Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 7: Mua máy tính 1



Ở trường mà không có máy tính quả thật không tiện,hiện nay làm gì cũng phải cần đến điện tử, làm một cái đề mục cũng phải chạyđến trung tâm máy tính. Chỗ đó tuy rằng thu phí không đắt nhưng vẫn không bằngđóng 5 tệ ở ký túc xá để độc hưởng, trung tâm máy tính thật sự không tiện. Chưanói đến vừa làm vừa ăn đồ ăn vặt, chân thối của bọn con trai bên cạnh cũng huntôi đến mức không chịu nổi nữa. Tôi quyết định mua máy tính.

Nhưng loại người dốt đặc cán mai về máy tính như tôiđây thật sự đã gặp phải đề bài khó giải. Tuy Thung lũng điện tử và chợ điện tửxung quanh đây rất nhiều, nhưng tôi ngu ngốc về máy tính, hoàn toàn xem khônghiểu quảng cáo của người ta về CPU, nội hạch ngoại hạch gì đó. Tôi hỏi Chu Lỵ:“Chu Lỵ, cậu mua máy tính chưa?”

“Khi đỗ Bắc Đại, bố tớ đã thưởng cho tớ một quyển sổđiện tử rồi. Nhưng tớ sợ mới vừa khai giảng đã mang theo một quyển sổ điện tử,quá khoe khoang.”

“Khốn, cậu trực tiêp nói với tớ như vậy thì không khoekhoang chắc? Tớ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ra thẳng Thung lũng điện tử ở cửanam, đập tiền lên bàn: Ông chủ, bán cho tôi một cái máy tính a!”

“Cũng không tệ. Có khí phách, có cá tính của ông chủnhà quê, nhà giàu mới nổi. Ha ha… Cậu gọi Tiểu Tây ca ca của cậu ra giúp, còncó thể sáng tạo cơ hội gặp mặt, thường xuyên qua lại mời ăn cơm, trước lạ sauquen.”

“Cái này cũng không tệ nha. Nhưng mà. Nếu người ta hỏitớ có yêu cầu gì với máy tính, tớ lại nói không biết, lúc đó tự làm xấu mặt thìlàm sao bây giờ?”

“Trời ạ, cái này có gì đáng lo. Kiến thức về máy tínhluôn luôn là yếu điểm của con gái, chuyện này lại càng thể hiện thành công củacon trai. Không phải càng có chuyện để các người thảo luận CPU thế nào, tròchơi nào hay, chỉnh sửa ảnh cấp tốc thế nào sao?”

Tôi nghĩ cũng thấy có lý, IQ cao không nhất định phảicái gì cũng biết. Ngốc ngốc một chút về máy tính anh ấy cũng không nhìn ra tôichỉ số thông minh thấp ha. Có khi còn nghĩ là tôi ngốc ngốc đáng yêu khôngchừng a. Nghĩ vậy, tôi lấy di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn: “Tiểu Tây, cuốituần này có rảnh không?” Khi viết xong, nghĩ tin nhăn này quá bình thường, lạiđổi thành: “Tiểu Tây, cuối tuần làm ơn có thể giúp em một chút không?” Khôngđược, quá khách sao. “Tiểu Tây, nhờ anh cuối tuần này sắp xếp công việc bớtchút thì giờ hỗ trợ em.” Không được, quá nghiêm túc.

Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng tôi gửi đi một tinnhắn: “Tiểu Tây, cuối tuần này có rảnh không?”

Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại đến mứcđôi mắt cũng xót lên, di động lại một chút động tĩnh cũng không có. Thật vất vảmới có tiếng động, mở ra nhìn, là 10086: tài khoản của bạn còn lại 10 đồng. Tôihoàn toàn sụp đổ, quyết định ra ngoài chạy một vòng rồi lại về nhìn.

Khi xuống tới tầng một, tôi cảm thấy chạy bộ là mộtchuyện tiêu hao đồ ăn, lại tiêu hao thể lực, lại không thể nâng cao chỉ sốthông minh. Tôi chỉ quẹo trái đi siêu thị mua kem thôi.

Chưa đi được mấy bước, tôi đã phát hiện Tiểu Tây đámột quả bóng đi tới từ phía đối diện. Tôi đang suy nghĩ mình nên làm bộ khôngnhìn thấy quay về chờ anh trả lời hay đi tới bắt chuyện, tôi phải chào hỏi thếnào đây. Không đợi tôi đấu tranh tư tưởng xong, Tiểu Tây đã vẫy vẫy tay nói vớitôi: “Nghĩ cái gì vậy, Lâm Lâm? Cúi đầu mà đi cần thận đâm vào người ta nha.”

Tôi ngây ngô cười: “Em đang nghĩ một đề khó. Chưa giảiđược. Ha ha.”

Tiểu Tây đá quả bóng dưới chân, hỏi tôi: “Bọn em khôngphải là không cần học số học sao? Còn có đề bài gì làm khó em?”

Tôi nghẹn lời trong chốc lát: “Đề logic học, trên tạpchí em thấy một đề logic, nhàn nhàn không có việc gì làm nên xem một chút. Cóthời gian sẽ nói cho anh.” Nói xong chính tôi cũng đỏ mặt. Tạp chí của tôi chỉcó một quyển “tri âm”, chẳng lẽ tôi còn nghiên cứu tiểu tam dùng loại axit nàođể hủy dung vợ cả?

Tiểu Tây vui vẻ trả lời: “Được.” Mồ hôi trên trán lấplánh dưới ánh mặt trời.

Tôi cười nói: “Em vừa gửi tin nhắn cho anh, muốn hỏianh xem cuối tuần này có kế hoạch gì không. Em muốn mua một cái máy vi tính,nhưng một chút cũng không hiểu, sợ bị lừa.”

Tiểu Tây chỉ chỉ quả bóng, nói với tôi: “Vừa rồi đi đábóng, anh không mang theo điện thoại. Cuối tuần này chắc cũng không có chuyệngì, nhưng về máy tính thì Dư Khả mạnh hơn a. Lúc đầu cậu ấy muốn đăng kí khoamáy tính, nhưng cậu ta không có hứng thú học lên chuyên nghiệp nên mới đăng kívào kinh tế.”

“Ha? Còn có người không có hứng thú học lên chuyênnghiệp a?”

“Suy nghĩ mỗi người không giống nhau. Cậu ấy nghĩ nếumỗi ngày phải đối mặt với những loại sách chuyên môn, ép chính mình tham giacác loại cuộc thi sẽ làm hứng thú của cậu ta giảm xuống.”

“Thật là quái nhân. Nhưng cuối tuần cậu ta hẳn la phảiđi cùng Như Đình. Thôi, anh giúp em mua đi, Tiểu Tây.” Tôi năn nỉ.

“Em quen Như Đình?” Tiểu Tây có chút ngẩn người, sauđó nói rõ ràng: “Không thành vấn đề, cuối tuần gặp lại.”

Tôi như nhặt được báu vật chạy về kí túc xá, cũng quênluôn chuyện định đi mua kem.

Ngày cuối tuần, tôi dậy thật sớm, kèm theo đánh thứccả Chu Lỵ: “Chu Lỵ, Chu Lỵ, dậy đi, tớ sắp đi gặp ông xã tớ rồi. Cậu nhìn xemtớ đã ăn mặc thanh khiết chưa?”

Chu Lỵ xoay người: “Chị hai, thật vất vả mới có mộtngày cuối tuần, chị để em ngủ một giấc yên ổn đi.”

Tôi nhéo nhéo mặt Chu Lỵ: “Cậu liếc mắt giúp tớ mộtcái, chỉ liếc mắt một cái thôi. Thanh khiết chưa?”

Chu Lỵ mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Làm gì có ai hỏi xemăn mặc đã thanh khiết hay chưa nha? Ông xã nhà cậu thích người thanh khiếtsao?”

“Diện mạo anh ấy gọn gàng như thế, nhất định là thíchngọc nữ.”

“Còn ngọc nữ nữa a? Cậu đổi cái thắt lưng đi. Trangphục hiện tại của cậu quá trẻ con, cho thêm hai bím tóc nữa thì như học sinhtrung học. Còn đi giày thể thao nữa. Cậu đi dạo phố hay đi leo núi vậy?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng hỏi Chu Lỵ.

Chu Lỵ đứng dậy đến tử của mình kéo ra một cái váyliền màu xanh, hoa chân múa tay trước người tôi: “Mặc cái này đi. Trước khigiảm béo tớ đã mặc một lần, bây giờ cũng không mặc nữa. Thắt lưng cũng ở trongcả đấy.”

“Vậy giày thì sao?” Tôi giương mắt nhìn cô ấy.

Chu Lỵ nói: “Cái này chỉ có đi siêu thị mua một đôithôi. Cửa hàng gần đây còn chưa mở đâu. Giày của tớ cậu nhất định sẽ bị rộng.

Cứ như vậy, sáng sớm tôi đã chạy đến siêu thị, mua đôigiày cao gót đầu tiên trong đời.

Cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, tôi nhìn đồnghồ, đã đến giờ hẹn. Tôi thở sâu hỏi Chu Lỵ: “Nhìn đã muốn tiếp cận chưa?”

“Tiếp cận, tiếp cận, có khí chất của áp trại phunhân.”

Tôi gật đầu đi xuống lầu. Nói thật, lần đầu tiên đigiày cao gót mà đi gặp người trong lòng là quá mạo hiểm. Nhưng to gan có ăn,nhát gan chết đói, tôi quyết làm bằng bất cứ giá nào. Như Đình người ta đi gầycao gót như đi giày thể thao, tôi sao lại không thể? Hừ.

Tôi xuống lầu trông thấy Tiểu Tây, đang định vẫy tayra hiệu lại nhìn thấy Phương Dư Khả. Tôi thấp giọng hỏi: “Sao cậu cũng tới?”

Cậu ta nhíu mày: “Tiểu Tây nói cô muốn mua máy vitính, gọi tôi đi cùng tham khảo.”

Tiểu Tây phụ họa: “Đúng vậy, nhiều người tham khảo tốthơn.”

Khốn, vô duyên vô cớ có thêm một cái bóng đèn. “NhưĐình đâu?” Tôi giả vờ giả vịt hỏi.

“Không biết.” Phương Dư Khả xoay người nói, “Đi thôi.”

Vì vậy buổi hẹn hò hai người của tôi biên thành bangười đồng hành.

Dọc đường đi tôi than thở không thôi. Bọn họ là haingười con trai, bước đi vốn rất nhanh. Tôi lần đầu tiên đi cao gót, bước mộtbước lại một bước, hơn nữa giày mới cọ xát rất đau. Từ Bắc Đại đến thung lũngđiện tử vốn có mấy phút, tôi phải đi rồi lại dừng, còn thiếu nước cởi giày đichân không nữa thôi.

Tiểu Tây quay đầu lại nhìn tôi một chút rồi hỏi: “LâmLâm, sắc mặt em không tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?”

Tôi lập tức tươi cười: “Sao có thể? Bình thường em điđã tương đối chậm rồi.”

Phương Dư Khả nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn chân tôimột chút, nói thầm: “Tự làm khổ.”

Tôi hận không thể cởi giày ném lên mặt cậu ta, cânnhắc một chút rồi nói với Tiểu Tây: “Tiểu Tây, như vậy đi, em nghĩ không cầnnhiều người cùng đi mua máy tính như vậy đâu. Ba người chúng ta mua một cái máytính, vào cửa hàng có khi người ta còn nói chúng ta muốn đánh cướp.”

Tiểu Tây cười: “Sẽ không đâu, đã đi đến đây rồi, anhđi mua cùng em đi.”

Tôi cố chấp nói: “Không cần, thật sự không cần. Em đicùng Phương Dư Khả là được.”

Tiểu Tây có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: “Vậy được rồi,anh về xem bóng đá. Khi mua được rồi thì nhắn tin cho anh.”

Tôi gật đầu: “Vâng, nhất định. Làm phiền anh rồi, TiểuTây.”

Nhìn Tiểu Tây một mình bỏ đi, trong lòng tôi cũng kỳ khóchịu. Vì sao đã đun nước sôi rồi mà vịt đều bay mất? Quên đi, dù sao cũng cònhơn là để anh nhìn thấy bộ dạng khập khiễng của tôi. Hôm nay thật quá thấtsách, đi giày rơm còn tốt hơn là đi cao gót a.

Tôi thở dài một hơi, cởi giày cao gót ra, nói với PhươngDư Khả: “Chúng ta đi thôi.”

Phương Dư Khả chỉ chỉ chân tôi: “Đi như vậy a?”

Tôi nổi giận, tâm tình uất ức vừa rồi cũng bùng nổtheo: “Đi thế này thì sao? Tôi muốn mát mẻ một chút không được à? Mất mặt cậuchắc? Mật mặt thì cậu về đi. Hôm nay đã cố gắng làm đẹp, ông trời sao lại thíchlàm khổ tôi thế chứ?” Nói một lúc, mắt tôi bắt đầu lên men.

Phương Dư Khả có chút luống cuống, cậu ta không ngờlần này tôi bạo phát hoàn toàn như thế: “Tôi không có ý này. Tôi nói chân trầnđi rất khó chịu, nhỡ may đứt chân có thể bị uốn ván, hay gì đó.”

“Cậu nguyển rủa tôi đấy à? Vậy làm sao bây giờ a? Cậucõng tôi chắc? Câu cho là đang đóng phim à? Cậu nghĩ cậu là công tử cao quý nhàai? Hơn nữa tôi cũng không phải cố bé lọ lem, tôi là cô gái kim cương xinh đẹpvô địch!” Tôi càng nói càng xa, đại khái là tức giận đến phát điên rồi, nói cáigì cũng chẳng có chút liên quan.

Phương Dư Khả vui vẻ: “Nói cái gì vậy chứ? Cô muốn tôicõng cô thì cứ việc nói thẳng a. Cô không nói tôi sao biết cô muốn tôi cõng cô?Cô nói thẳng có khi tôi cũng cõng cô không chừng nha?”

Cậu ta khoác lác như Đường Tăng niệm kinh trong Tây DuKý. Lần đầu tiên tôi mới biết Phương Dư Khả cũng biết ba hoa.

Tôi nhìn chằm chằm Phương Dư Khả, không nói gì.

Phương Dư Khả bị tôi nhìn có chút hoảng hốt, sợ hãihỏi tôi: “Sao không nói gì?”

Tôi hừ một tiếng: “Phương Dư Khả, cậu có hai tính cáchà? Sao bỗng nhiên từ sát thủ mặt lạnh biến thành Đường Tăng ngây thơ như thế?Sau này khi cậu thay đổi tính cách thì báo cho tôi biết trước một tiếng để tôicòn chuẩn bị tâm lý, tôi sợ tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổi loại đảkích này. Nhỡ may tôi không cẩn thận mà gầy hạc sương mai, cậu đành lòng làm mẹtôi thất vọng sao?”

Phương Dư Khả buồn cười phản bác: “Tôi tâm thần phânliệt làm sao lợi hạ bằng cô a? Trước mặt Tiểu Tây còn giả dạng như tiên nữkhông cần ăn uống, trước mặt tôi lại như phụ nữ chanh chua.”

“Cái gì mà phụ nữ chanh chua? Cậu nói ai là phụ nữchanh chua?” Tôi chống hông hỏi cậu ta.

“Nhìn tư thế của cô như thế, chân không, tay chốngthắt lưng, không giống phụ nữ chanh chua thì giống cái gì?”

“Ít nhất cũng phải là tiên nữ chân trần, tiên nữ, biếtchưa?”

“Mẹ kế của tiên nữ thì có.”

Tôi tức giận, rống lên với cậu ta: “Cậu đi mua giàycho tôi ngay!”

Thật ra cách chỗ chúng tôi cãi vã không xa có một siêuthị thời trang. Phương Dư Khả cầm đôi cai gót của tôi đi để so sánh kích cỡ.Một lúc sau cầm một đôi giày thể thao về.

Phương Dư Khả vẫy vẫy đôi giày thể thao: “Tiên nữ, cócần tôi quỳ xuống thay giày cho cô hay không?”

“Cái này không được. Công việc thần thánh như thế phảiđể cho ông xã nhà tôi làm, không thể để cậu trục lợi.” Tôi giật lấy đôi giày.

“Hừ! Ngay cả váy, cả quần, nay lại cả giày không phảiđều là tôi mua sao?” Vẻ mặt Phương Dư Khả rất thối.

Tôi vội vàng rút một tờ nhân dân tẹn chuẩn bị để muamáy tinh ra: “Trả cậu, trả cậu, cứ làm như sợ tôi thiếu tiền cậu vậy. Cũngchẳng phải hàng hiệu gì, cậu có cần nhắc mãi thế không? Dù sao cậu không muaquần áo trẻ con cho tôi là được.”

Vẻ mặt Phương Dư Khả lại càng thối. Cậu ta nhét tiềnvào trong túi xách của tôi, bốc hỏa phừng phừng đi phía trước.

Đi xong giày thể thao, tôi lập tức có thể bước đi nhưbay. Tôi đuổi theo cậu ta: “Đại ca, em nói đùa với đại ca thôi. Em đây khôngdanh không phận, sao có thể để đại ca tiêu pha mua quần áo cho. Lần trước cũngchỉ là tình cờ thôi, đúng không?”

Sắc mặt Phương Dư Khả vẫn chưa dịu lại: “Có danh phậnmới có thể mua quần áo, vậy mua quần áo là chứng minh có danh phận sao? Thậtlà.”

“Cậu nói chuyện có nghe trọng điểm không vậy?” Tôicũng phát hỏa, cậu ta cũng chẳng phải ông xã nhà tôi, vì sao tôi phải dỗ dànhcậu ta nha. “Trọng điểm của tôi là, trọng điểm là —” Trọng điểm của tôi là cáigì nhỉ, tôi bị cậu ta làm cho hồ đồ rồi.

Vẻ mặt cứng nhắc của Phương Dư Khả đột nhiên nở nụcười: “Cô xem cô đi, tính tình sao vẫn hấp tấp như vậy nha?”

“Đừng có làm như tôi rất thân quen với cậu đi. Cái gìgọi là vẫn hấp tấp như vậy? Tính tình tôi rất tốt, bình thường đều nói năng nhỏnhẹ êm tai, luôn là thục nữ, bình thường người ta còn chê giọng nói tôi quá mứcôn hòa. Chỉ có cậu mới thích gây sự, không thể trách tôi.”

Miệng Phương Dư Khả cũng sắp kéo đến mang tai: “Ừ,trước đây cô thật sự là thục nữ, tuyệt đối là thục nữ!”

Tôi bị cậu ta cười đến mức có chút hoảng hốt. Hồi ởphổ thông tôi cũng có lúc dũng mãnh, nhưng khi đó chúng tôi còn chưa quen biếtnha, cậu ta sao lại cười như cái gì cũng biết vậy. Tôi trừng mắt liếc cậu ta:“Này, cười cái gì mà cười? Diện mạo tôi có chỗ nào không giống thục nữ đâu?”

Phương Dư Khả vẫn đang cười: “Đầu tiên chúng ta bàn vềviệc cô có phải là nữ không, sau đó rồi mới chúng minh cô là một thục nữ.”

Tôi tức giận đến cực điểm: “Cậu chứng minh đi chứngminh đi, chứng minh tôi không phải là nữ đi!” Những lời này hơi lớn tiếng mộtchút, khiến cho người bên đường đều ghé mắt sang.

Phương Dư Khả có chút xấu hổ: “Cô cũng cởi mở quá nhỉ,giữa nơi công cộng bảo tôi chứng minh cô là con gái.”

Tôi rốt cuộc tức giận xoay lưng đi.

Đến trước Thung lũng điện tử, Phương Dư Khả hỏi tôi:“Cô chủ yếu dùng máy tính làm gì? Công dụng khác nhau thì chọn lựa cũng khácnhau.”

Tôi hì hì cười: “Đánh chữ.”

Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn trời, lúc lâu mới hỏi tôimột câu: “Xin hỏi vị đồ ngốc này, ngoại trừ đánh chữ còn làm gì khác?”

“Lên mạng.”

“Xin nói cụ thể một chút.”

“Ví dụ như lên BBS, dạo diễn đàn, đọc truyện online,viết thư tình cho ông xã.” Tôi đếm đếm trên đầu ngón tay.

“Lại cụ thể một chút, vị ông xã ấy là?”

“Đương nhiên là Tiểu Tây.” Nói xong mới pháthiện nói nhầm, lập tức làm động tác kéo phéc-mơ-tua trên miệng: “Trời biết, đấtbiết, cậu biết, tôi biết, biết chưa?”

Phương Dư Khả bỗng nhiên không nói gì, chỉ nhìn tôichằm chằm. Tôi thấy sợ hãi trong lòng, bổ sung thêm: “Cùng lắm thì để Như Đìnhbiết.”

Phương Dư Khả bất đắc dĩ cười nói: “Chu Lâm Lâm, côkhông cảm thấy giữa chúng ta lại có thêm một chuyện bí mật sao?” Không đợi tôiđáp lời, cậu ta lập tức bước vào cửa hàng vi tính.