Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 79: Họa ý



Trần Phản nói được thì làm được, lập tức ngay trong ngày dọn đồ sang ở chung với Tống Dương, theo dõi hắn sát sao, buộc hắn phải vẽ tranh cầu ý.

Có đại tông sư chỉ điểm, đây là cơ hội người ngoài tha thiết mơ ước, nhưng Tống Dương lại kêu khổ không ngừng, không nói đến đã chuẩn bị đại tuyển, chỉ nói cách chỉ điểm này thôi, đối với hắn hoàn toàn không có một tí tác dụng nào… Trần Phản chỉ cho phép hắn vẽ duy nhất tranh mặt trời.

Theo lời lão, tâm pháp bổn môn goi là "Phổ chiếu", uy lực kinh người, phải ngày ngày vẽ tranh mà cầu được ý, nhưng Tống Dương đang tu luyện chính là long tước, khác hẳn con đường tu của Trần Phản, không ngừng vẽ tranh thái dương đối với Tống Dương mà nói thuần túy là trèo cây bắt cá.

Không vẽ không được, trừ phi hắn nói rõ chân tướng với đại tông sư.

Tống Dương còn đang do dự, cuối cùng thở dài, không nói thêm lời nào, vớ lấy tờ giấy, bức tranh dần hiện bức thái dương thủy mặc, trong đầu lại nghĩ không biết nên lấy lý do gì liên quan đến đại tuyển mà thoái thác nhỉ?

Bức mặt trời lặn đầu tiên của Tống Dương được vẽ xong, đưa tới Trần Phản, đại tông sư rõ ràng sửng sốt, nhíu mày.

Tống Dương cười bất đắc dĩ:

- Vẽ khó coi lắm sao?

Vầng mặt trời tròn tròn đen đen trên giấy kia không quá tròn.

Trần Phản lắc lắc đầu, không nhận xét gì, chỉ nói:

- Vẽ lại.

Liên tục hơn mười ngày sau đó mỗi ngày đều như thế, Tống Dương đầu nghĩ đến đại tuyển, tay lơ đãng vẽ tranh, Trần Phản quản cũng không quá chặt, chỉ cần hắn chịu vẽ tranh là được, vẽ xong một bức, lão liếc qua một cái, thả một câu: vẽ lại… Thẳng cho đến đêm ba mươi tháng giêng, Tống Dương đem lên một bức mặt trời lặn mới vẽ hỏng, lão bỗng nhiên cười ha hả.

Tống Dương cũng vui, lão cười có lẽ mình vẽ bậy vẽ bạ vào tranh lại ra bức thái dương vừa lòng lão….

Trần Phản đứng dậy, đi tới một cái bàn khác, trên đó xếp một đống giấy đều là tranh thái dương của Tống Dương. Lão ôm tất cả đống tranh lên, tùy tay ném xuống đất:

- Mấy ngày nay tổng cộng ngươi đã vẽ hai trăm ba mươi bảy bức mặt trời lặn, hiện giờ nhìn lại từ đầu ngươi có nhận ra cái gì không?

Tống Dương nhìn lại đống tranh của mình, mờ mịt lắc đầu.

- Nhìn không ra hả?

Lão cười: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ta nhận ra mấy hôm nay tâm thần ngươi không tập trung, không biết có tâm sự gì…. Nếu cứ như vậy, nếu không yên lòng, khí của ngươi cũng sẽ không thể hiện ra trong bức tranh.

Vừa nói lão vừa lắc lắc đầu:

- Hơn hai trăm bức tranh, trong ngòi bút đều lộ ra một cỗ khí bá đạo, một cỗ ác khí, nhìn thế nào cũng không giống công pháp bổn môn, vậy ta mới biết, La thiếu hiệp ngươi ngoài họ Trần ta còn từng bái cao nhân khác làm sư.

Nét cười trên mặt Trần Phản nhạt đi, ánh mắt nhìn Tống Dương cũng trở nên phức tạp: đầu tiên là phẫn nộ, sau đó là khổ sở, cuối cùng là… đau lòng.

- Môn quy không phải ta định, ta cũng không thể thay đổi

Giọng Trần Phản rất nhỏ:

- La Quan, nói di nguyện cho ta đi.

Vô tâm vẽ bậy lại để lộ ra võ đạo của mình? Chuyện như vậy Tống Dương chưa từng nghĩ tới, nhưng Trần Phản thân là đại tông sư, ánh mắt sắc bén hơn người, lại thêm mười năm như một, ngày nào lão cũng vẽ tranh cầu ý, chỉ trong mấy ngày đã nhìn ra hết.

Kể cả nhạy bén như Tống Dương lúc này cũng không biết giải thích làm sao, cười như mếu, đầu vận chuyển không ngớt muốn tìm ra lý do thích hợp để thoái thác, nhưng Trần Phản không đồng ý đợi thêm:

- Không có sao? Vậy thì thôi đi.

Dứt lời sải một bước chân, một chưởng nhẹ nhàng áp xuống đỉnh đầu Tống Dương.

Đỉnh đầu là nơi quan trọng nhất, mặc dù hiện tại thực lực của lão chỉ ngang với thượng phẩm, nhưng bị lão đập trúng cũng chỉ có một đường chết, Tống Dương nào dám không né tránh, nhanh chóng thu mình lại, đồng thời thấp giọng nói:

- Ngài hãy nghe ta nói.

Nhưng Trần Phản khoát tay một cái liền đứng ngốc một chỗ, cho tới lúc này, cho tới lúc vận lực lão mới bỗng nhiên nhận ra tu vi của mình không hề tới giáp đỉnh tông sư!

Sắc mặt lão nhân tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy sợ hãi, cảm nhận được nội tức, chằm chằm nhìn bàn tay mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Tống Dương từ tinh sáng dần dần trở nên đục ngầu, không lâu sau lại từ đục ngầu trở nên trong suốt, nhưng ngay sau đó, nét thanh minh lập tức tan biến, chỉ còn có hỗn loạn, Trần Phản gầm lên:

- Ngươi không phải La Quan, ngươi là ai?

Không đợi Tống Dương trả lời, lão nổi giận lôi đình, đánh loạn điên cuồng khắp phòng. Cho đến tận khi đấm nát cái ghế cuối cùng, không tìm thấy cái gì để hả giận, Trần Phản nổi điên lảo đảo đi tới đi lui trong phòng. Hai mắt đã hoa lên rồi, đủ loại ký ức vỡ vụn như vô số lưỡi dao đâm vào não, Trần Phản nóng nảy và mờ mịt, từ trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng nghĩ không ra, tất cả đều loạn thành một đoàn!

Cuối cùng, lão ngã sấp xuống đất, hai tay ôm đầu, cuộn tròn lại run rẩy. Tống Dương bước nhanh tới, muốn dìu lão đứng lên, nhưng ngón tay mới chạm vào lão đã nhảy mạnh lên gạt phắt ta, lớn tiếng quát:

- Cút ngay!

Vừa quát lão vừa lao nhanh ra khỏi phòng, lảo đảo bước đi. Tống Dương lo lão gặp chuyện không may lập tức đuổi theo sau, tuy nhiên lão không ra khỏi dịch quán mà quay về phòng mình.

Tống Dương đợi ở bên ngoài một lúc thấy lão không rời phòng cũng hơn yên tâm, cười khổ quay về phòng mình…. Chuyện Trần Phản khó giải, không có cách gì…

Bây giờ đã quá nửa đêm, lão Trần phát cuồng trên dưới dịch quán đều bị kinh động, ai nấy đều cầm đèn thò đầu ra hỏi lý do. Mà trong Phượng Hoàng thành còn một nơi khác, cũng đèn đuốc sáng trưng – Hình bộ.

Đỗ đại nhân rất ít khi nổi giận với thuộc hạ, lần này cũng không ngoại lệ, lão chỉ ngồi xuống ghế giữa nha môn của mình, không nói một lời nào thẳng đến tận hừng dông. Từ khi xảy ra vụ án ở Hỗn Nghi giám, ngày nào cũng như thế này. Mà lão không đi, quan viên Hình bộ từ trên xuống dưới người nào dám giao ca, nghỉ việc? Mọi người phụ trách tra án ngày đêm không nghỉ truy tìm manh mối, những người không quan hệ với án tử này cũng không dám thả lỏng, có thể hỗ trợ thì hỗ trợ, giúp không được thì chạy lung tung tìm việc gì đó làm, lúc này chẳng ai dám nhàn rỗi.

Bỗng nhiên Đường Hỏa Thối chạy vào, mặt mày nhễ nhại mồ hôi nhưng lại đầy vui mừng, vừa bước một bước vào chính đường liền liên miệng hô:

- Khởi bẩm đại nhân, tìm được rồi, tìm được, tìm được rồi!

Đỗ đại nhân vẫn lãnh đạm:

- Tìm được cái gì?

Đường Hỏa Thối dừng bước, khom mình thi lễ đồng thời miệng nói không ngừng:

- Tìm được khổ chủ! Có người nhận ra bức họa của Tống Dương!

Đỗ đại nhân trước sau như một, trên khuôn mặt cũng chẳng có biểu cảm gì nhiều, chỉ có tròng mắt của lão hằn lên tơ máu, liếc y một cái:

- Có người nhận ra bức họa cũng không chắc nhận ra khổ chủ.

Mặc dù trên thông cáo không treo giải thưởng nhưng ngay ngày đầu mới phát ra, đã có mười mấy người đến Hình bộ nói nhận được khổ chủ đang cười ha hả kia, thẩm tra một hồi, một nửa là nhận sai người, một ngửa rõ ràng là đến thử vận lừa tiền.

Đường Hỏa Thối vì chạy quá nhanh vẫn còn đang thở hồng hộc, nghe vậy lập tức lắc đầu:

- Lần này là thật, các huynh đệ thông qua thân phận của khổ chủ đã truy ra người có quan hệ với y, thì đến một tiểu lại của Hỗn Nghi giám, mà tiểu lại kia lại có động cơ mười phần…

- Hiện người ở đâu?

Đường Hỏa Thối biết Thượng thư đang nói đến nghi phạm kia:

- Người đã lặng lẽ bắt, chưa thẩm vấn, tuy nhiên hẳn là sẽ không sai! Đại nhân yên tâm, án tử này nhất định sẽ phá.

Đỗ đại nhân gật gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói:

- Chuyện phá án này không ai được nói ra ngoài. Dám nói ra nửa chữ, tự mình cắt lưỡi đi.

Đường Hỏa Thối sửng sốt, không dám hỏi nửa câu, khom người tuân mệnh cáo lui.

- Chuẩn bị kiệu, hồi phủ!

Đỗ đại nhân cũng đứng dậy nói với thuộc hạ.

Một canh giờ sau, Hình bộ mật báo trực tiếp lên phủ Thượng thư, nghi phạm cung khai xác nhận có liên quan. Lúc này, Đỗ đại nhân vẫn không cười lấy một chút, thậm chí xé tan luôn mật báo, quay lại trong phòng tiếp tục ngủ, mà mấy hôm sau lâm triều, bị Hoàng đế truy vấn, Hình bộ Thượng thư cũng vẫn chưa bẩm báo lên, chỉ thỉnh cầu Phong Long Hoàng đế thư thả thêm cho vài ngày.

Một vụ án kinh động cả triều cuối cùng cũng đã được phá, nhưng Đỗ Thượng thư lại một tay che nó đi.