ra. Bản tướng nếu như giết Lưu Ngu, đương nhiên sẽ bị người trong thiên hạ mắng là đồ tể. Nhưng nếu như không giết Lưu Ngu, người trong thiên hạ liền không mắng Mã đồ tể chăng?"

"Cái này ~~ "

Quách Đồ nhất thời cứng họng.

"Báo ~~" Mã Dược nói chưa dứt lời thì ngoài trướng báo lại: "Thái Thú Hữu Bắc Bình Công Tôn Toản đại nhân và Trường sử Quan Tĩnh tới chơi."

Mã Dược nói: "Vừa nói Công Tôn Toản thì Công Tôn Toản đến. Truyền lệnh. Mời vào~~ "

"Tuân lệnh."

Thân binh lĩnh mệnh đi ra, chỉ chốc lát thời gian, tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài phòng vang lên. Mã Dược và Quách Đồ tự mình ra nghênh đón. Sớm thấy Công Tôn Toản đang bước nhanh tới, trên mặt mơ hồ lộ ra một nỗi âu lo. Trường sử Hữu Bắc Bình Quan Tĩnh cũng mang vẻ mặt điềm đạm theo sát phía sau Công Tôn Toản.

"Công Tôn đại nhân ~ "

"Mã Dược tướng quân ~ "

Hai người chắp tay hành lễ xong cùng nhau đi vào bên trong phòng phân ngôi chủ khách rồi ngồi xuống.

Công Tôn Toản nói: "Mã Dược tướng quân. Bản quan lần tới là tới là để từ biệt tướng quân."

Mã Dược nói: "Công Tôn đại nhân. Ta và ngài vừa gặp đã quen, thấy nhau là vui. Làm sao lại đột ngột rời đi?"

Công Tôn Toản nói: "Cái này ~~ thực không dám dấu diếm. Trương Thuần, Trương Cử làm loạn tuy đã bình định, nhưng dư đảng có nhiều kẻ lẩn vào chốn hương thôn. Do thám vừa mới báo lại, mấy ngày gần đây ở các huyện phía bắc Hữu Bắc Bình có nhiều đám cướp nhỏ tụ tập làm loạn e rằng có biến động. Do đó bản quan cần về sớm để phòng ngừa bất trắc."

Mã Dược cười nhạt, nói: " Công Tôn đại nhân sao không nói thẳng ra?"

Vẻ mặt Quan Tĩnh biến động, Công Tôn Toản cũng kinh hãi nói: "Mã Dược tướng quân đã biết hết?"

Mã Dược nói: "Thám mã vừa mới hồi báo. Khâu Lực Cư thấy dẫn quân tới thượng cốc vô ích nên không về, tiện đường tới Hữu Bắc Bình cướp bóc trại của Ô Duyên lão. Ô Duyên thua trận chạy trốn, bị bắt đi vô số ngựa dê, có việc này không?"

Công Tôn Toản nói: "Đích thật có việc này."

Mã Dược nói: "Công Tôn đại nhân nóng lòng quay về trụ sở chỉ huy quân trả thù Khâu Lực Cư?"

Công Tôn Toản nói: " Khâu Lực Cư dã tâm lang sói. Dám đem thân binh đến chỗ bản quan cai trị. Lần này nếu không thể mạnh mẽ giáo huấn một phen, thì hắn cho là bản quan mềm yếu đâm coi thường."

Mã Dược nói: " Công Tôn đại nhân tuy là Thái Thú Hữu Bắc Bình, nhưng Ô Duyên không phải là thuộc hạ của đại nhân. Giờ Khâu Lực Cư vừa mới đem quân qui phục Đại Hán, đại nhân e là xuất quân vô danh. Danh bất chính thì ngôn bất thuận, Lưu Ngu sợ là không chịu ngồi nhìn không để ý tới? Chẳng lẽ đại nhân đã chuẩn bị trở mặt với thất phu Lưu Ngu?"

" Mã Dược tướng quân nói giỡn. Đại nhân Lưu Ngu chính là thượng quan, bản quan liệu có dám phạm thượng?" Công Tôn Toản nói, " Khâu Lực Cư dẫn quân làm loạn, tội như tạo phản. Luận tội phải tru diệt, tuy nhiên ~~ bản quan nếu như xuất quân chinh phạt, tất trước cần Lưu Ngu đại nhân cho phép."

Mã Dược nói: " Đại nhân chẳng phải biết cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc kỳ thật hung hiểm vạn phần. Thất phu Lưu Ngu muốn cấu kết với man di Tiên Ti mưu đồ giết hại bản tướng là việc làm như kẻ tiểu nhân. May mà có thượng quan tham dự? Nếu không phải có Quản Hợi tử chiến, ta và ngài hai nhà e là Lưu Ngu đã hại rồi, không như hợp binh chinh phạt? Khi việc thành, bản tướng đem việc tấu lên thiên tử thỉnh cho đại nhân làm U Châu mục."

Vẻ mặt Công Tôn Toản khẽ biến, hình như có ý động tâm, trước hết vội nhìn thuộc hạ Quan Tĩnh rồi nói: " Mã Dược tướng quân có lẽ hiểu lầm, cùng man di Tiên Ti cấu kết, ý muốn giết tướng quân đại nhân của chúng ta chính là Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên hai người, việc này đại nhân Lưu Ngu vô can."

" Bản tướng vốn đã cùng Lưu Ngu lão nhi ở thế thề không cùng sống, trận chiến này khó tránh khỏi!" Mã Dược đột nhiên đứng dậy sa sầm nói: " Công Tôn đại nhân nếu không muốn xuất binh tương trợ thì ta một mình đi chinh phạt"

Công Tôn Toản nói: " Mã Tướng quân … "

Mã Dược quả quyết nói: " Ngày mai, bản tướng sẽ dẫn đại quân đi lên hướng bắc, vòng qua đại sa mạc từ Hữu Bắc Bình vào ải. Sau đó dẫn khinh kỵ từ Ngư Dương tây tiến, đột ngột đánh đến Huyện Kế, định giết Lưu Ngu trở tay không kịp, mong rằng Công Tôn đại nhân xét tới vong hồn ba trăm tướng sĩ của Quản Hợi để mượn đường đi cho dễ dàng".

Công Tôn Toản trong lòng khiếp sợ, Mã đồ phu am hiểu câu nói cầu thắng trong nguy hiểm, lời ấy cũng không sai! Mã Dược chỉ huy quân đi về phía bắc, lại từ Hữu Bắc Bình vào ải hành quân cả một vòng lớn tấn công Huyện Kế. Có thể nói đội quân cô độc xâm nhập, chạy đường trường tập kích, thật sự là nguy hiểm cực cao, một khi không thể trong thời gian ngắn công phá Huyện Kế, rất có thể bị Lưu Ngu điều trọng binh quay lại vây dưới chân thành Huyện Kế.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lưu Ngu, Diêm Nhu cũng chưa chắc có thể ngờ tới Mã Dược dám dấn thân chốn nguy hiểm kỳ tập Huyện Kế. Huyện Kế chưa chuẩn bị, rất có thể bị Mã Dược một trận công phá, đến lúc đó Lưu Ngu không có mấy vạn bộ binh và kỵ binh, lại bị Mã Dược một kiếm đâm ngay tim, đến khi đại quân tụ tập về cứu viện thì Lưu Ngu đã chết, đại thế đã định. Thuộc hạ của Công Tôn Toản là Trường sử Quan Tĩnh cũng đầy vẻ nghiêm túc xin Mã Tướng quân nghĩ lại. Tướng quân nếu giết Lưu Ngu, chính là kẻ phạm thượng, chỉ e người trong thiên hạ coi thường!

" Người trong thiên hạ?"Trong mắt Mã Dược không khỏi thoáng qua vẻ tàn nhẫn mà nói: "Người trong thiên hạ coi thường thì đã sao nào? Vốn trong mắt bản tướng cho tới bây giờ chỉ có huynh đệ, cho tới bây giờ chỉ có tướng sĩ trung dũng! Nếu ai giết huynh đệ của ta, giết quân sĩ ta thì ta liền giết chúng, thần ngăn sát thần, phật cản giết phật."

Công Tôn Toản nghe vậy cũng thầm hít sâu, không nghĩ tới Mã Dược dám phóng túng như thế, ngôn ngữ càn rỡ đương nhiên không để sự tôn nghiêm của triều đình vào mắt, trong lòng không khỏi thoáng khiếp sợ. Nhưng thấy Mã Dược vẻ mặt hung ác, ánh mắt thê lương, tuyệt không phải bộ dạng đang nói giỡn! Chẳng lẽ thật sự đã hạ quyết tâm đánh Huyện Kế rồi chăng?

Nên hợp binh công phạt? Hay án binh bất động? Trong nhất thời Công Tôn Toản trong lòng do dự chưa quyết bèn nói với Mã Dược: " Mã Tướng quân. Việc quan hệ trọng đại, hãy cho Bổn quan về doanh cẩn thận suy nghĩ."

Vẻ mặt Mã Dược trở lại như thường, chắp tay nói: " Công Tôn đại nhân xin

cứ tự nhiên … "

" Nếu vậy, Bổn quan cáo từ."

Công Tôn Toản chắp tay với Mã Dược, dẫn Quan Tĩnh đứng dậy rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng dáng hai người Công Tôn Toản đi xa, Quách Đồ thấp giọng nói: " Chủ công, Công Tôn Toản người này rất có dã tâm, không thể không đề phòng. Nếu hắn chịu hợp binh thì thôi, nếu không chịu hợp binh, hạ quan lo lắng hắn có đem tin tức quân ta kỳ tập Huyện Kế âm thầm tiết lộ cho Lưu Ngu biết được, để quân ta cùng Lưu Ngu liều mạng lưỡng bại câu thương, hắn ở giữa làm ngư ông đắc lợi."