Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 61: Tự làm tự chịu



Một câu nói đã hoàn toàn chọc giận Kỷ Trà Thần, khuôn mặt xanh mét khó coi đến tận cùng. Các khớp xương va vào nhau vang dội, bờ môi cong lên nguy hiểm: "Vậy cô hãy mở to mắt ra xem, tôi có thể khống chế nổi cô hay không!"

"Tôi không ăn. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Ninh Tự Thủy còn chưa nói hết, Kỷ Trà Thần đã nắm lấy cằm cô, cầm cái chén Bạch Kỳ bưng vào, mạnh mẽ nhét hết vào miệng cô."Tôi bắt cô ăn, cô tuyệt đối sẽ phải ăn."

Cháo, bị bắn ra ngoài, hai tay vẫn phản kháng. Nước mắt không tự chủ lần nữa rơi xuống, hắn tại sao có thể dùng phương thức tàn nhẫn như vậy bức bách cô?

Kỷ Trà Thần thấy cô phản kháng quyết liệt, khuôn mặt càng thêm âm trầm, mím môi nói: "Bạch Kỳ, cầm lấy hai tay cô ấy."

Bạch Kỳ sững sờ, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô dưới đất, không đành lòng."Thiếu gia. . . . . ."

"Tôi nói rồi..., cô không nghe thấy sao?"

Giọng nói lạnh lẽo phiêu đãng vang lên trong đêm, so với cái lạnh của mùa đông còn băng giá hơn gấp ngàn lần. Bạch Kỳ không còn hơi sức phản bác, chỉ có thể bắt lấy hai tay Ninh Tự Thủy, ghét vào tai Ninh Tự Thủy: "Cô chủ, không nên phản kháng, sẽ bớt khổ sở."

Ninh Tự Thủy bị gắt gao khóa chặt tay không thể nhúc nhích, cháo dính hết trên quần áo, nước mắt rửa sạch khuôn mặt, sự khổ sở giãy giụa trong đáy mắt. Môi dưới cũng bị cắn ra máu, vị tanh ngái lan khắp khoang miệng, khó chịu.

"Kỷ Trà Thần, tôi hận anh. . . . . . Tôi hận anh. . . . . ."

Yêu càng sâu, khi phát hiện ra chân tướng thì càng đau lòng, hậncàng sâu. Ba năm nay, tất cả cô bỏ ra rốt cuộc đổi lại được gì? Tại sao cô lại ngu ngốc đi yêu một đại ác ma như vậy?

Gân xanh trên trán Kỷ Trà Thần nổi lên, ánh mắt không thể tin nhìn cô: "Hận?" Cô có tư cách gì hận tôi? Ninh Tự Thủy, tất cả đều là cô tự tìm.

Số cháo còn lại mạnh mẽ bị ép vào trong miệng cô, buộc cô nuốt xuống; bất kể có bỏng cổ họng của cô hay không. Cảm thụ của cô, hắn sẽ không bao giờ để ý tới nữa.

“Choang!”

Chén sứ bị vứt trên mặt đất, vỡ vụn, mảnh vỡ văng ra khắp nơi, xẹt qua gò má Ninh Tự Thủy, tạo thành một vết thương nhỏ, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ khuôn mặt trắng bệch của cô. Tái nhợt cùng đỏ thắm, đối chiếu rất có tính tương phản.

"Tôi tuyệt đối không cho phép nghiệt chủng này chết, nếu không tôi sẽ để những người bên cạnh cô chon theo." Tiếng nói của ác ma không ngừng vang vọng bên tai cô, không gian này sao mà lạnh lẽo, thân thể cô không ngừng run rẩy.

Nước mắt làm nhòe khuôn mặt, cùng màu đỏ tươitrộn lại với nhau. Một trận khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày, một giây kế tiếp, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm nôn mửa . Những thứ vừa bị nhét vào miệng cô, thậm chí trước nước uống đều phun ra, giống như muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài.

Là tôi tự chuốc phiền toái, là tôi đáng đời; nếu như tôi không yêu anh, nếu như tôi không ngây thơ nghĩ là anh yêu tôi, bảo hộ tôi, thương tôi, cưng chìu tôi...tôi cũng sẽ không ngây thơ cho rằng đứa bé sinh ra sẽ được làm xét nghiệm, tất cả đều có thể bắt đầu lần nữa; tôi càng không ngây thơ cho rằng anh quá yêu tôi, mới nhất thời lạc mất phương hướng, chỉ vô tâm tổn thương tôi.

Tất cả những thứ hôm nay đều là tôi tự tìm. Yêu anh, đúng là đáng đời tôi!

"Ô ô. . . . . ." Ninh Tự Thủy ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo khóc rống, mắt đau, cuống họng đau nhức, tim đau, cả người cũng rất đau. Mùi lạ tan ra trong không khí, gay mũi khó ngửi.

Bạch Kỳ im lặng không lên tiếngdọn dẹp đồ, mắt nhìn phòng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu.