Hoàng Tước Vũ

Chương 1: Tôi thấy cô ta đang lừa tôi



Hạ Úc Thanh quay đầu nhìn lại, núi non trùng điệp, không phân biệt được đường đi lối về.



Ánh sáng xé toạc tầng mây, tia nắng đầu tiên trong ngày ló dạng trên đỉnh núi.



Trời đã sáng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Đôi tay chai sần muốn đông cứng, cô hạ cửa kính xe xuống, cơn gió sớm mai mang theo hơi nước thổi táp vào mặt, cô kiềm chế kích động không hô lên một tiếng thật to, chỉ nhủ thầm trong lòng: 'Tôi tự do rồi!'



Lục Tây Lăng đứng trước gương thắt caravat, lúc này điện thoại di động vang lên.



Anh nhận máy, bật loa ngoài rồi ném qua một bên, tiếng trợ lý Chu Tiềm truyền đến: "Tổng giám đốc Lục, có chuyện này không biết phải xử lý thế nào, cần phải xin phép anh."



Lục Tây Lăng: "Nói đi."



Chu Tiềm nói: "Anh còn nhớ vụ tai nạn giao thông bốn năm trước ông Lục không, nhà cũ lại thiếu chút nữa cháy, bà Lục đi coi bói, nói năm xưa nhà họ Lục làm vài chuyện sai lầm, làm tổn hại âm đức..."



Lục Tây Lăng không nhịn được nữa lên tiếng cắt ngang: "Nói trọng điểm đi."



"Nãy giờ tôi nói chính là trọng điểm, anh cứ nghe tôi nói tiếp đã."



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi đó Lục Tây Lăng là cháu đích tôn, vì thay nhà họ Lục "hóa kiếp", đã làm một loạt hoạt động công ích: thành lập quỹ từ thiện, quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng, còn đồng ý hỗ trợ cho một con voi bị thương ở Châu Phi.



Vô cùng hoang đường.



Lục Tây Lăng rất xem thường mấy việc mê tín dị đoan nhưng có ai ngờ sau những việc làm này, ông Lục thật sự không còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Vì vậy, những hoạt động từ thiện đó vẫn được tiếp tục. Đương nhiên là bản thân anh không rảnh xử lý, giao cho người khác quản, còn anh mỗi tháng chỉ cần phê duyệt chuyển tiền là được.



Chu Tiềm nói: "Khi đó anh còn giúp đỡ mấy trẻ em không được đi học, trong số đó có một cô bé ở vùng núi Tây Nam. Mới vừa nãy cô bé gọi điện cho tôi, nói năm nay cô ấy đã thi đại học xong, tuần trước vừa nhận được thư thông báo trúng tuyển."



"Trường nào?"



"Đại học Nam Thành."



Lục Tây Lăng cân nhắc rồi nói: "Cũng không tệ lắm."



"Cô ấy nói trường của cô ấy có tổng cộng ba người thi đậu, cô ấy là một trong số đó. Cô ấy muốn đến Nam Thành tiếp tục học đại học, hỏi anh có thể trợ giúp không?"



Lục Tây Lăng đã thắt xong cà vạt, cụp mắt, cài nút trên cổ tay áo, hỏi: "Không ai lo dự án tài trợ đó à?"



"Lúc ấy ký hợp đồng chỉ giúp đỡ đến khi tốt nghiệp cấp ba. Còn việc sau khi thi lên đại học, có thể nộp đơn xin khoản vay học tập của nhà nước."



Lục Tây Lăng thản nhiên nói: "Được vậy kêu cô ấy vay đi."



"Cô ấy nói hiện giờ cô ấy đang ở nhà ga huyện Lộc Sơn, không đủ tiền mua vé xe."



"Nhà không cho cả tiền vé xe à?"



"... Có thể là có khó khăn, ở trong điện thoại, cô ấy cũng không nói chi tiết."



Lục Tây Lăng lấy tây trang vắt lên cánh tay, cầm điện thoại lên hỏi: "Xác định không phải kẻ lừa đảo chứ? Đã kiểm tra thẻ căn cước và thư thông báo trúng tuyển chưa?"



Chu Tiềm khó khăn mở lời: "... Cô ấy không có điện thoại , dùng điện thoại công cộng ở siêu thị gần nhà ga gọi đến đây. Cô ấy nói ở Nam Thành cô ấy chỉ có mỗi mình anh, thế là mạo muội gọi tới theo số ngày xưa."



Lục Tây Lăng vội vàng đi ra ngoài, lười phải tiếp tục dài dòng, chỉ nói: "Cậu cứ tùy tiện kêu người đến đón đi."



"Vậy sau đó chuyện ăn ở phải sắp xếp thế nào? Nay mới tháng bảy, tháng chín mới tựu trường."



Lục Tây Lăng hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi thấy cô ta là đang lừa gạt tôi. Sắp xếp thế nào, cậu cứ tự xem mà làm."



Tiếng chuông của chiếc điện thoại đỏ ở trên quầy siêu thị nhỏ reo lên, Hạ Úc Thanh vội bắt lấy ống nghe.



Tốt quá tốt quá, người gọi tới chính là "anh Chu" mà cô vừa gọi.



Chu Tiềm ở đầu kia hỏi: "Ban nãy không hỏi rõ, cô tên là gì?"



"Hạ Úc Thanh! Hạ trong mùa hè, Úc trong u buồn, Thanh trong màu xanh."



"Cô Hạ..."



"Không không không, anh cứ gọi tên em đi, thầy cô và bạn bè đều gọi em như vậy."



Chu Tiềm khẽ cười một tiếng, hỏi: "Cô có mang theo thẻ căn cước không?"



"Có mang theo! Em mang cả thẻ căn cước, hộ khẩu gốc và thư thông báo trúng tuyển."



"Cô đọc số căn cước cho tôi, giờ tôi lên mạng đặt vé tàu cho cô, tự cô lấy vé lên xe. Sau khi đến Nam Thành, tôi sẽ kêu người đến đón cô, cô thấy vậy có được không?"



Hạ Úc Thanh là lần đầu rời khỏi huyện Lộc Sơn, không biết có thể một mình thuận lợi đi đến Nam Thành hay không, cô có chút thấp thỏm, nhưng nhờ người ta giúp một tay mua vé xe đã rất phiền rồi, nên cô nói: "Được ạ! Cám ơn anh Chu."



"Bây giờ cô đọc cho tôi số căn cước đi."



Đối với dãy số chứng minh thân phận của mình, Hạ Úc Thanh đã thuộc lòng từ lâu nhưng giờ phút này cô chỉ sợ báo sai một con số mà không mua được vé tàu.



Cô kẹp ống nghe ở trên vai, cởi cặp sách ở sau lưng, kéo ra trước, mở khóa, lấy thẻ căn cước từ trong túi ra, đọc dãy số trên thẻ cho người đầu kia.



Chu Tiềm nói: "Một tiếng sau có một chuyến xe từ huyện Lộc Sơn đến ga Chi Xuyên, tôi mua cho cô chuyến này được không?"



"Được ạ."



"Từ Chi Xuyên đến Nam Thành, cô muốn đi đường sắt cao tốc hay là máy bay?"



Đối với Hạ Úc Thanh mà nói, máy bay là một khái niệm vô cùng xa lạ, cô sợ mình nhất thời thiếu hiểu biết làm trễ nãi thời gian, nên nói: "Đường sắt cao tốc đi ạ."



"Được… Từ ga Chi Xuyên Đông đến ga Nam Thành Nam, sáu tiếng rưỡi."



"Ga Chi Xuyên với Chi Xuyên Đông, không phải cùng một ga đúng không?"



"Vâng."



"Cách nhau xa không?"



"Chờ, tôi tra một chút… không xa, sáu bảy trạm tàu điện ngầm."



"Đại khái khoảng bao nhiêu tiền xe?"



"Để tôi xem thử... Trong khoảng năm tệ."



Hạ Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm.



Chu Tiềm nói: "Đến lúc đó xe đón cô sẽ đến sớm hơn cô. Khi đến ga Nam Thành Nam, cứ đi thẳng đến cửa ra quảng trường Nam, tiếp đó đi đến lối ra ở bãi đậu xe ô tô, sẽ có người giơ bảng đón cô."



Quảng trường Nam, lối ra bãi đậu xe ô tô... Hạ Úc Thanh thầm đọc lại trong lòng ba lần, đáp: "Em nhớ rồi."



"Vé đã mua xong, cô đi lấy vé đi, đừng trễ giờ."



"Vâng! Cám ơn anh Chu."



Cúp điện thoại, Hạ Úc Thanh nhìn dì chủ tiệm giải thích: "Là bên kia gọi tới."



Dì chủ tiệm "ừ" một tiếng, trông có vẻ không được vui.



Hạ Úc Thanh ở trong tiệm lâu như vậy, chỉ tiêu có năm hào cho cuộc gọi đầu, dì ấy không vui là phải. Hạ Úc Thanh cũng muốn mua thùng mì gói ủng hộ dì ấy nhưng hiện tại cô chỉ còn dư lại mười mấy tệ, phải để dành chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, bây giờ không phải là thời điểm thể hiện.



Cô chỉ đành nở nụ cười xán lạn nói cảm ơn, sau đó ôm cặp sách rời khỏi siêu thị nhỏ.



Nhà ga có các biển báo chỉ dẫn, Hạ Úc Thanh đi theo chỉ dẫn lấy vé xe, vào ga, kiểm tra an ninh... Cô ngồi đợi xe bốn mươi phút trong đại sảnh, thành công được kiểm vé lên tàu.



Hạ Úc Thanh tìm được toa xe và chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, mới tò mò ngó chừng hoàn cảnh xa lạ xung quanh.



Năm phút sau, chuyến xe lửa khởi hành. Ngoài cửa sổ, biển báo ga Lộc Sơn chậm chạp lui về sau, cô cảm nhận được một loại không khí vui sướng đến ngất ngây.



Từ huyện Lộc Sơn đến thành phố Chi Xuyên không có đường sắt cao tốc, chỉ có các chuyến tàu phổ thông bắt đầu bằng chữ K. Đi qua bảy tám trạm, hai tiếng rưỡi sau, cô tới ga Chi Xuyên.



Hạ Úc Thanh dựa vào bảng chỉ dẫn cùng hỏi đường, từ ga Chi Xuyên lên tàu điện ngầm để đến ga Chi Xuyên Đông.



Không lâu trước đây, nguyện vọng duy nhất của cô chính là đại học Chi Xuyên, ngôi trường gần nhà nhất. Không nghĩ tới khi thi đại học lại phát huy vượt xa bình thường, cô có thể đi học ở đại học tốt hơn.



Cô vùi đầu cố gắng hướng về đại học Chi Xuyên, không tìm hiểu về những trường đại học khác, nộp vào đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh là quá xa xôi, điểm số quá cao không đủ.



Trừ những cái này ra, trường cô nghĩ đến đầu tiên chính là đại học Nam Thành, chỉ bởi vì đây là thành phố mà người giúp đỡ cô đang ở. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng bốn năm học phí và ăn uống linh tinh đều từ nhà hảo tâm họ Lục giúp đỡ, theo bản năng, cô có hảo cảm đối với tòa thành thị Nam Thành này.



Tàu điện ngầm đi xuyên qua lòng đất, ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy mấy biển quảng cáo chợt lóe lên, mấy nhà ga đều na ná nhau. Hạ Úc Thanh cảm thấy hơi tiếc nuối, cô rất muốn xem thử quang cảnh thành phố Chi Xuyên.



Khi cô đến được ga Chi Xuyên Đông, chỉ còn nửa tiếng nữa là chuyến tàu khởi hành.



Đã có kinh nghiệm một lần, lúc này kiểm vé, qua kiểm tra an ninh, Hạ Úc Thanh đã quen hơn nhiều.



Cô chỉ từng thấy đường sắt cao tốc ở trong video và sách vở, lúc bước lên toa xe, Hạ Úc Thanh không kiềm được sự hưng phấn nữa.



Trong toa xe sạch sẽ, gọn gàng, bầu không khí bầu không khí lành lạnh cũng rất dễ chịu.



Chuyến xe khởi hành không bao lâu, nhân viên toa tàu bắt đầu đẩy xe thức ăn đi bán cơm hộp. Hạ Úc Thanh hỏi thử giá cả, nghe xong thì sợ hãi từ bỏ. Trong toa xe thỉnh thoảng bay tới mùi thơm của mì gói, Hạ Úc Thanh nuốt nước miếng, thò tay vào trong cặp sách cầm mười tệ còn sót lại của mình, quyết tâm nhịn.



Cô không chắc sau khi đến Nam Thành có thể suôn sẻ gặp được anh Chu hay không, tiền phải giữ lại để gọi điện thoại, hoặc là đi tàu điện ngầm.



Có thể là bởi vì cảm giác hưng phấn lấn át những cái khác, cô thật sự không cảm thấy đói cho lắm, cho đến ba giờ chiều, cô có phần không nhịn nổi nữa. Cô giả bộ lấy cốc nước của mình ở trong cặp xách ra, đi đến máy nước ở giữa toa xe rót nước nóng để uống.



Đường xá rất xa, mọi người đều chơi điện thoại.



Hạ Úc Thanh lén lút rời khỏi nhà, không dám làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ cầm theo giấy tờ cần thiết, quần áo tắm rửa, giấy bút với một quyển sách.



Sách là do cô Ngữ Văn tặng cho cô - Kẻ Trộm Sách. Trường cô cũng có thư viện, Hạ Úc Thanh cũng từng mượn một số quyển sách mình cảm thấy có hứng thú để đọc. Sách trong thư viện căn bản đều là sách cũ được người khác quyên tặng nhưng quyển Kẻ Trộm Sách này là sách mới, do cô Bành tự mình đến nhà sách ở huyện Tân Hoa mua tặng cho cô, còn đề chữ, cô Bành thích nhất câu: 'Cùng thả ích kiên, bất trụy thanh vân chi chí' (*) trong Đằng Vương Các tự.



(*) Dịch thơ: Khổ càng nên kiên tâm đừng mất chí khí mây xanh (Ý chí cao khiết như mây xanh.) Nghĩa cả câu ý khuyên tuy nghèo nhưng phải luôn có ý chí phấn đấu vươn lên.



Hạ Úc Thanh ngủ một giấc, đọc sách một lát, đến lúc trời sẩm tối, tiếng loa thông báo phát lên: Đoàn tàu sắp tới ga Nam Thành Nam...



Hạ Úc Thanh kéo kỹ cặp sách, ôm vào trong ngực, kiềm chế sự kích động trong lòng, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi đó kiên nhẫn chờ chuyến tàu cao tốc vào ga.



Cửa toa tàu mở ra, cô hòa vào dòng người xuống xe.



Hơi nóng phả vào mặt, trong bầu không khí nơi đây có một mùi khác hoàn toàn với trong núi.



Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.



Dựa theo lời dặn của Chu Tiềm, Hạ Úc Thanh đi xuống thang cuốn, xuyên qua lối đi, đi về phía quảng trường Nam.



Từ dưới hầm đi lên mặt đất, sạch sẽ mà rộng rãi. Cô đi tới đại sảnh, dọc theo đường đi là các cửa hàng với đèn đuốc sáng choang, khiến Hạ Úc Thanh cảm thấy lóa mắt, có quá nhiều thứ xem không hết.



Cô sợ người đón mình phải chờ lâu, vội vàng đi về hướng bãi đậu xe, dọc theo đường dựa theo bảng hướng dẫn liên tục xác nhận, chỉ sợ đi nhầm đường.



Đến lối ra, Hạ Úc Thanh liền nhìn thấy trong đám người có người giơ cái bảng giấy trắng mực đen, phía trên in to ba chữ "Hạ Úc Thanh".



Hạ Úc Thanh vội vàng phất tay, người nọ hỏi lại xác nhận: "Cô Hạ?"



Hạ Úc Thanh gật đầu chào, người kia nói mình là tài xế được Chu Tiềm đặc biệt phái tới đón cô.



"Vậy cháu xưng hô với chú thế nào?"



Cô gái nhỏ có nụ cười xán lạn, khiến cho người ta không đành lòng đả kích sự nhiệt tình của cô, mặc dù cùng lắm họ chỉ gặp mặt một lần vào hôm nay, tài xế vẫn cười nói: "Chú họ Vương."



"Vậy cháu sẽ gọi chú là chú Vương được không?"



"Đều được đều được!"



Tài xế Vương quan sát cô gái trước mắt một lượt, cô mặc áo T-shirt sọc ngang trắng đen và quần jean, dưới chân là đôi giày thể thao không nhãn hiệu, trên lưng đeo một cái cặp sách nhỏ màu lam đậm bằng nylon. Toàn thân đều rất cũ kỹ, chất liệu nylon tuy bền nhưng bên mép túi cũng đã xuất hiện dấu vết mài mòn.



Nhưng mặc dù cũ lại không bẩn, bao gồm cả đôi giày thể thao, chỉ bám một chút bụi.



Đến điểm đậu xe, tài xế Vương kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra.



Trước khi lên xe, Hạ Úc Thanh cố ý cúi đầu nhìn đôi giày trên chân, xác nhận không có dính bùn, mới yên tâm lên xe.



Sau khi khởi động xe, trong xe phát ra âm thanh nhắc nhở "tích tích" kỳ lạ, tài xế Vương cười nhắc nhở: "Cô Hạ phải thắt dây an toàn."



Hạ Úc Thanh quay đầu, nhìn thấy cái khóa kim loại treo ở một bên hỏi: "Cái này sao?"



"Đúng vậy, cháu kéo ra, gắn vào bên trái chỗ cháu ngồi, cháu tìm thử xem."



Tiếng "cùm cụp" vang lên, cô đã cài được dây. Hạ Úc Thanh thở phào, rồi đó cười nói: "Thôn chúng cháu muốn đi lên thị trấn trên đều là đi xe gắn máy. Nếu như có chỗ nào không biết làm trò cười, chú Vương cũng đừng có cười cháu."



Tài xế Vương cười nói: "Không đâu! Chú cũng vậy cũng từ nông thôn ra."



Xe ô tô lái khỏi nhà ga, hòa vào dòng xe, tài xế Vương hỏi Hạ Úc Thanh: "Chú nghe nói, cô Hạ thi đậu đại học Nam Thành?"



"Đúng vậy. Hay chú cứ gọi thẳng tên cháu đi, chú gọi cháu là cô Hạ, cháu thấy không quen."



Tài xế Vương cười ha ha nói: "Công việc của chú luôn xưng hô với người khác như vậy, gọi thuận miệng."



"Không sao không sao, chú thuận miệng thế nào thì gọi thế đó."



Tài xế Vương quan sát cô, tò mò hỏi: "Không phải học sinh tháng chín mới tựu trường sao, mới lúc này sao cháu đã tới đây rồi?"



Im lặng một lúc, Hạ Úc Thanh cười nói: “Cháu lén lút chạy đến."



"Nói vậy là thế nào?"



"Người nhà cháu phản đối việc cháu tiếp tục học đại học."



"Họ nghĩ cái gì vậy? Đại học Nam Thành là trường rất tốt! Chú cũng có một đứa con gái, nếu con bé cũng chịu khó học tập giống như cháu, vậy thì cho dù chú đập nồi bán sắt cũng sẽ tạo điều kiện đến cùng."



Hạ Úc Thanh cười, không muốn nói cặn kẽ chuyện của mình, nên hỏi: "Con gái của chú bao nhiêu tuổi rồi?"



"Học cấp hai! Quá ham chơi, rất khó dạy dỗ."



Tài xế Vương đăng ký dưới danh nghĩa bộ phận khách hàng ở công ty, có văn bản quy định rõ ràng về công việc, tài xế không thể nói chuyện phiếm với khách hàng, hoặc là chủ động hỏi thăm thông tin của khách hàng. Nhưng có thể vì Hạ Úc Thanh không tính là "khách hàng", lại rất dễ gần, sáng sủa, ông ấy không nhịn được hàn huyên với cô suốt một đường, còn dặn cô nhớ kỹ số điện thoại riêng của mình, để lỡ ở Nam Thành có gặp phải khó khăn gì trong việc học, có thể tìm ông ấy giúp một tay. Nếu ở trong khả năng của ông ấy, ông ấy tuyệt đối không từ chối.



Hạ Úc Thanh vừa nói chuyện phiếm với tài xế Vương, vừa để ý ngoài cửa sổ hỏi: "Chú Vương, giờ chú đang chở cháu tới trường sao?"



"Chu Tiềm không nói với cháu sao? Cậu ấy đã tìm cho cháu một chỗ ở, nơi đó không có ai, cậu ấy để cho cô ở đến khi tựu trường."



Hạ Úc Thanh vốn đang rầu rĩ vấn đề ăn ở, lúc cô bỏ chạy căn bản là không có lên kế hoạch cặn kẽ tới vậy, không ngờ chú Lục lại thay cô sắp xếp chu toàn như vậy.



Hạ Úc Thanh cười hỏi: "Bình thường trong công việc, chú có thể tiếp xúc được với chú Lục không?"



"Cháu nói tổng giám đốc Lục sao? Có thể!"



"Vậy có thể làm phiền chú giúp cháu nói một tiếng cảm ơn với chú ấy không? Chú ấy thật sự là một người tốt."



"..." Tài xế Vương im lặng.



Hai chữ "người tốt" này, Lục Tây Lăng chỉ có thể dính vào chữ "người" mà thôi.