Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 57



Tình yêu đó, chẳng phải là thứ nhất thời đến rồi lại bất chợt biến mất. Nó khác với cái cảm xúc của tuổi mới lớn, dễ đến dễ đi và để lại một chút ngậm ngùi cùng tiếc nuối. Thời gian trôi qua, đủ lâu để tibu nhận biết rằng mình đã trưởng thành hơn rất nhiều… Cứ tưởng tình đầu khi nó đến khiến con người ta ngập tràn trong những xúc cảm của hạnh phúc, rồi khi tan biến nó chỉ khiến con người ta đau đớn một chút xíu thôi nhưng… nó còn nhiều hơn cả thế!



…..

Một tuần đình chỉ học tập cũng nhanh chóng trôi qua, một phần cũng vì jenny hết lời giải thích và năn nỉ ba mình nói với hiệu trưởng, một phần cũng vì lỗi của Văn Đạt thế nên tibu không bị đuổi học. Mà thật ra đối với tibu lúc này, trong lòng cũng có một phần nào đó bắt đầu nản lòng về mối quan hệ không tên này. Tibu bây giờ là gì chứ? Chỉ là một người bạn cùng lớp vô cùng đáng ghét trong lòng sunny.

Sáng hôm nay thời tiết mát mẻ và dễ chịu, có lẽ vì ảnh hưởng của bão nên không còn nắng nóng như mọi ngày. Bước đến lớp, tibu bây giờ trong ánh mắt của mọi người đã có phần nào thay đổi, một chút sợ hãi, và xa lánh.

Tibu thiết nghĩ trong lòng mọi người mình như thế nào chẳng quan trọng nữa, bây giờ mình đã xuống đây rồi thôi thì cứ cố gắng học tập cho thật tốt, ít nhất cùng làm cho ba mình được vui vẻ và không còn lo lắng.

Bước ra ngoài lan can của tầng ba, tibu chậm rãi hút thuốc. Jenny cũng đã đến lớp, nhè nhẹ bước đến phía của tibu. Hai người họ cùng dựa lên lan can, nhìn nhau…

- Anh nhe, cứ nghỉ học là mất tích, sao không liên lạc gì với em, Gọi cho anh thì nói về Đà Lạt rồi, sao không nói gì cho em biết. Hừ.

- Thôi mà, anh xin lỗi, mấy ngày qua anh về Đà Lạt, bận nhiều chuyện quá nên quên mất

- Xì, anh thì có chuyện gì mà bận chứ.

Tibu nhìn jenny, rồi mỉm cười nói

- Sao hôm bữa khóc nhè quá trời vậy?

- Anh còn chọc em nữa, em khóc vì lo cho anh. Hic

Ra là thế, những giọt nước mắt, không phải khóc thương cho những thứ rác rưởi, cho những điều không đáng, mà là dành cho những người mình yêu thương…

- Jenny nè, ba mẹ cho em một đôi mắt đẹp, hãy để dành nước mắt dành cho những điều xứng đáng biết không.

- Kệ em, hứ! Như thế nào là xứng đáng, mà như thế nào là không xứng đáng. Tibu khùng!

Ánh mắt tibu chợt đổi hướng, sunny đối với tibu cứ như một con mồi hấp dẫn nhất trong mắt thú dữ, mà dường như có thể cảm nhận được từ rất xa, tibu có thể cảm nhận được sự có mặt của sunny trong cái không gian mình đang đứng, đó có lẽ là một điều kỳ diệu, hoặc có thể cũng thể sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì đời, có lẽ chẳng có thứ gọi là duyên số, tất cả… âu cũng là một chuỗi dài của những sự trùng hợp kì lạ.

Tibu đi đến bên sunny thật nhanh, đứng trước mặt sunny, miệng định nói lên điều gì đó thì liền bị sunny chặn họng

- Tôi không biết đã làm gì sai nhưng bạn làm ơn buông tha cho tôi được không? Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa. Sunny gằn giọng

Tibu im lặng một lùng, chợt cười rồi nói.

- À… có lẽ mình nhận lầm người, xin lỗi bạn. Nhưng nói thẳng ra, bạn rất đáng ghét, đường mình đi, tốt nhất bạn nên tránh xa ra. Không thì những người khác lại đánh giá sai về người lớp trưởng tốt bụng đang đứng trước mặt mình đây lại giao du với hạng người không ra gì như mình.

Tibu chợt cười, quay phắt đi rồi giơ một ngón tay lên trời.

Jenny chứng kiến từ đầu đến cuối, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi tibu

- Sao vậy anh, sao anh nói vậy với chị sunny?

Tibu lạnh lùng trả lời cụt ngủn :

- Sunny nào?

- Thôi mà anh, đừng như vậy.

- Ây da, có gì đâu mà, anh mệt rồi, anh từ bỏ, níu kéo một người con gái không muốn ở bên cạnh mình là điều không thể, hơn nữa, con người đó đâu phải là người mà anh quen biết.

- Nhưng…

- Không nhưng gì hết, thôi đi vô lớp học đi cưng. Sắp vô tiết rồi.

Tính sunny trầm, ít nói nhưng bù lại được cái học giỏi vì thông minh và chăm chỉ, đó cũng là cái lý do mà được bầu làm lớp trưởng, những công việc tham gia hoạt động của trường lại được bổ nhiệm cho người khác. Mà cuộc đời cũng lạ, hai con người mới hôm trước yêu nhau, nhiều khi hôm sau lại trở thành kẻ thù, cứ như là một đất không thể có hai vua.

Triết học Mác Lênin, cứ như một khoảng trời rộng, không có điểm dừng và điểm đến. Mênh mang và rộng lớn, sau một hồi thì lan man. Buổi sáng hôm nay, hình như sao quả tạ đụng với sao chổi thì phải, cứ mỗi lần sunny đứng dậy phát biểu quan điểm của mình thì điều mà từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra, cánh tay của tibu lại giơ lên và lập tức phản bác lại lập luận đó. Lớp học dở khóc dở cười, bỗng chốc trở thành cái chợ của riêng hai người.

Có thể cảm nhận được rằng sunny rất tức giận, giận đến mức muốn khóc. Nếu thầy giáo mà không đứng dậy ngăn cản cuộc tranh luận kịp thời, có lẽ sunny đã lao đến cắn xé cào cấu tibu từ lúc nào rồi. Tibu thì thấy trong lòng đắc chí và hả giận nhiều lắm. Miệng cứ tủm tỉm cười.

Nhưng tiết học căng thẳng trôi qua, mà cái không khí trong lớp còn căng hơn, chẳng khác nào cuộc chiến của hai đứa trẻ dành lấy cây kẹo mút mà không ai chịu thả ra. Rốt cuộc thì thầy giáo cũng lên tiếng :

- Nãy giờ học mệt rồi, bạn nào xung phong kể chuyện cười cho lớp nghe không.

Cả lớp ồ lên và khoái chí la hét, một cánh tay giơ lên rồi la lớn:

- Em xung phong!!!

- Là em hả tibu, tốt lắm! Bắt đầu câu chuyện của mình đi nào.

- Dạ, thưa thầy. Mình đang học Mác Lênin nên em xin phép kể một câu chuyện cười có liên quan đến hai người này. Nhưng đến bây giờ em vẫn không hiểu nó buồn cười ở chỗ nào, liệu thầy và các bạn giúp em được không ạ.

- Ok thôi, em cứ kể đi tibu.

- Dạ, hôm nay thấy lớp trưởng có vẻ mệt mỏi nên em xin phép tặng nó đến bạn lớp trưởng. Tibu khẽ cười rồi nhìn về phía sunny.

Tibu hít một hơi dài, nhìn xung quanh rồi bắt đầu nói :

- Trước tiên em xin giải thích với các bạn, Các Mác và Lênin đều có râu. Chỉ có điều Các mác thì rậm rạp và nhiều hơn rất nhiều so với Lênin. Câu chuyện bắt đầu như sau.

Có một anh chàng người mĩ đi du lịch, gặp một cô gái người Nga. Đẹp và vô cùng quyến rũ với một chiếc váy ngắn màu trắng. Anh chàng này liền tiến tới và chủ động trò chuyện. Sau một hồi thì biết được cô gái này rất hâm mộ chủ nghĩa Mác Lênin, cô ta mới lên tiếng rằng :

“Anh biết đấy, thần tượng của tôi là Lênin, chính vì vậy mà tôi xăm hình ông ấy lên đùi của mình.”

Anh chàng nhìn xuống và thấy ở đùi cô gái có một hình xăm. Anh ta bèn nói :

“Ồ, thật đáng ngưỡng mộ, liệu tôi có thể ngồi xuống và nhìn rõ nó một chút không, vì tôi cũng thần tượng ông ấy lắm”

“ Tất nhiên rồi” Cô gái trả lời

Anh chàng bèn ngồi xuống, chiêm ngưỡng hình xăm trên đùi cô gái, một lúc sau anh ta nhìn lên, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi thốt lên rằng :

“ Waaaaa, thì ra Các Mác cũng ở đâu sao”

Câu chuyện của em đến đây xin kết thúc ạ

Khuôn mặt tibu tỉnh đến mức quá bình thường, ngây ngô và làm bộ khó hiểu. Những thằng con trai khác thì cười ồ lên, còn thầy giáo có lẽ muốn cười lắm nhưng cứ cố gắng nhịn đâm ra khuôn mặt nhìn hài không chịu nổi.

- Cám ơn em tibu, mặc dù chuyện của em khó hiểu và không buồn cười chút nào.

- Dạ, cám ơn thầy và các bạn. Em hy vọng bạn lớp trưởng sẽ thích nó.

Vừa lúc đó thì cũng kết thúc buổi học, tibu chụp lấy cái ba lô, đeo lên vai rồi đi về phía bàn của sunny

- Chúc lớp trưởng một ngày tốt lành nhé.

Sunny im lặng không nói gì, tibu cũng chẳng thèm để ý và quan tâm. Tibu lại lặng lẽ ra bãi gởi xe để về, thường thì jenny không đi chung với tibu vì luôn có tài xế riêng đưa đón.

Leo lên xe, tibu đang nghĩ rằng tối nay có nên rủ jenny đi chơi vì đã lâu hai đứa chưa đi chung, hơn nữa tibu cũng muốn tự cho trái tim mình một cơ hội, và cả jenny nữa…

Đi ra khỏi bãi gởi xe, vừa ra tới đầu đường, bỗng đâu đó tibu nghe thấy tiếng xe máy inh ỏi, vừa kịp định thần quay đầu lại thì…

Rầm…!!!!!

…..

Một chiếc 2 chiếc wave xanh và đen từ phía bên trái chẳng hiểu sao lại chạy về phía tibu rồi tông thẳng. Té nhào xuống đất, tibu định đứng dậy và nói chuyện với thằng trước mặt thì… không nhớ rõ là hướng nào, chỉ biết rằng chỉ biết rằng một thằng khác từ sau tới choàng tới ôm lấy tibu, đỡ tibu dậy… Kèm theo đó là một cảm giác đau buốt đến tột cùng ở dưới bụng, đau đến mức tibu không thể hét lên được, chưa kịp định thần nhìn xuống dưới thì một nơi khác ở bụng, lại đau buốt thêm nữa, từng hơi thở của tibu trở nên gấp gáp, tibu cảm thấy bây giờ chỉ thở thôi cũng trở nên khó khăn.

Mọi người bắt đầu la hét, mấy thằng kia thì lên xe một cách nhanh chóng rồi tăng ga biến mất. Không hiểu sao tibu không còn chút sức lực nào, hai đôi chân không còn chút sức, tibu quỳ xuống tay ôm lấy bụng, bàn tay phải của tibu ướt nhẹp vì mồ hôi, thiết nghĩ nó là mồ hôi nhưng khi nhìn xuống, máu từ bụng tibu bắt đầu tuôn ra ướt hết cả bàn tay và nhỏ giọt xuống đường…

Mọi việc xảy ra quá nhanh, kể cả tibu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt tibu bắt đầu nhòe dần, chỉ kịp thấy trước mặt mình, phía bên kia đường, lần đầu tiên sunny biểu lộ cảm xúc trước mặt tibu, khuôn mặt sunny vô cùng hoản loạn…

Hai con người, chỉ cách nhau hai một con đường mà tưởng như đứng trên hai thế giới khác nhau, mọi thứ như trôi một cách chậm chạp và bắt đầu ngừng lại. Tibu nhíu mày, nhìn sunny một cách nhọc nhằn, mọi cảm giác mọi giác quan bây giờ không còn nữa, chỉ kịp nghe một tiếng v..ù……ù…. một cơn gió bất chợt thổi đến, lùa qua hai tai tibu… hình ảnh của sunny đang mờ dần và khép lại trước mắt tibu…