Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 37



Vừa nãy, suýt nữa anh đã vươn tay ra túm lấy nó.

Nhưng hình bán nguyệt đó…

Trông mềm mại như bông, sờ vào chắc chắn sẽ thoải mái.

Nghĩ về điều này…

Cố Lâm Hàn lại cầm lấy chai nước tinh khiết lạnh lẽo, nhấp một ngụm, chửi rủa, một tay cởi bỏ quần áo,

bước vào phòng với nửa thân trên trần trụi.

Ngày thứ hai, Vu Tịch tiếp tục đến trường.

Sáng sớm cố Lâm Hàn không xuất hiện, Vu Tịch vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi thay đồng phục học sinh, cô bước ra ngoài, nhưng thấy điện thoại reo.

Là Tô Hoành gọi điện cho cô.

Sau khi lẩm bẩm mấy câu, Vu Tịch



mới nghe điện thoại.

“Mẹ.”

“Vu Tịch, bây giờ con sống ở đâu? Đừng có đến những chỗ lung tung đó mà học những điều không tốt. Con không sao thì về đây sống đi. Dù sao ở nhà cũng thoải mái hơn.”

Hiếm khi nghe được giọng điệu của bà ta tốt như vậy, Vu Tịch cười: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con nổi da gà rồi đây này, mẹ muốn nói gì thì nói đi, muốn con làm gì?”

“Cái con bé này… sao lại nói như thế, con là con gái của mẹ, mẹ quan tâm đến sống chết của con không phải là

bình thường sao?

Được rồi, nếu quan tâm thì đã quan tâm từ lâu ròi, còn phải trì hoãn đến thời điểm này?

“Mẹ, mẹ cứ nói thẳng đi, muốn con làm gì.”

“Không có chuyện gì, chính là con đừng giận dỗi người trong nhà nữa, không có việc gì thì về nhà đi. Còn trường học thì ba mẹ sẽ tìm cho con, trường trung học gần nhà chúng ta cũng khá tốt.”

“Mẹ, không cần, con đã bắt đầu đi học ròi.”

“Cái gì? Trường học gì, con học trường gì, đừng nói dối.”



“Trường ngoại ngữ, không phải con đã nói với mọi người từ lâu rồi à.”

“Ha, mạnh miệng khoác loác, còn là trường ngoại ngữ, không nhìn con học tập như nào, người ta có thể nhận? Con đừng nói dối mẹ, con đó, nói mười câu thì chín câu đã là giả.”

Vu Tịch trợn tròn mắt, “Mẹ, con sắp muộn rồi, con đi đây.”

Vu Tịch đến trường.

Lần trước cô lên lớp trong giờ học nên không nhìn thấy ai, lúc này cô

mới đi theo đoàn quân đông đảo của trường, từ cổng bước vào.

Trên người mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh lam, rộng rãi, trên lưng mang theo ba lô, đi vào bên trong.

Vừa bước qua cửa, ngay sau đó đã có người bàn luận ở phía sau.

“Oa, ai đây?”

“Sao chưa thấy bao giờ, trường chúng ta?”

“Đương nhiên, cậu mù sao? Mặc đồng phục học sinh của chúng ta.”