Hôn Sai 55 Lần

Chương 139: Tâm tư mang thai (13)



Cố Khuynh Thành lại tỉnh lại, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống.

Bên trong phòng ngủ không có mở đèn, ánh sáng có vẻ có chút tối.

Bởi vì thời gian giấc ngủ Cố Khuynh Thành quá dài, đầu có chút lờ mờ, không rõ lúc này là mấy giờ.

Cô ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị bật đèn,kết quả lại nhìn thấy trước cửa sổ sát đất phòng ngủ có một bóng dángngồi trên sofa.

Mặc dù ánh sáng phòng trong có chút tối, nhưng mà Cố KhuynhThành lại có thể lờ mờ xuyên qua bóng người kia nhìn ra khí tức cao quý.

Đó là khí tức bẩm sinh của Đường Thời.

Cố Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong tay người đàn ôngcầm một cái gì đó, không ngừng gõ bàn trà đặt trước sofa, phát ra một âm thanh mỏng manh mà lại lanh lảnh.

Không biết là vì phòng quá tối, hay là hiện giờ Cố Khuynh Thành có chút Đường Thời, cô nghe âm thanh như vậy, đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi.

Cố Khuynh Thành ôm chăn hơi hơi giật giật thân thể, cô nhìn đầu Đường Thời chậm rãi quay lại đây, mặc dù cô nhìn không thấy ánh mắtanh, nhưng mà cô lại biết ánh mắt của anh rơi vào trên thân thể cô.

Đợi sau một lúc lâu, anh đều không có mở miệng nói bất kỳ cáigì, Cố Khuynh Thành có chút không chịu nổi yên tĩnh như vậy, liền nhẹgiọng mở miệng hỏi một câu: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Cách khoảng chừng nửa phút, âm thanh lạnh nhạt trước sau như một của Đường Thời truyền đến: “ Tám giờ rưỡi.”

Tám giờ rưỡi? Đã muộn vậy rồi?

Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, theo bản năng cầm lấy di độngchính mình, quả nhiên thấy được vài cú điện thoại chưa nghe, là Cố Giagọi đến.

Cố Khuynh Thành nuốt nuốt nước miếng, lên tiếng lại hỏi: “Hiện tại mọi người bộ phận thư ký tan ca chưa?”

Lần này Đường Thời không có trả lời vấn đề của cô.

Cố Khuynh Thành đợi một hồi, biết Đường Thời đây là không chuẩn bị ý tứ để ý tới mình, cô dù sao vẫn không có khả năng luôn luôn ởtrong văn phòng của Đường Thời, cho nên Cố Khuynh Thành liền mở miệnglần nữa nói: “ Em ra ngoài nhìn một cái, nếu không có ai, em cũng nên về nhà rồi.”

Nói xong, Cố Khuynh Thành liền xốc chăn lên, chân của cô cònchưa chạm đất, liền đột nhiên truyền đến giọng nói thoáng có chút trầmthấp: “ Cô cứ như vậy đi?”

Lời này của anh là có ý tứ gì? Không cho cô đi sao?

Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn phía hình bóng Đường Thời.

Đường Thời cầm cái hộp trong tay, nhẹ nhàng ném ở trên bàn trà, sau đóđứng lên bước tiếp bước chân, chậm rãi hướng về phía giường lớn đi tới.

Theo anh tới gần, Cố Khuynh Thành mơ hồ cảm giác được một cỗ áp lực theo đến.

Tốc độ tim của cô cũng dần dần nhanh hơn.

Bước chân Đường Thời cuối cùng đứng ở trước mặt Cố KhuynhThành, dựa vào gần, từ ánh sáng mỏng manh bên trong phòng, Cố KhuynhThành có thể nhìn thấy đáy mắt đen nhánh của người đàn ông, mơ hồ lóesáng.