Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 90: Làm ít vậy cho ai ăn ai nhịn hả?"



Vậy thì... có nên tìm bạn cho Dai Annie không ta?





Để tụi nó sinh mấy con chó con cho ông cụ chơi?



Một tiếng sau, Tư Thành cho trình làng một bàn thức ăn sắc hương vị đầy đủ.



Dược Cốc Tử mặt vẫn quạu đeo, nhăn nhó càm ràm: “Thanh niên bây giờ chỉ thích ra vẻ, làm cái gì cũng màu mè hoa lá. Mấy thứ này bỏ bụng được à?"



Ông cầm đũa lên đi qua từng món, cũng phê bình từng món.



Tổng cộng năm món một canh, lại không có lấy một lời khen ngợi.



Tư Thành không tỏ vẻ bực dọc gì mà chỉ tháo tạp dề, vừa múc canh ra chén cho Hạ Phương và Dược Cốc Tử vừa nói.



"Con không biết khẩu vị sư phụ thích thế nào. Món ăn hôm nay có hơi mặn một chút, sư phụ dùng canh trước cho ấm bụng ạ”.



Hai chữ "sư phụ" của anh khiến Dược Cốc Tử càng thấy ngứa ngáy.



Nhưng chưa kịp bùng nổ thì lại ngửi thấy hương thơm lượn lờ tỏa ra từ chén canh.



Ừm... cũng hấp dẫn phết...



Chắc chắn là do thằng nhóc này thêm gia vị để dụ dỗ người ta!







Như Hạ Phương lúc đầu mới học chế thuốc thì chê nặng mùi khó uống, bèn chế ra mấy viên thuốc vị trái cây vậy. Bản chất vẫn là thuốc, bên trong vẫn có vị đắng, chỉ là bên ngoài được bọc trái cây để qua mắt quần chúng.



Nhìn thì được, dùng thì không xong!



Mấy món do tên Tư Thành này làm chắc chắn chỉ được cái mã mà thôi!



Ông không tin thằng nhóc vừa đẹp trai, cao ráo lại sang trọng này có thể nấu được món gì ra hồn.



Dược Cốc Tử hất cằm, ra vẻ còn lâu mới chịu thừa nhận.



Hạ Phương đã quen với tính tình của ông, tự mình nhấp thử một hớp canh. Hai mắt cô sáng rỡ lên, vội vàng húp như không có ngày mai.



Được nửa chén, cô mới hào hứng nói với Tư Thành: “Tôi biết dùng nguyên liệu của Dược Cốc sẽ ngon hơn bên ngoài, nhưng tài đứng bếp này của ông Tư... Sau này không làm giám đốc nữa thì đi mở hàng Michelin cũng dư dả”.



Một lời khen trên mây, nhưng nếu là người khác thì chưa chắc gì đã vui.



Bởi vì cô đang dụ một giám đốc bỏ nghề đi làm đầu bếp đó.



Nhưng Tư Thành chỉ cong môi khẽ cười: “Ý tưởng của bà Tư không tệ, ít nhất sau này em không sợ phải đói lay lắt qua ngày rồi”.



Dược Cốc Tử liếc xéo cả hai đến là khinh thường: “Hai đứa bây, mèo khen mèo dài đuôi cả thôi. Cái mồm con nhỏ này đến cơm heo còn ăn được thì biết phân biệt cái nào ngon cái nào dở à?"



Hạ Phương không chịu thua, nhướng mày đá xéo lại: “Gì mà miệng chó không mọc nổi ngà voi vậy? Con nói cho sư phụ biết nhé, mấy năm nay con chạy đông chạy tây, ăn được bao nhiêu là món ngon, khẩu vị cũng nâng cấp nhiều rồi”.



Cô lại múc một chén canh nữa ăn kèm với thức ăn, nói với Tư Thành: “Hay là sau này mình nghỉ hưu rồi về Dược Cốc sống đi? Xây một căn nhà đối diện cái nhà xép này, vậy là ngày nào cũng được ăn ngon”.



"Tất nhiên rồi", Tư Thành nở nụ cười câu hồn đoạt phách: “Chỉ cần bà Tư không ngại thì tôi sẵn sàng nấu cơm cả đời cho em”.



Hạ Phương nhíu mày, phát giác hình như mình vừa nói gì sai sai thì phải...



Dược Cốc Tử không kháng cự được hương thơm ngào ngạt trong phòng nữa, một tay gắp thịt đưa vào miệng, vẫn không quên làm giá.



"Hai đứa bây đủ chưa? Tóm lại cũng chỉ muốn dụ tao ăn thôi chứ gì? Hừ...”



"Đã vậy thì tao thử một miếng, nấu dở thì đừng hòng tao đụng đến miếng thứ hai”.



Rồi ông bắt đầu thờ ơ nhai nuốt.



Nhưng vào khoảnh khắc miếng thịt trôi xuống cổ họng, ông cụ sững ra.



Mùi vị này...



Là ông bị ảo giác ư?



Tư Thành sao có thể...



Ông mang vẻ mặt khó tin mà gắp miếng thịt thứ hai, sau đó lại chớp nhoáng thử hết thức ăn trên bàn, kết thúc bằng một ngụm canh tràn đầy.



"Sao đó sư phụ? Ăn riết khờ luôn rồi hả?", Hạ Phương nhìn ông mắt tròn mắt dẹt mà buồn cười: “Con đã bảo ngon rồi mà thầy không tin cơ”.



Sắc mặt Dược Cốc Tử thay đổi xoành xoạch, phải cố lắm mới không động đũa tiếp tục: “Tao... tao chỉ đói thôi! Chứ ai khen ngon!"



Rồi sau đó lại tiếp tục gắp gắp gắp: “Đói chết được! Hừ, có dở đến mấy cũng phải ăn!"



Hạ Phương: ...



Tư Thành: ...

Sức ăn của Hạ Phương không quá lớn, hai chén canh nhỏ thêm non nửa bát cơm đã lưng bụng.



Tư Thành cũng vậy.



Còn lão Diêu thường ngày chỉ ăn hai bát cơm nay đã xới thêm bát thứ ba, đồng thời lùa hết tất cả các món ăn ở trên bàn vào bụng của mình.



Cuối cùng, càn quét sạch cơm nước trên bàn xong xuôi, ông cụ vẫn chưa hết thèm, la lên: "Sao hết rồi? Làm ít vậy cho ai ăn ai nhịn hả?"



Hạ Phương nở nụ cười: "Không phải thầy chê mấy món này chỉ có vẻ ngoài thôi hả? Bây giờ lại còn chê ít?"



Lão Diêu nhịn đến đỏ mặt, bỏ bát đũa xuống: "Cái con nhóc này nói gì thế hả, chẳng phải do sư phụ ăn mạnh hơn người thường chút thôi sao? Dám chê thầy mày ăn nhiều à?"



Nói xong, ông cụ lại tố khổ với Tư Thành vốn còn đang mang địch ý: "Thằng nhóc nhà họ Tư, cậu nhìn đứa đồ đệ vô lương tâm của tôi đi, mới gả ra ngoài thôi mà đã bắt đầu ghét bỏ sư phụ của nó rồi, sau này còn thế nào nữa?"



Tư Thành cười khẽ: "Sư phụ yên tâm, có ghét bỏ đến như nào đi nữa cũng sẽ không bỏ đói thầy đâu".



Dược Cốc Tử lập tức đen mặt: "Tất nhiên tôi sẽ không bị bỏ đói rồi, đường đường là Cốc chủ của Dược Cốc, nửa đời sau có nằm không cũng chẳng cần lo về cơm áo, cần gì các cô cậu thương hại?"