Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 70



Chuyện Trì Diễm đang mang thai, cuối cùng cũng không giấu công ty được nữa. Theo lời của Vạn Duệ Dương, mọi người nhìn dần là biết. Bụng của cậu ngày một lớn dần, đến cùng cũng không có bộ quần áo nào có thể che dấu được nữa.

"Trì Diễm có thai à? Tôi nghe nói cậu ấy còn chưa kết hôn cơ mà?"

Đối diện với sự ngờ vực của mọi người, Trì Diễm chỉ có thể thừa nhận sự thật rằng cậu đang mang thai, hơn nữa còn nói rằng sau này cậu sẽ làm bố đơn thân. Các đồng nghiệp lần lượt tỏ ý đã hiểu, cũng không nói gì nữa. Nhưng ít nhiều gì cũng có chút thương tiếc —— Trì Diễm thành thật như vậy, vậy mà còn có tên bắt nạt cậu xong rồi thì bỏ rơi, đúng là thứ không biết xấu hổ.

Đứa nhỏ này chịu đủ mọi lời bình phẩm, tựa như ngoài trừ Thích Thủ Lân, không có một ai trông đợi nó cả.

Thích Thủ Lân thì cực kỳ đắm chìm trong cảm sung sướng khi lên chức bố, ở công ty cũng cực kỳ hòa nhã.

Lúc ở nhà, đôi mắt cũng không hề rời khỏi Trì Diễm chút nào. Song song đó còn cảm thán về sự kỳ diệu của Chúa.

Một người thanh niên beta rất đỗi bình thường như thế, ngồi dưới ánh đèn vàng, lông mày đứt đoạn khiến cho cậu nhìn có phần bất lương, nhưng thực tế lại là người thành thật và ngay thẳng đến không ngờ. 

Quan trong hơn chính là trong bụng của cậu đang mang thai giọt máu của hai người họ.

Rõ ràng là tay chân rất gầy, ngực cũng phẳng lì, nhưng trong người lại chứa đựng cuồn cuộn pheromone của alpha đứng đầu. Dù cho không hề tình nguyện, vẫn cuồn cuộn không ngừng mà cung cấp chất dinh dưỡng cho thai nhi.

Ngây ngô mà bị ép mang thai, thế nhưng giờ đây lại giống như thánh mẫu khoan dung vậy.

Mà hắn chính kẻ cả gan dám khinh nhờn thần linh.

Lại là một nụ hôn dài khác nhằm cung cấp pheromone cho cậu. Nhưng thật khó để có thể phớt lờ dục vọng mà nó khơi dậy. Thích Thủ Lân giống như một con sói đói đang canh giữ miếng thịt tươi sống, phải từng giây từng phút kiềm chế bản thân không được chạm vào.

"Trì Diễm......"

Hắn đặt trán lên bờ vai cậu.

"Vì sao em không thể vứt bỏ hết tất cả mà toàn tâm toàn ý yêu anh chứ."

"Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể loại bỏ hết thảy mọi trở ngại."

Trì Diễm cười gượng một cái, cậu cũng từng ngây ngô cho rằng chỉ cần bản thân nỗ lực thì có thể đạt được mọi thứ. Cho đến cái ngày mà Thích Thủ Lân gặp Khúc Ngọc Thành, cậu mới nhận ra rằng thì ra bản thân cậu không thể làm được.

Thích Thủ Lân không phải thần, cậu cũng vậy.

Trì Diễm phải chừa cho bản thân một đường lui.

Nhưng người đầu tiên xuất hiện trên đường lui này lại chính là Đàm Triệt.

Cậu đã viện rất nhiều cớ để từ chối về nhà, đến cả Trì Mộng Gia nói muốn gặp cậu, cậu cũng không đồng ý. Nhưng không ngờ khi quay về căn phòng thuê nho nhỏ kia lại gặp ông ấy.



"Ba......" Trì Diễm khó khăn mở lời.

"Diễm Diễm, sao thế con......"

Ánh mắt của Đàm Triệt dừng trên người cậu, dừng một chút.

"Bệnh gì thế, sao lại không về nhà."

Trì Diễm bị ông đẩy mà ngây ngô ngồi xuống ghế, ông duỗi tay sờ lên bụng của Trì Diễm.

"Dù có bệnh gì đi nữa, cũng không thể tự mình gồng gánh như vậy được......"

Ánh mắt của Đàm Triệt có phần dại ra.

Trì Diễm co rúm lại một chút, cắn môi dưới: "Con không có bệnh, ba à."

Bàn tay của Đàm Triệt cứng đờ dừng giữa không trung, sau một khắc liền nặng nề vung lên mặt của Trì Diễm: "Sao mày có thể như vậy, sao mày lại......"

Ông mắng dữ dội bao nhiêu, thì nước mắt ông rơi cũng nhiều bây nhiêu.  

Trước sự tuyệt vọng của ông, lần này Trì Diễm không hề có chút ý định che dấu nào.

"Đây là con của ai, hả?! Chẳng lẽ là......"

Đàm Triệt nắm lấy vạt áo của Trì Diễm mà mạnh bạo kéo cậu lên, nửa bên mặt của Trì Diễm đã sưng phù vì cái tát ban nãy, nhưng ngoài trừ đờ đẫn thì trong mắt của cậu lại không hề có giọt nước mặt hay sự hối hận nào.

Đàm Triệt lại tát cậu thêm một cái, đẩy cậu lại trên ghế, lảo đảo lui về sau mấy bước: "Sao mày có thể ngu như vậy hả......"

Trên gương mặt xinh đẹp kia nay lại ngập tràn bi thương nhiều hơn phẫn nộ.

"Rõ ràng ở cùng tên kia đã chịu tổn thương một lần rồi, sao vẫn cứ muốn đâm đầu vào......"

Đột nhiên ông quỳ xuống, lê đầu gối đến trước mặt Trì Diễm, kéo cổ áo của bản thân ra: "Mày nhìn đi, nhìn kỹ đi......"

Đó là vết cắn đã tồn tại từ rất lâu về trước, thế nhưng dấu răng kia vẫn rõ ràng như thế, nhưng lại bị ông tự hành hạ bản thân mà dùng dao từng nhát từng nhát rạch xuống, để lại những vết sẹo giống như những con giun ngoằn ngoèo xấu xí. Nhưng chỉ cần có thể che mờ đi dấu vết kia là tốt rồi.

"Con cho rằng ba chưa từng trải qua loại đau khổ này hay sao chứ? Alpha......Alpha đều là những tên dối trá, những lời bọn họ nói không có câu nào là thật hết. Huống chi là cái tên kia...... Hắn có thể giống như chúng ta hay sao?!"

"Tại sao con cứ khăng khăng bán mạng mà yêu một người xa vời như vậy......"

"Diễm Diễm, chúng ta không đủ khả năng, không đủ khả năng đâu con......"



Trì Diễm đã từng nhìn thấy ông phát điên, nhưng chưa từng nhìn thấy ông khóc nhiều như thế này. Ông một mình chăm ba đứa con, không cần nói cũng biết đây là chuyện vô cùng vất vả rồi.

Rõ ràng đã quyết tâm sẽ bảo vệ ba, thế nhưng cậu lại khiến ông ấy đau lòng nhường này.

Trì Diễm muốn tiến đến ôm lấy ông, nhưng cậu chỉ có thể nằm trên bàn mà thở hổn hển—— Bụng cậu đau quá, phía dưới hình như có nước gì đó chảy ra

Đứa bé không được yêu thích này, cứ thế mà ra đi...... không phải sẽ tốt hơn hay sao?

Ba cũng sẽ không khóc, những người đồng nghiệp kia cũng không cần nhìn cậu với ánh mắt thương hại và đồng tình......

Thật quái lạ mà, những lúc như thế này rồi mà còn nhớ đến Thích Thủ Lân.

Nhớ đến lần đầu tiên hắn đi đến trước mặt cậu ở "Ô Kim", cả người mang theo mùi hương lành lạnh cay nồng.

Nhớ đến lần đầu tiên hắn cùng cậu nói chuyện, ánh đèn ở bãi đỗ xe khiến cho hắn trở nên trông giống một người nhân tạo được chế tác vô cùng tinh xảo (?).

Nhớ đến chuyện thật ra hắn không phải bất khả xâm phạm như vẻ bề ngoài.

Hắn cũng có lúc cô độc mà ngồi lên xích đu.

Hắn cũng không thích lúc nào cũng phải cười.

Dáng vẻ bối rối của hắn, sự do dự của hắn, dáng vẻ tiều tụy khi hắn nằm trên giường bệnh.  

Sự điên cuồng của hắn, sự độc ác của hắn, dáng vẻ hắn cắn nát mặt dây chuyền pha lê thành từng mảnh trong miệng.

Sự si mê của hắn, sự dịu dàng của hắn, dáng vẻ run rẩy hạnh phúc khi được làm bố của hắn......

Không phải cậu chưa từng dũng cảm, nhưng lần vùng dậy khi mà Trì Diễm gom hết dũng khí của cả đời mình, hét lên với thế giới này rằng, gào thét không được cướp hắn đi, đây là người đầu tiên mà hắn yêu trên đời này.

"Tôi phải bảo vệ hắn."

Trong mắt người khác, điều này chỉ là thứ gì đó thừa thãi.

Một tảng đá, vừa xấu lại vừa cứng, thế mà cố gắng che chở cho một siêu tân tinh.

Nhưng cuối cùng thì, cậu vẫn vô dụng như vậy, cuối cùng thì cậu không bảo vệ được một ai hết.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Hmmmmmm tui cảm thấy tiến triển nhanh quá rồi. Văn phông không được tốt lắm.