Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 30: Huấn luyện viên bơi lội



Cái số của tôi thật khổ, xung quanh đều là những kẻ mỏnhọn răng sắc. Tôi soi gương, haizz, quả thật là mặt mũi như cái thảm chùi chânngập tràn đau khổ. Đại khái là thường ngày hưởng nhiều phúc quá, bây giờ rútcuộc đã chạy lên đến mặt. Không biết ai đó đã từng nói: vừa mệt mỏi vừa khổ sở,sẽ khiến bản thân trở nên ngốc nghếch; vừa khó khăn lại thêm nguy khốn, sẽkhiến mình trở thành người mặt dày (Ý là, không còn giữ đc bản chất… củamình nữa… Đại để, bị đời xô đẩy…). TớiBắc Đại, tôi đã sớm biến mình thành kẻ ngốc, không ngờ tới giờ còn trở thànhmột kẻ mặt dày.

Cứ nằm lăn lóc ăn năn hối hận trong ký túc xá một thờigian, cuối cùng một tuần sau, tôi cũng được nghênh đón ngày tôi bình phục.

Vì thế, tôi ở trong nhà tắm đủ một tiếng để chà xáthết vận đen ra khỏi người, tăm rửa xong xuôi, tôi thấy người như nhẹ đi mấycân.

Tôi định tới canteen gọi mấy món ngon để chúc mừng.Nhất định tôi sẽ không gọi Chu Lỵ đi cùng, ai bảo khi tôi gặp hoạn nạn, con békhông thèm an ủi mà còn châm chọc khiêu khích tôi, hừ.

Tôi đặt hết các món lên bàn, vui sướng bắt đầu ăn. Tâmtình tốt, ăn uống cũng ngon miệng.

Đang ăn vô cùng hào hứng, Phương Dư Khả bê khay thứcăn đi tới.

Cậu ta tỉ mỉ quét laze quanh mặt tôi một vòng, biểucảm không xác định hỏi: “Khoẻ rồi à?”

Tôi đang ăn một mồm đầy, không nói được, đành phải cốsức gật đầu.

Phương Dư Khả vẫn nửa tin nửa ngờ hỏi: “Trên người thìsao?”

Đồ ăn trong miệng quá nhiều, không thể nuốt hết ngayđược, tôi đành vén tay áo, kéo ống quần cho cậu ta xem.

Đôi mắt Phương Dư Khả lóe sáng: “Chu Lâm Lâm, da côthật là đen.”

Cuối cùng tôi cũng nuốt được hết thức ăn: “Đen chỗnào? Cái này gọi là khỏe manh, không thấy người nổi tiếng đều phải đi tắm nắngsao? Hơn nữa, tôi ngâm trong bể bơi hai tháng, kiểu gì cũng sẽ được tẩy trắng.”

Phương Dư Khả cười: “Cô thấy con rùa không, ngâm cảnghìn năm, đen vẫn hoàn đen.”

“Cậu chửi ai là rùa? Thấy tôi hết bệnh là lại bắt nạttôi phải không? Nói vài câu để lão nương vui vẻ đi.” Tôi cầm đũa gõ gõ xuốngbàn ăn, xúi giục cậu ta.

“Mặt cô hình trái xoan.”

Tôi hài lòng gật đầu, người này thật biết phối hợp.

“Là hạt dưa xoay ngược lại thôi.” Phương Dư Khả thảnnhiên nói.

“…”

“Diện mạo cô giống người nổi tiếng.”

Lúc này tôi cũng không mong đợi gì nữa, biết sức tổnhại của cậu ta đã dâng lên, tôi ngăn cũng không ngăn được.

“Giống Hàn Hồng.”

Người ta nói gần đây cuộc sống không dễ dàng. Tínhthận trọng của tôi có khi còn hơn cả người gọi 911. Tôi buồn bực cúi đầu ăn,nói chuyện với một đống người như thế này, tôi cũng đã có kinh nghiệm rồi. Lúcnày nhất định phải tỏ ra không thèm để ý, để đối phương cảm thấy không thú vị,không nên giống như tiểu yêu trong “Tây Du kí”, bị Đường Tăng làm cho tự sát,tự hại tự phế.

Quả nhiên, Phương Dư Khả ngừng tấn công. Một lát sau,cậu ta gắp một miếng cơm: “Có phải cô vẫn chưa biết bơi không?”

Khốn, đổi thành châm chọc tận mặt rồi. Tôi lắc đầu:“Chưa biết. Ai giống các người, giống như rùa, không cần thò đầu ra cũng có thểnằm trong nước cả nghìn năm.”

“Đồ ngốc, rùa không thở được ở dưới nước, chỉ là cóthể nhịn thở rất lâu thôi.” Phương Dư Khả cho tôi vào chương trình “thế giớithường thức” và “thế giới động vật”.

Yếu mà còn cứ thích ra gió. Tôi không nói nữa, đànhphải thầm oán hận con rùa nghìn năm đúng là đồ con mẹ nó lừa người.

Phương Dư Khả cũng không chú ý đến, tiếp tục hỏi: “Vậycô định làm thế nào?”

Thật vất vả tôi mới có tâm tình để đi ăn, nói tới loạiđề tài này làm khẩu vị lại héo xuống. Tôi tức giận nói: “Làm sao hả, hỏi đĩarau trộn ấy.”

Phương Dư Khả nhai đồ ăn, lơ đãng hỏi tôi: “Nếu khôngđể tôi dạy cho cô? Có lẽ cách học của cô không đúng. Nếu học đúng rồi sẽ giốngnhư hồi bé học đi xe đạp thôi.”

Tôi thở dài: “Vấn đề là tôi cũng chưa biết đi xe đạp…”

Phương Dư Khả không thèm giả vờ an ủi tôi, mà thànhthật nói lời ác độc: “Sao lại ngốc như thế nhỉ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nếukhông tôi cũng không ý thức được chính mình lại ngốc như thế.”

Nhưng hình như hôm nay Phương Dư Khả trúng tà rồi:“Nhưng tôi vẫn muốn thử xem rốt cuộc cô ngốc đến mức nào. Ngày mai, bốn giờchiều tôi dạy cô bơi.”

Tôi lắc đầu không đồng ý.

Phương Dư Khả nóng nảy: “Tôi có lòng tốt dạy cô, côkhông nên nghĩ nhiều. Tôi không có ý gì khác, nếu tôi có ý khác…”

Tôi nhìn phản ứng dữ dội của Phương Dư Khả mà có chútbất ngờ: “Tôi biết cậu không có ý gì khác. Cậu nghĩ tôi sẽ YY cậu ăn đậu hũ củatôi sao? Tôi ăn của cậu còn đúng hơn.”

Phương Dư Khả lúng túng toàn tập: “Tôi cũng không có ýnày… Vậy vì sao cô không để tôi dạy?”

“Tôi đã nói không để cậu đâu, tôi cảm ơn còn không kịpnữa là. Tôi chỉ nói hôm nay không được, kỳ sinh lý của tôi còn chưa qua. Vàingày nữa là được.”

Phương Dư Khả toét miệng cười, đôi mắt đen nháy sánglấp lánh.

Cuồi tuần, tôi đúng hẹn đến bể bơi. Một tuần trước vì sựkiện nổi mề đay nên tôi xin nghỉ một buổi. Đối mặt với cái bể bơi đã xa cáchmột tuần, tôi vô cùng xúc động: y đái tiệm khoan chung bấthối*, cái gì là bất đắc dĩ đều học không trôi

*Một câu trong bài “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh

Yđái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy

Dịchnghĩa: Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu đi) cũng không hối hận, vì người ấymà hao mòn héo úa.

Tôi hỏi Phương Dư Khả: “Cậu nói xem vì sao con ngườilại phải học bơi ếch?”

Phương Dư Khả đáp: “Bởi vì bơi ếch giúp dáng đẹp.”

Tôi nghĩ đáp án này có thể miễn cưỡng khiến tôi nhảyvào bơi vài vòng.

NND, nước bể bơi vẫn lạnh vậy, tôi lạnh đến run cầmcập, chưa bắt đầu đã tính đường bỏ chạy.

Phương Dư Khả hỏi: “Biết nổi chưa?”

Tôi khinh thường, tuy chưa biết bơi, nhưng hai thángnay chẳng lẽ là vô ích, lẽ nào ngay cả nổi cũng không được? Tôi lập tức nói:“Tôi biểu diễn cho cậu xem.”

Tôi nín thở chìm vào trong nước, cong mông, chậm rãilàm hai chân rời khỏi mặt đất. Nhịn thở vài giây, tôi đứng dậy nhìn cậu ta.

Phương Dư Khả khoanh tay trước ngực nhìn tôi: “Nổiđi?”

….

Tôi đành phải trình diễn lại một lần nữa.

Vẻ mặt Phương Dư Khả không có chút thay đổi nói: “Trêncơ bản không khác gì xác chết vừa mới nhảy sông.”

A phi…

Phương Dư Khả cầm lấy tay tôi, ở bên cạnh chỉ đạo:“Lát nữa tôi cầm tay cô đi trước, cô cứng người lại, cố gắng cảm giác thân thểvà bể bơi song song nhau. Nhớ kỹ, là song song, không phải nghiêng về trước 45độ như bước Moonwalk của Micheal Jacson.

Không ngờ tôi học lâu như vậy mà ngay cả nổi cũngkhông xong…

Tôi nín thở chìm vào trong nước lần nữa, hai tay nắmthật chặt tay Phương Dư Khả, để hai chân rời khỏi mặt đất.

Cảm giác tốt hơn một chút, tôi đứng dậy hỏi cậu ta:“Được chưa?”

Phương Dư Khả giơ cánh tay bị tôi nắm đến mức hồnghồng lên, cười” “Cô định làm ổ ở trong nước luôn sao? Tuy cô hơi nặng một chút,nhưng cô phải tưởng tượng thân thể rất nhẹ, gần như không có trọng lượng…”

Tôi ngắt lời cậu ta: “Tôi nặng chỗ nào? Cần gì phảitưởng tượng, tôi vốn rất nhẹ.”

“Đúng đúng đúng. Chẳng phải người ta nói phụ nữ đượctạo ra từ nước sao? Cô cứ coi mình như trở về với nguồn cội là được rồi. Đừngsợ nước như vậy, hoặc là cô coi mình là công chúa nhân ngư trời sinh đi.”

Thế còn được. Tôi lặn xuống nước, chậm rãi thả lỏng,tùy ý để Phương Dư Khả nắm tay tôi từ từ đi về phía trước. Xuyên qua kính bơi,tôi nhìn thấy cặp chân dài thẳng tắp của Phương Dư Khả lui về sau từng bước.Chu Lỵ nói thể nào nhỉ, người nhiều lông chân thì nhu cầu cũng rất lớn, ha ha,Phương Dư Khả quả thực —–

Nghĩ đến đây, tôi muốn há miệng cười lớn, không ngờlại sặc nước, đến mức một lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn được.

Phương Dư Khả nhẹ vỗ lưng tôi: “Sao đang yên đang lànhlại sặc như vậy.”

Mặt tôi thật sự chưa dày đến mức nói cho cậu ta biếtlý do.

Tập hơn một tiếng, nổi thì đã đạt tiêu chuẩn. Nhưngđáng tiếc, cuộc thi kiểm tra bơi chứ không phải nổi. Tôi ngồi cạnh bể bơi thởdài, “Sư phụ đón vào cửa, thành việc tại bản thân.”

Phương Dư Khả cũng ngồi xuống bên cạnh tôi nói: “Saolại không có tự tin với bản thân như vậy? Có lòng tin với chính mình, cũng phảicó lòng tin với sư phụ chứ. Yên tâm đi. Sau này cách ngày tôi sẽ tập với cô mộtlần, đảm bảo có thể qua cửa.”

Tôi liếc mắt: “Cách ngày tập một lần? Quên đi, tôi cókinh nguyệt.” Huấn luyện cường độ cao, tiêu chuẩn cao như vậy, tôi nhất địnhkhông chịu nổi.

Phương Dư Khả cười: “Cô tiểu ra máu sao? Không chuẩn.”

Tôi nghĩ Phương Dư Khả ở cạnh tôi lâu nên nói cũng tụchơn rồi. Loại lời nói nham hiểm như tiểu ra máu này phun ra từ miệng cậu tathật sự không thuận tai.

Tôi buồn chán bắt đầu bát quái: “Phương Dư Khả, vì saocậu không trả lời tin nhắn?” Lần trước tôi gửi tin đi, cậu ta không trả lời,người này chưa bao giờ làm việc mất hiệu quả như vậy.

Phương Dư Khả rõ ràng không muốn tham gia vào đề tàinày: “Xuống nước tập thêm lần nữa đi.”

Đương nhiên tôi kiên quyết nói không, tập luyện sao cóthể so với bát quái.

Tôi truy hỏi càng kỹ: “Văn Đào nói rất có lý, nghẹnnhiều không nói sẽ nội thương. Hơn nữa tôi thật sự không nghĩ ra có lý do gìkhông thể nói nha. Toàn bộ thế giới đều biết Như Đình thích cậu. Chỉ có cậuthiếu dũng cảm thôi. Sao cậu lại nhút nhát như vậy?”

Phương Dư Khả nói: “Bởi vì tôi sợ thất bại. Nếu thấtbại, cô ấy sẽ không bao giờ gặp tôi nữa.”

Tôi thở dài. “Nếu cậu không nói nên lời thì tìm mộtcái hang chui vào mà luyện đi, ít nhất trong lòng cũng vui vẻ một chút.”

Phương Dư Khả lắc đầu cười khổ: “Có những điều dù cóchui vào hang cũng không nói nên lời. Sợ nói ra sẽ làm chính mình thêm thảmhại.”

“Tình yêu thật giống như viên gạch, ném người chọingười. Không phải cậu rất thông minh sao? Sao trước tình cảm lại ngu ngốc nhưvậy! Nếu tôi thích một người, tôi sẽ nói cho người đó biết. Tiếc là tôi đã đụngphải hoàng tử bạch mã, vậy mà hoàng tử lại nói bạch mã đi nhầm đường rồi, thậtra hắn không phải tới tìm tôi. Khốn, tìm một hoàng tử sao lại khó như vậy! Saunày nếu có ai thích tôi, tôi phải ngược hắn trước, ai bảo hắn lại tới muộn nhưvậy.”

Phương Dư Khả cúi đầu: “Ai thích trước, người đó đã bịngược rồi. Cần gì còn phải trách cứ người ta.”

Tôi kỳ quái nhìn cậu ta: “Cậu đang nói giúp Văn Đàosao? Các người thật sự có ý tứ, gặp mặt thì cãi nhau long trời, phía sau lạinói đỡ cho nhau. Các cậu không phải là….”

Phương Dư Khả đẩy tôi vào trong nước: “Tập tiếp đi.Còn rảnh rỗi nghĩ nhưng chuyện này chứng tỏ còn tập chưa đủ đâu.”