Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 457: Lôi kéo Thiệu Cảnh Văn (hạ)



Vũ lâm quân thủ vệ Hoa Thanh cung từ xa liền phát hiện, lớn tiếng quát:

- Ai đó!?

Kỵ binh ghìm cương ngựa, lớn tiếng đáp:

- Là Tần Vương điện hạ, từ Đồng Quan đến!

Vũ lâm quân không dám chậm trễ, lập tức đi vào bẩm báo. Trong đội ngũ,Thân Tể ánh mắt âm trầm. Gã phụng mệnh thái hậu triệu kiến, chạy vộiđến. Thật ra gã cũng biết xảy ra chuyện gì, triều đình trên dưới dấy lên phong trào đại quy mô đả đảo thái hậu, tình cảnh của thái hậu cực kỳ bị động. Không chỉ là thái hậu, tước vị Tần vương và mộng tưởng đăng cơtương lai của gã rất có thể sẽ vỡ nát. Thân Tể cũng giống bà, không thểchịu đựng được nữa.

Lát sau cửa cung mở rộng. Gã nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi hướng thâm cung.

Nội điện Thâm Phú, Thân thái hậu bình tĩnh chờ Thân Tể đến. Dù trongkinh thành rối loạn nhưng Thân thái hậu vẫn cực kỳ bình tĩnh. Bà biếtthế lực phản đối mình sau lưng có Thân quốc cữu trợ giúp. Nói đến cùngcăn nguyên tất cả mâu thuẫn là do phân phối quyền lực giữa họ. Thân quốc cữu muốn dùng chế độ chính sự đường chủ đạo quyền lực, nhưng đây đốivới bà không khác nào là dứt bỏ quyền lực, điều này sao có thể được chứ?

Một thái giám vội bước vào, khom người bẩm báo:

- Thái hậu, Tần vương điện hạ đến!

- Tuyên hắn vào điện!

Lát sau Thân Tể sải bước đi đến, quỳ một gối xuống:

- Thần Thân Tể tham kiến thái hậu, chúc thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

Thái hậu lạnh lùng cười:

- Thân đại tướng quân, hiện giờ ai gia không phải thiên tuế, rất có thể ngày mai ai gia không giữ được mạng sống.

- Thái hậu quá lời!

Thái hậu thở dài một tiếng, vẫy tay:

- Đại tướng quân bình thân, mời ngồi!

Thân Tể ngồi xuống, giọng căm hờn nói:

- Thái hậu, chúng ta không thể cứ im lặng như vậy, chúng ta phải phản kích!

- Đây cũng là lý do ai gia tìm ngươi. Ai gia được đến tin tức, hôm sausẽ có ba vạn thái học sinh diễu hành giữa đường, dấy lên vận động đạiquy mô phản đối ta. Ai gia quyết định, phải giết gà dọa khỉ!

Thân thái hậu cắn răng, lạnh lùng nói:

- Ai gia phải để cho họ biết, Đại Ninh vương triều là trong tay ai gia, chứ không hải đám hủ nho bọn họ có thể thay đổi!

Ung Kinh Xuân Minh môn, nơi này là Đông đại môn thành Ung Kinh, cũng làmột tòa đại môn gần trọng địa Bá Kiều trú binh Ung Kinh trước kia nhất.

Vào canh ba, một đội quân tám ngàn người lặng lẽ đến Xuân Minh môn.Người có trách nhiệm canh giữ Xuân Minh môn vào lúc này là một đô úy, họ Lâu. Gã làm cách nào cũng không nghĩ ra tại sao hôm nay sẽ phái gã đếnXuân Minh môn làm việc.

Lâu đô úy đứng trên thành lâu, ngây ngẩn dưới dưới thành một mảnh ánhlửa, trông như chỉ có một ngàn binh sĩ đốt lửa chiếu rọi dưới thành sáng như ban ngày. Nhưng Lâu đô úy cảm giác được tuyệt đối không chỉ là mộtngàn người.

Trong ánh lửa, gã thấy rõ ràng quân đội dưới thành dẫn đầu chính là Thân Tể, đệ nhất quân đầu Ung Châu.

Một hiệu úy ở mặt dưới hô lên:

- Bên trên là Lâu tướng quân sao? Thân đại tướng quân hồi kinh, lệnh cho ngươi mở cửa thành!

Lâu đô úy rất khó xử. Gã từng là thuộc hạ của Thân Tể, sau này bị điềuđi làm thuộc hạ cửu môn đại tướng quân Điền Hưng Văn. Điền Hưng Văn làmột trong các tâm phúc của Thân quốc cửu, thủ tam vạn cửu môn trọngbinh, khống chế phòng ngự kinh thành. Trong kinh thành còn có năm ngànTú Y vệ trung thành với thái hậu, thêm cả năm ngàn vũ lâm quân cũng theo lệnh thái hậu.

Dù Lâu đô úy rất khó xử nhưng Thân Tể đã trở lại kinh thành, gã khôngdám không mở cửa. Huống chi Thân Tể từng là cấp trên của gã.

Gã chỉ đành thở ra, mệnh lệnh:

- Mở cửa thành!

Cửa thành chậm rãi mở ra, từng đội binh sĩ xếp hàng bắt đầu vào thành.Ánh lửa đã tắt, Lâu đô úy rốt cuộc phát hiện, đích thực không phải mộtngàn người mà là tám ngàn. Gã cảm thấy nghĩ mà sợ, để tám ngàn ngườitiến thành, điều này có ý nghĩa gì?

Thân Tể đi tới trước mặt gã, vỗ vai khen ngợi gã không quên chủ cũ:

- Ngơi tới chỗ ta đi, ta phong ngươi thành tướng quân!

Lâu đô úy vội quỳ một gối xuống:

- Ty chức nguyện góp sức cho Thân đại tướng quân!

- Giữ cửa thành cho tốt, có chuyện gì không như ý thì có thể đến tìm ta.

Thân Tể đắc ý cười, xoay người đi. Lâu đô úy thầm thở dài, gã cảm thấy dường như mình đã làm một việc sai lầm.

Trời dần sáng tỏ, trong thành Ung Châu lại bắt đầu một ngày mới. Ngườichuẩn bị buôn bán thì bận rộn mở cửa hàng, trong Sùng Nhân phường dânglên không khí náo nhiệt. Giờ tỵ, một đội tam vạn học sinh thái học, quốc tử học tổ thành đội diễu hành nghênh ngang đi ra Sùng Nhân phường.

Họ giơ cao đủ loại tấm bảng ‘Tiêu trừ thái hậu chuyên chế’, ‘Thực thichế độ chính sự đường’, ‘Phản đối vương khác họ’, đủ loại biểu ngữ đầyrẫy, ba vạn thái học sinh kéo dài vài dặm, thanh thế to lớn, trên đườnghấp dẫn ánh mắt vô số người. Không ngừng có người trẻ tuổi tham gia độingũ diễu hành, có nhiều quan viên trung, hạ tầng cũng tự động gia nhập.

Đội ngũ chỉnh chu có trật tự, Kinh Triệu phủ và nha sai hai huyện kinhthành đều tham gia giữ trật tự. Không ngừng có nha sai mặc đồng phục hai màu đỏ đen tuần tra bốn phía đội diễu hành.

Đây là một lần diễu hành lên án công khai thái hậu chuyên chế. Đẩy vậnđộng phản đối thái hậu buông rèm chấp chính từ mười mấy ngày nay lên đến cao trào. Đám thái học sinh cảm xúc sục sôi, không ngừng kể cho dânchúng kinh thành nghe thái hậu vô năng dẫn đến hàng loạt thảm bại.

Diễu hành ảnh hưởng ngày càng lớn, dần lan đến toàn thành. Cả thành trên đường đều bàn tán tệ đoan thái hậu chấp chính, thậm chí do đám quan lại tổ chức hoạt động liên danh phế bỏ chế độ thái hậu chấp chính cũng bắtđầu tích lũy, đủ loại dấu hiệu chứng tỏ diễu hành bắt đầu lộ ra hiệuquả.

Nhưng việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Ngay khi ba vạn thái học sinh và hơnmột vạn chí nguyện giả mới vào đường lớn Chu Tước không lâu, một độiquân vạn người từ trong hoàng thành lao ra. Họ võ trang đầy đủ, mỗingười cầm đại bổng kim ngô vệ, như sài lang hỏ báo vọt vào đội diễuhành, bắt đầu cuộc trấn áp huyết tinh với các thái học sinh diễu hành.

Đám lính chẳng chút nương tay, côn bổng tung bay, xé nát biểu ngữ, đemđội diễu hành mấy vạn người đánh đến kêu rên liên tiếp, khắp nơi đều làđám thái học sinh gãy tay gãy chân. Mười mấy thái học sinh dẫn đầu bịđám lính bao vây, loạn côn đánh chết ngay đầu đường.

Ngay cả nha sai giữ trật tự cũng bị liên lụy. Mấy trăm nha sai bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất xin tha.

Các học sinh văn nhược vĩnh viễn không phải là đối thủ của binh sĩ hungác. Họ bị đánh đến ôm chạy tứ tán, nhưng có một phần thái học sinh tậptrung lại chuẩn bị liều mạng với binh sĩ. Tuy nhiên, hình ảnh càng máume hơn đã xảy ra. Quân đội không dùng côn bổng nữa mà sửa sang đao đểtrấn áp. Tia sáng lạnh lấp lóe, máu thịt bắn tung tóe. Khoảnh khắc, hơnba trăm thái học sinh bị giết, máu tươi nhiễm đỏ đường lớn Chu Tước.