Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 72



Bé gái nho nhỏ được quấn trong một chiếc khăn màu xanh lam nhạt, không ngừng giãy giụa trong vòng tay của Trì Diễm.

Nằm trong lòng ấp, bé cuối cùng cũng có thể tự thở được, thế nên đây là lần đầu tiên bé được gần gũi với bố và ba của mình.

Trì Diễm cũng rất căng thẳng, cánh tay cứng đờ ra. Hai mắt của bé còn chưa mở hết, hơi híp mắt nhìn hai người đàn ông xa lạ trước mặt mình.

"Hai mắt không to, nhưng tóc thì lại rất nhiều."

Thích Thủ Lân duỗi ngón tay vén phần tóc đen nhánh trên trán con gái, giả vờ nghiêm túc mà nói với bé: "Ta là bố của con, còn em ấy là ba của con, nhớ rõ chưa?"

Bé cũng chả thèm để ý đến hắn, chỉ lo thổi bong bóng bằng nước bọt mà thôi.

Khuôn mặt của Trì Diễm thoáng chút ý cười.

Thích Thủ Lân nhân cơ hội hiếm khi cậu vui vẻ như thế này, vội vàng hỏi cậu: "Về tên con, em đã nghĩ ra chưa?"

Nụ cười nhàn nhạt nhanh chóng biến mất, Trì Diễm lắc đầu.

Đặt tên, cũng giống như khắc sâu một dấu ấn vào trong tâm trí vậy...... Không nên, nếu làm thế mối quan hệ của bọn họ sẽ ngày càng sâu đâm mất.  

Thích Thủ Lân cũng không ép cậu, chỉ dịu dàng nói: "Vậy em không cần vội đâu, cứ từ từ mà suy nghĩ."

Tiếng khóc của đứa bé đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.

Trì Diễm nhất thời không biết phải làm gì, còn Thích Thủ Lân thì có vẻ rất bình tĩnh: "Có lẽ là do con nó đói bụng rồi, mới vừa thay tã xong mà."

Rồi hắn bồng con từ trong tay của Trì Diễm ra mà dỗ dành, rồi lại nhìn về phía của Trì Diễm: "Con nó muốn bú sữa rồi, y tá đã kích sữa cho em chưa?"

Lúc này thì Trì Diễm mới nhận ra...... hóa ra là hắn muốn cậu cho con bú.

Cậu là một nam beta, sữa cũng không nhiều lắm, ngực cũng không phồng trướng đến mức không chịu nổi.

Cho con bú là chuyện hiển nhiên thôi, nhưng không hiểu vì sao việc cởi cúc áo trước mặt của Thích Thủ Lân lại cực kỳ xấu hổ.

Từ lúc mang thai tới nay, ngoài trừ những lúc vì muốn trao đổi pheromone ra, bọn họ đều không hề thật sự làm tình lần nào cả. Bây giờ nhìn dáng vẻ ngại ngùng này của Trì Diễm, tựa như là đang quyến rũ Thích Thủ Lân vậy.

"Muốn anh giúp em không?" Thích Thủ Lân hơi hơi nghiêng đầu, lộ một nụ cười nhàn nhạt khó đoán.

Trì Diễm không nhìn hắn, dứt khoát cởi áo ra, đón lấy đứa bé.

Núm vú lõm của cậu do trướng sữa mà không còn trũng xuống nữa, đồng thời cũng do ảnh hưởng của nội tiết tố, núm vú màu nâu nhạt cũng đậm hơn một chút, đặc biệt nổi bật trên khuôn ngực trắng nõn.

Đứa bé ngay lập tức ngậm lấy núm vú, vội vàng hút mạnh.

Thích Thủ Lân nhìn cậu cho con bú, chuyển từ bên này sang bên kia. Trì Diễm cúi xuống nhìn đứa bé, vẻ ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng vô thức lại lộ ra chút dịu dàng. 

Tim của Thích Thủ Lân hẫng một nhịp. Mấy năm trước, hắn căn bản sẽ không ngờ rằng bản thân sẽ có con, mà người kia lại còn là một trợ lý nhỏ mà hắn gặp ở chốn trăng hoa.

"Trì Diễm......"

"Hửm?" Trì Diễm ngờ hoặc mà ngẩng đầu lên, bị hắn nâng lấy khuôn mặt mà hôn lên.

Đôi môi chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, nụ hôn này là một cuộc xâm lấn đầy dịu dàng, chiến lợi phẩm mang về là pheromone nhàn nhạt của beta, giúp phần nào làm dịu đi ham muốn của alpha.

Trì Diễm dùng một tay đẩy Thích Thủ Lân ra. Thích Thủ Lân buông tha cho đầu lưỡi của cậu, từ từ lui ra, nhưng cả người hắn lại không chịu lùi lại. Hắn liếm lên đôi môi đỏ mọng của Trì Diễm: "Em đừng chỉ quan tâm mình con thôi chứ."

Để không khiến cho Trì Diễm mỗi ngày đều mệt mỏi, Thích Thủ Lân đã thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp để chăm sóc đứa bé. Dù là thể, nhưng vì để tăng cường mối liên hệ tình cảm giữa ba với con, đồng thời cũng vì sợ Trì Diễm sẽ chán khi ở nhà hồi phục sau sinh, hắn đã giúp cậu đăng ký một lớp học chăm sóc trẻ con dành cho những người mới làm ba mẹ.

Trì Diễm không thích, nhưng cũng không phản đối. Khi cậu một mình chăm sóc đứa bé, nó luôn khóc toáng lên, rõ ràng không phải do đói cũng không phải do mắc tiểu, cũng không hề có dấu hiệu mắc bệnh gì cả.

Dù sao này có thế nào đi chăng nữa, trong thời kỳ nhũ nhi thế này phải chăm sóc cho bé thật tốt mới được, Trì Diễm nghĩ.

Lúc đến lớp học chăm con có không ít người, có người đi một mình đến, cũng có người cùng chồng theo đến. Thích Thủ Lân bận trăm công nghìn việc, hiển nhiên là Trì Diễm đến đây một mình rồi.

Nội dung khóa học rất phong phú, từ cách chăm sóc thường ngày, đến dạy cách phòng bệnh từ sớm.

Bài học có vẻ dịu dàng nhất chính là xoa dịu cảm xúc. Giáo viên nhẹ nhàng hướng dẫn mọi người sử dụng pheromone để dỗ dành những em bé. Bố mẹ nào cũng rất thành thạo. Chỉ cần nhận thấy bé con cảm nhận được pheromone của mình mà làm ra những hành động mới lạ, lòng họ liền trở nên tràn ngập dịu dàng, pheromone như trở thành lớp tã lót thứ hai cho em bé vậy.

Chính kiểu giao tiếp thể này, như đã củng cố thêm mối liên kết giữa các bậc ba mẹ với đứa con của mình.

Thế nhưng có sự trái ngược hoàn toàn giữa những tiếng ê a non nớt của những đứa bé cùng với tiếng cười nói của các bậc ba mẹ.

Duy chỉ có một đứa bé đang khóc. Mới đầu chỉ là khụt khịt một hai tiếng, sau đó thì kiếm không được mà khóc lớn.

Mọi người lúc này ngó nghiên nhìn sang, giáo viên cũng đi đến. 

Trì Diễm không thể tỏa ra pheromone, sự liên kết này đối với cậu cũng vô dụng tựa như những tiết học sinh lý ở trường vậy.



Khi Trì Diễm còn đi học, cậu nào có ngờ rằng tương lai cậu sẽ mang thai cơ chứ, ngay cả những alpha kia khi rơi vào kỳ phát tình cũng không hề có hứng thú gì với cậu cả. Khi đó cậu cảm thấy may mắn vì bản thân cậu không hề có pheromone, liền dùng thời gian ít ỏi của tiết học sinh lý mà học bài môn khác.

Lúc đầu cảm thấy may mắn bao nhiêu, hiện tại càng xấu hổ bấy nhiêu.

"Người ba này, anh không cần gấp......"

Giáo viên nhìn em bé, xác nhận rằng không có yếu tố gây hại nào khiến cho bé khóc toáng lên thế, mới quay sang an ủi cậu.

"Pheromone không nên phóng ra đột ngột đâu, phải thật chậm rãi...... có cảm giác như hình thành một cái vòng nhỏ vậy......"

Trì Diễm ôm đứa bé, cảm nhận ánh nhìn của mọi người đầu tập trung trên người cậu, giống như những tia sáng có nhiệt độ cao, thiêu rụi cả người cậu.  

"Tôi......"

Cậu mở miệng, không ngờ giọng của mình lại khàn đến thế.

"Tôi không thể giải phóng pheromone."

Đứa con gái khi ra đời so với những đứa bé còn lại nhỏ hơn rất nhiều, nhỏ bé và rất đỗi yếu ớt. Tiếng khóc the thé, tựa như mèo con kêu, khiến cho người khác cực kỳ thương xót.

Như thể lên án người bố kia quá đỗi vô dụng.

Giáo viên sững sờ một lúc, bao nhiêu năm làm việc, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người không thể tỏa ra pheromone.

Tiếng khóc của bé gái này dần dần ảnh hưởng đến cảm xúc của những đứa bé khác, một số đứa bé bắt đầu mím môi khó chịu, dường như cũng muốn làm ầm lên. Nhất thời, thanh âm dỗ dành của bố mẹ và tiếng khóc nhốn nháo của những đứa bé không ngừng vang lên.

Trì Diễm cảm thấy bản thân cậu không nên ở đây lâu hơn được nữa, bèn khẽ nói xin lỗi với giáo viên, rồi vội vàng cầm ba lô lên rời đi.

Cậu trốn trong nhà vệ sinh cho con bú, cô bé ngậm núm vú nhưng hút hai cái thì lại nhổ ra khóc tiếp. Bị sặc sữa cũng không chịu dừng, vừa ho vừa khóc, suýt chút nữa mà khóc ngất.

Trì Diễm chán nản ngồi trên bồn cầu, từng chút từng chút vuốt lưng con gái: "Đừng khóc......"

Cậu không biết rằng đứa con gái sinh non của mình yếu ớt và nhạy cảm hơn những đứa bé khác. Khi nhiều pheromone xa lạ và nồng nặc đột nhiên xuất hiện xung quanh, bé theo bản năng sẽ trở nên sợ hãi. Nhưng bé còn quá nhỏ, không có cách nào tự bảo vệ bản thân mình, chỉ có thể dùng tiếng khóc để thu hút sự chú ý của bố mà thôi.

Thế nhưng bố của bé lại không thể tỏa ra pheromone.

Cái ôm của ba có thể che mưa chắn gió cho bé, nhưng không co cách nào nào bảo vệ bé trước những pheromone khác.

Ba của bé sống nhiều năm trên đời như thế, không hề có pheromone, tựa như người lính ra trận mà hai tay trống rỗng, chỉ có thể dùng thân xác phàm trần này mà chịu đựng những viên đạn ghim vào thân thể.

Trì Diễm đang đứng chờ tài xế ở bên đường.

Tiếng gào khóc của bé con khiến người qua đường nhìn cậu chằm chằm.

Cậu hơi khom lưng, đôi mắt đờ đẫn, không nhìn đứa bé cũng không hề an ủi bé.

Phần lông mày đứt đoạn càng khiến trông cậu như một kẻ buôn người hung ác. Một số người tốt bụng thậm chí còn nghi ngờ bước đến dò hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không, bởi vì đứa bé trông không ổn cho lắm.

Trì Diễm cười khổ mà nói cảm ơn, nói rằng có lẽ về nhà sẽ ổn thôi.

Ngồi trong Maybach, tiếng khóc của bé gái choán hết cả không gian, dù nhỏ bé đến vậy, nhưng khi khóc lại rất liều mạng.(?)

Trì Diễm cố gắng trong vô ích khi thử cho bé ngậm núm vú cao su, nhưng bé vẫn không chịu, khua tay múa chân, đến cả ôm cũng không cho cậu ôm.

Trì Diễm đành phải bỏ bé vào giỏ. Nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ băng băng hòa với tiếng khóc không ngừng mà suy nghĩ.

Mình đúng là vô dụng mà.

Dì Khâu thắc mắc sao giờ này mà Trì Diễm đã về rồi, hẳn là phải còn học ở lớp chăm con mới đứng. Sau đó nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và bi thảm của cậu. Đứa bé thì bật khóc không không ngừng trong giỏ. Liền ngay lập tức để bảo mẫu là chị Trần bế lấy đứa bé. 

"Cậu Trì nghỉ ngơi trước đi, bé con để chị Trần chăm là được rồi." Nữ quản gia giỏi đoán ý cũng không hỏi rõ nguyên do.

Trì Diễm chết lặng mà gật gật đầu, nhìn chị Trần nhanh chóng dỗ con gái nín khóc, liền quay đầu về phòng.

Vào giờ bữa tối thì Thích Thủ Lân quay về, hắn không nhìn con gái, mà đi lên lầu dỗ Trì Diễm xuống ăn cơm.

Khi đứa bé nằm trong vòng tay của Thích Thủ Lân, trông cực kỳ yên bình, so với khi nằm trong lòng của Trì Diễm như hai người khác nhau vậy. ĐÔi mắt đen láy đảo quanh, còn có thể uống thêm vài ngụm sữa.

Chị Trần là omega, chăm sóc bé rất chu đáo, mặc dù cũng có thể dỗ bé. Nhưng chỉ khi ở bên cạnh bố, bé mới thật sự cảm thấy an toàn. Khuỷu tay của hắn rất mạnh mẽ, vòng tay nhẹ nhàng như một chốn về ấm áp. Pheromone của hắn bị người ngoài cho là bá đạo, nhưng lại là bức tường kiên cố nhất để bảo vệ bé. Không ai có thể phá vỡ bức tường này để tổn hại bé hết.

Trì Diễm vùi đầu ăn cơm, không nói câu nào. Như thể bản thân là người ngoài cuộc.

"Em muốn đi đâu?" Thích Thủ Lân một tay ôm con gái, một tay giữ chặt lấy Trì Diễm.

"Đi ra ngoài chạy bộ một chút."

Trì Diễm thản nhiên nói, rút tay mình khỏi tay của Thích Thủ Lân, kéo áo khoác thể dục lên. "Chán muốn chết rồi."



"...... Cũng tốt."

Thích Thủ Lân thả lỏng một chút, tiến đến gần hôn lên trán cậu.

"Nhớ chú ý an toàn, với cả...... về sớm một chút."

Trì Diễm chạy thật lâu. Lâu rồi không chạy như thể, như muốn trút hết mọi cảm xúc bằng cách tiêu hao thể thể lực. Vấn đề kia vẫn không thể giải quyết dễ dàng như thế, nhưng tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào.

Chờ đến cả người cậu ướt đẫm mồ hôi mà trở về. Chỉ nhìn thấy dì Khâu và dì Trần đều đang ở dưới lầu, chị Trần rõ ràng còn có chút lo lắng.

"Cậu Trì tiên sinh về rồi đấy à......"

Dì Khâu dì thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu nhanh lên lầu xem đứa bé với tiên sinh đi."

"Sau khi cậu đi không bao lâu thì đứa bé lại bắt đầu khóc. tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của tiên sinh nên mới hỏi là muốn tôi đi lên hay không, thế nhưng......"

Giọng chị Trần run run.

"Pheromone của tiên sinh rất nồng nặc, chúng tôi không thể đến gần được."

Trì Diễm thở dài một hơi, chỉ có thể đi lên lầu.

Sao lại thế này, không phải đứa bé ở bên cạnh Thích Thủ Lân rất yên ổn hay sao.

Pheromone dày đặc của alpha hình thành nên vùng cấm, thế nhưng Trì Diễm lại mảy may không chịu chút ảnh hưởng nào.

Cậu đẩy cửa thư phòng ra, chỉ thấy Thích Thủ Lân đang treo đồ, bế con gái ở trước ngực. Đứa bé lại khóc, so với khi ở bên cạnh Trì Diễm thậm chí còn khóc lớn hơn. Khóc đến mức tê tâm liệt phế, như thể đã chịu đựng sự oan ức nào đó lớn lắm vậy. 

Mà Thích Thủ Lân thì không nói lời nào, cau mày, cúi đầu xem văn kiện, cầm bút trong tay nhưng không hề viết cái gì hết.

"Sao lại thế này......" Trì Diễm bất đắc dĩ mà mở miệng.

Thích Thủ Lân ngẩng đầu, vừa thấy cậu, chân mày cau đang cau lại ngay lập tức liền giãn ra: "Em về rồi à?"

Trì Diễm nghĩ thầm nếu mà bản thân cậu không về thì không biết sẽ loạn đến mức nào nữa đây chứ.

Cậu đến gần muốn nhìn con gái một chút, nhưng Thích Thủ Lân đã vươn tay ra đặt con vào lòng cậu, che mắt con lại mà hôn cậu.

Trì Diễm giãy giụa, nhưng không dám giãy giụa mạnh, đứa bé vẫn còn trong ngực câu mà.

Đúng là không biết xấu hổ gì hết, bé con còn đang nhìn kia mà.

Cổ họng của Trì Diễm phát ra hai tiếng ư ưm phản kháng yếu ớt, nhưng Thích Thủ Lân vẫn không chịu buông tha.

Đầu lưỡi của cậu gần như tê dại do bị mút mát, thế nhưng dường như điều này là chưa đủ, hắn thậm chí còn vùi đầu đến gần mà liếm mồ hôi trên cổ của Trì Diễm.

"Bẩn lắm......" Trì Diễm nắm lấy tóc của Thích Thủ Lân.

Không biết từ lúc nào, bé con đã ngừng khóc. Chóp chép miệng nhỏ mà ngủ ngon lành.

"Anh chăm con tốt mà, đúng chứ?"

Thích Thủ Lân vùi đầu vào cổ của Trì Diễm, bị mùi sữa hòa lẫn với mồ hôi khiến cho tim hắn ngứa ngáy.  

Trì Diễm không có sức để đẩy hắn ra, chỉ có thể oán giận nói: "Anh đúng thật là......"

Dì Khâu và chị Trần ở tầng dưới lúc này không nghe thấy tiếng khóc nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Chị Trần nói: "Có vẻ như, khi ở cùng với hai vị tiên sinh chính là lúc mà đứa bé cảm thấy an toàn nhất."

Dì Khâu gật đầu: "Đúng thế."

Cũng mong là cậu Trì sẽ nhận ra điều này, dù sao nói cũng dễ hơn là làm.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Chờ! Lâu!! Rồi!!!

Nhiệt liệt chúc mừng lượt đọc ở FW đã vượt quá 2000, ở CP vượt qua 50, ở HT còn vượt qua 140!

Cảm ơn mọi người nhó!!!

_________________________________

Escanor: Xin lỗi mọi người nha, dạo này tui đang chạy đồ án nên là tiến độ ra chương sẽ hơi chậm một chút. Mong mọi người thông cảm ạ ('▽'ʃ♡ƪ)