Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 34



Tô Ngự cứ thất thần cả buổi chiều, cho đến khi có tiếng gõ cửa đánh thức mình.

Cậu nhìn di động, đã bốn rưỡi rồi, dần đã có người lục tục trở lại.

Hẳn người gõ cửa là Phạm Thư Thuỵ.

Tô Ngự bước tới, mở cửa ra.

Nhưng hơi ngoài ý muốn, không phải là Phạm Thư Thuỵ, mà là một cô gái mặc áo tắm, trên vai chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tay cầm một chiếc túi. Toàn thân ướt đẫm, vệt nước trên người nhỏ giọt lên mặt đất.

Cô gái ngẩng đầu, mắt ướt át nhìn Tô Ngự, “Chỗ cậu có phòng tắm không? Phòng tắm của tôi đang có người dùng rồi.”

Tô Ngự trông cô hơi quen quen, hình như là bạn cùng trường mình.

Thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, Tô Ngự liền cho vào, “Thế cậu mau đi tắm đi.”

Cô gái thở phào, “Cảm ơn cậu, tôi cứ lo cậu sẽ không cho tôi vào, thực sự cảm ơn.”

Cô gái bước vào, miệng cảm ơn liên tục.

Cô gái vào phòng tắm, lát sau lại đi ra, vẫn đang mặc đồ tắm. Bộ đồ ôm sát cơ thể, tôn lên vẻ đẹp của cô.

Tống Quân Ngật đang uống nước, thấy cô gái từ từ bước tới gần Tô Ngự, anh hơi dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, môi mím nhẹ.

Cô gái đến gần Tô Ngự, giơ tay vén tóc lên, sau đó vòng tay còn lại đặt sau gáy. Dưới tư thế hai tay mở ra này, sức hút của cô gái càng lộ rõ ​​hơn.

Một tiếng vỡ vụn vang lên, chiếc ly trong tay Tống Quân Ngật bị bóp nát, có vài mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay anh khiến máu đỏ tràn ra, nhưng dường như anh không để ý, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cô gái cởi sợi dây chuyền sau cổ, đưa cho Tô Ngự, ngượng ngùng cười: “Cậu có thể cầm giúp tôi được không? Tôi sợ sẽ rơi mất.”

Tô Ngự nhìn dây chuyền cổ cô đưa. Cậu từng thấy nó ở quầy Bvlgari, đó là một chiếc dây mảnh của Bvlgari và được bán với giá khoảng ba vạn.

“Không phải để nó vào túi cậu mang theo sẽ tốt hơn sao?” Tô Ngự băn khoăn, bỏ vào túi chẳng phải sẽ an toàn hơn là nhờ cậu cầm hộ sao?

Vẻ mặt cô gái hơi sửng sốt, sau đó hơi xấu hổ: “Cậu, cậu nói đúng!”

Cô gái ngượng ngùng chạy lại vào phòng tắm, còn suýt ngã.

Trong mắt những chàng trai khác, có lẽ họ sẽ cảm thấy phản ứng này của một cô gái rất dễ thương, nhưng rõ ràng, Tô Ngự không phải là một chàng trai bình thường. Cậu chẳng buồn liếc nhìn đến lần thứ hai đã mấy điện thoại ra lướt mạng.

Nhìn thấy trên màn hình, Tô Ngự không lấy đồ đối phương đưa, sắc mặt Tống Quân Ngật liền khá hơn. Nhìn bàn tay vẫn còn mảnh vỡ ghim vào của anh, anh dùng bàn tay không bị thương rút ra.

Sau đó liền gọi điện cho bác sĩ.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy. Lúc Tô Ngự bớt chút thời gian nhìn giờ thì đã hơn nửa giờ trôi qua, người bên trong vẫn chưa ra ngoài.



Cậu từng nghe nói con gái phải tắm ít nhất nửa tiếng, nhưng không ngờ đó lại là sự thật.

Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, tiếng máy sấy tóc lại vang lên.

Khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, cô gái cũng mở cửa phòng tắm ra. Cô gái không đi giày vào, lúc vào phòng, Tô Ngự cũng quên đưa dép lê, cho nên cô gái đi chân trần đi ra.

Chân cô giẫm lên sàn nhà, sàn gỗ màu nâu đỏ tương phản với làn da trắng trẻo.

Ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chiếu sáng, nhưng trên bãi biển thì hầu hết người đều đã trở về rồi. Đã hơn năm giờ, nếu còn không về thì quả có hơi muộn.

Lúc Tô Ngự ngẩng đầu, cô gái đã đi tới trước mặt cậu. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu hồng rộng thùng thình, hơi cúi người xuống là có thể nhìn thấy vẻ đẹp bên trong.

Cô gái đỏ mặt đứng trước mặt Tô Ngự: “Cảm ơn cậu đã cho tôi vào tắm. Tôi có thể giúp gì cho cậu không? Chuyện gì cũng được.”

Tô Ngự nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, “Không lẽ cậu ăn cơm còn cảm ơn đầu bếp à?”

Tô Ngự không có ác ý, đơn giản là cậu không hiểu thôi.

Nghe Tô Ngự nói, cô gái nghẹn họng.

Vẻ mặt xấu hổ vô cùng.

“Vậy cậu giúp tôi một việc nữa nhé?”

Cô gái thận trọng hỏi, sợ thẳng nam Tô Ngự lại nói thêm gì khác.

“Giúp gì thế?” Tô Ngự hỏi lại.

Tô Ngự không nói thẳng là không giúp, cho nên cô gái cũng hơi yên tâm.

“Tôi, tôi chưa từng có bạn trai, bọn họ đều cười nhạo tôi.” Cô gái đỏ bừng mặt, “Cậu hôn tôi được không? Tôi muốn hôn lần đầu.”

Bầu không khí im lặng vô cùng.

Cô gái mong đợi nhìn Tô Ngự. Không người đàn ông nào có thể từ chối món ngon được đưa đến tận cửa nhà mình, cô cảm thấy Tô Ngự cũng sẽ như vậy.

“Không thể.” Hai chữ rất chắc chắn, “Nếu không có việc gì thì mời ra ngoài!”

Tô Ngự hối hận vì đã để cô gái này vào, nói muốn mượn phòng tắm để tắm, nhưng cô cứ luôn làm những chuyện kỳ ​​lạ.

Vẻ mặt cô gái hơi cứng ngắc.

Ngoài cửa lại có thêm tiếng bước chân, hẳn là phần lớn mọi người đều đã trở về. Có tiếng bước chân dừng lại ở cửa, chắc chắn có người đang quay lại.



Cô gái cúi đầu cắn môi, Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng thì đã điên cuồng nhào vào người cậu. Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã xoay người lại, để Tô Ngự đè lên người cô, lúc này mới cúi đầu cắn môi, rồi cánh cửa mở ra.

Phạm Thư Thuỵ đang vừa cười nói buôn chuyện với bạn phòng bên cạnh vừa mở cửa, vừa mở ra, cậu ta đã sốc nặng.

Hai mắt cô gái đỏ hoe, bị Tô Ngự đè xuống, khi nhìn thấy có người tới, trong mắt hiện lên tia hy vọng, cô run rẩy nói với Phạm Thư Thuỵ: “Xin cậu cứu tôi với!”

Giọng nói không nhỏ, khiến những người khác đều chú ý tới.

Cô gái bị Tô Ngự đè xuống, mặt lộ vẻ hoảng sợ, rõ ràng là bị ép buộc. Vừa rồi đầu óc Tô Ngự trống rỗng, không có phản ứng, nhưng bây giờ cậu đã phản ứng lại, lạnh lùng đẩy ra cô gái ra – cậu bị ăn vạ rồi.

“Gì thế này? Ban ngày ban mặt mà bắt nạt con gái à?”

“Đây không phải Tô Ngự sao? Cô gái này là ai?”

“Khá xinh đấy.”

“Phải Tiêu Lệ lớp bên cạnh không?”

“Tô Ngự này quá đáng thật, thích thì theo đuổi đi, sao phải làm vậy?”

“Nếu chúng ta không về thì cô ấy sẽ bị bắt nạt tới mức nào cơ chứ?”

Phạm Thư Thuỵ phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa lại, chặn ánh mắt trách móc của mọi người từ bên ngoài rồi đi về phía Tô Ngự.

Tiêu Lệ kéo chăn trên giường quấn mình trong đó, cúi đầu khóc nức nở như bị sỉ nhục.

“Chuyện gì thế?” Phạm Thư Thuỵ cúi đầu hỏi Tô Ngự, cậu ta tin Tô Ngự sẽ không làm việc này.

Vẻ mặt Tô Ngự phức tạp: “Cô ấy tới mượn phòng tắm.” Trong tình huống này, nói thế nghe có vẻ lại càng mơ hồ hơn.

Quả nhiên, Phạm Thư Thụy ngượng ngùng im lặng trong giây lát.

Tô Ngự lạnh lùng liếc nhìn cô gái, cô vẫn cúi đầu nức nở không nói một lời.

Có tiếng gõ cửa, còn cả tiếng gọi.

“Tô Ngự! Phạm Thư Thuỵ! Các cậu mở cửa mau!”

Là phụ đạo viên Vương Kế.

Hẳn là có người đi gọi phụ đạo viên rồi.

Tiêu Lệ vốn im lặng không nói gì bỗng nhiên khóc to lên, “Phụ đạo viên, thầy cứu em với, hu hu hu.”

Tô Ngự: “??”