Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 4



Đi mau sao? Nhìn cáicách mà nàng – Dạ Diễm Hương đang đi mà ai có thể nói nàng đang đi mauthì đầu óc hắn nhất định có vấn đề rồi. Nàng vẫn giữ điệu bộ thong thảmà đi từ lúc tạm biệt với Dạ Thành – đại đường ca của nàng ở bên bờsông, nên quãng đường người ta đi chỉ mất có hai, ba canh giờ thì nànggần như đã mất cả ngày. Lúc này, mặt trời cũng đã sắp xuống núi, theocách đi của nàng thì muốn đến thị trấn cũng phải mất hai canh giờ nữa.Lúc ấy đến thị trấn chỉ sợ cũng chẳng còn phòng mà nghỉ trọ nữa nhưngnhìn bộ dáng nàng thì tuyệt đối không có sự vội vã nào cả. Tiểu Lan vàTiểu Trúc vẫn im lặng đi theo sau nàng, không hề có một ý kiến gì cả. Họ đã đi theo nàng 10 năm nên họ biết lần rời khỏi nơi này, tiểu thư nhàhọ cũng sẽ đi rất chậm dãi quãng đường từ Dạ thôn đến thị trấn. Tiểu thư chưa bao giờ nói cho các nàng biết tại sao lại như vậy nhưng các nàngchưa bao giờ thắc mắc điều này hay bất cứ điều gì với tiểu thư, các nàng chỉ cần đi theo tiểu thư là được rồi, chỉ cần là ý muốn của tiểu thư,các nàng sẽ phục mệnh. Cả ba cứ im lặng mà nhàn nhã bước đi. Đột nhiên,Dạ Diễm Hương dừng bước, ngoảnh lại nói với hai người vẫn đang cố gắngkết hợp với bước chân chậm rì rì của nàng:

- Tiểu Lan, Tiểu Trúc, hai em đi trước đặt phòng trọ đi. Ta lên núi một lát rồi sẽ đến tụ họp với các em.

Tiểu Lan và Tiểu Trúc trợn tròn mắt ngạc nhiên. Không thể trách các nàngnha. Trong vòng 10 năm, ba người các nàng đã đi qua con đường này để rời đi bao nhiêu lần đã không thể đếm được, dù tiểu thư có đi chậm rãinhưng chưa bao giờ tách khỏi các nàng chứ đừng nói là lên núi một mình.Sao lần này tiểu thư lại lên núi, hơn nữa là lên một mình? Dù băn khoăn, nhưng hai nàng cũng không hỏi ra miệng. Là tiểu thư phân phó, vậy thìcác nàng đi đặt phòng rồi đợi tiểu thư thôi. Vì vậy, hai người rất ăn ýmà đồng thanh đáp:

- “Dạ, tiểu thư!”

Dạ Diễm Hương nhìn hainha đầu cái gì cũng không hỏi mà thi triển khinh công đi về phía thịtrấn thì cười khẽ rồi bước chầm chậm lên núi. Hai nha đầu này vẫn nhưhình với bóng với nàng 10 năm nay, đi theo nàng cũng chịu nhiều vất vảmà không hề kêu than. Nàng vẫn xem họ là tỷ muội tốt mà họ cứ khăngkhăng nói chỉ muốn làm thị tỳ cho nàng, gọi nàng là tiểu thư. Cũng thậtlà bất đắc dĩ. Thôi, cứ để nàng chiếu cố các nàng như muội muội là tốtrồi. Danh phận, danh xưng gì đó đối với nàng cũng chỉ là phù vân thôi.Nàng vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi đến đỉnh núi. Nàng đến trướcmột ngôi mộ nhỏ nhưng rất đẹp được xây bằng đá trắng, Ngôi mộ được xâyhướng mặt về phía Dạ thôn, từ vị trí đó có thể nhìn thấy được ngôi nhàcủa nàng, nơi nàng vừa mới từ biệt đại đường ca của nàng để lên đường.Nàng quỳ xuống rồi rút khăn tay bắt đầu lau chùi ngôi mộ. Đến khi ngôimộ sạch bóng thì nàng rút ra từ trong tay áo một bầu rượu, rót ra làm lễ kính rồi đổ xuống đất và bắt đầu nói:

- “Phụ thân, nữ nhi đếnchào tạm biệt người để đi thực hiện hôn ước. Mọi lần, trước khi đi consẽ đến chào phụ thân vào tối hôm trước nhưng tối qua, đại đường ca không buông tha cho con, bắt con uống thiệt nhiều nên con không thể đến. Vìđại đường ca quá buồn bực mới lấy rượu ra để giải tỏa. Con lại không thể không bồi huynh ấy. Vì sao thì phụ thân cũng biết rồi đấy. Huynh ấycũng thật là, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà huynh ấy vẫn trách phụ mẫu đã định ra hôn ước này cho con đấy. Cha cũng đừng giận huynh ấy, chỉ là huynh ấy luyến tiếc lại lo lắng cho con thôi. Nếu phụ thân còn sống,chắc người cũng như huynh ấy nhỉ? Thậm chí còn hơn nữa ấy”. Nói đến đây, Dạ Diễm Hương ngừng lại, vươn tay ôm lấy bia mộ, cứ như vậy mà im lặngmột lúc lâu mới nghẹn ngào:

- “Phụ thân, người có nhớ con không? Con nhớ phụ thân lắm!”

Lại ôm bia mộ thêm một lúc nữa. Nàng đứng dậy, đứng song song với ngôi mộrồi nhìn về ngôi nhà gỗ nhỏ đang chìm trong ráng chiều của mình. Nhìn từ đỉnh núi, nơi nàng đang đứng, mặt trời như đang đậu ngay trên mái nhàcủa nàng, phủ lên đó một tầng sáng làm cho căn nhà của nàng như rực rỡvà ấm áp hẳn lên trong trời chiều.Dạ Diễm Hương lặng im đứng bên cạnhmộ. Bóng của nàng và ngôi mộ chồng lên nhau, vạt áo nàng theo gió thổimà nhẹ nhàng bay lại như dịu dàng mà ôm ấp, ve vuốt bóng ngôi mộ. Cảnàng và ngôi mộ đều như được ráng chiều bao quanh, ấm áp mà thân thiết.Đứng nhìn khoảng mênh mông trước mắt một hồi lâu, Dạ Diễm Hương lại cấttiếng một lần nữa:

- “Phụ thân đã đứng đây 15 năm nhìn con lớnlên, ra đi, trở về rồi lại ra đi phải không? Vì con biết phụ thân luôn ở đây nhìn con nên 15 qua con chưa từng thấy cô đơn. Vì biết người đangnhìn con từ trên cao như vậy nên mỗi lần con đi trên con đường ở chânnúi, con luôn đi thật chậm rãi. Con thật ích kỷ khi bắt Tiểu Lan và Tiểu Trúc cũng phải cùng đi như thế với con nhưng con luyến tiếc người, phụthân ạ. Mỗi lần ra đi con đều thấy luyến tiếc ánh nhìn của người. Nói ra điều này có lẽ ai cũng sẽ cho là con bị ảo giác thôi nên con không hềnói cho hai người các nàng biết chuyện này. Hãy tha thứ cho sự ích kỷcủa con...!”

Có chút âm thanh gì đó đang xao động trong khôngtrung nên nàng dừng nói mà tập trung nghe và cố gắng xác định đó là âmthanh gì. Xác định đó là tiếng sáo diều thì nàng ngoảnh mặt về phía biamộ nói:

-“Phụ thân, người có nghe thấy không? Là tiếng sáo diều đó.Không trong như tiếng sáo phụ thân đã làm cho con nhưng nghe cũng đượclắm!”

Có lẽ do gió nổi lên mà tiếng sáo diều thổi tới đây càng lúccàng to, nàng nghe thấy càng ngày càng rõ ràng. Theo tiếng sáo diều dudương, những ký ức tươi đẹp cùa nàng cùng với phụ thân tràn về, lấp đầytâm trí nàng. Nàng nhớ lần đó, sau khi xác định chắc chắn nàng đã xuyênkhông đến thời cổ đại vào hình hài đứa bé một tháng tuổi thì nàng ngủthiếp đi. Khi mở mắt ra một lần nữa, nàng vẫn thấy vẻ mặt yêu thương của người đàn ông và nàng xác định từ bây giờ người này sẽ là cha, mà ở nơi này gọi là phụ thân của nàng. Ngay hôm đó, qua cuộc nói chuyện của phụthân với người phụ nữ mà ông gọi là Trần di, nhà ở cách vách thì nàngbiết mẫu thân nàng sinh hạ nàng xong thì qua đời nên phụ thân đã dồn hết tình yêu thương cho nàng. Kiếp này nàng cũng tên Diễm Hương nhưng thayvì họ Lệ, nàng mang họ Dạ. Nàng đã nghĩ: Họ mới và một cuộc đời mới, sốphận mới! Dù không có mẫu thân nhưng phụ thân thực sự đã cho nàng 5 nămhạnh phúc nhất mà nàng chưa bao giờ dám mơ ở kiếp trước. Trước lúc haituổi, phụ thân vẫn luôn tự mình đi vắt sữa dê đút cho nàng uống, cẩnthận từng chút tự tay tắm rửa cho nàng, giặt tã rồi bế ru nàng ngủ. Mọiviệc ông đều tự mình làm một cách tỉ mỉ. Không biết bao nhiêu lần Trầndi đề nghị được giúp đỡ ông nhưng ông đều từ chối. Những kiến thức vàchỉ số IQ 200 của nàng vẫn còn nguyên vẹn nhưng lần này nàng không để lộ ra nữa. Nàng cố tỏ ra mình là một cô bé bình thường nên một tuổi mớibiết đi, một tuổi rưỡi nàng mới giả vờ bập bẹ nói, năm hai tuổi nàng mới nói sõi. Nếu ở kiếp trước, bắt đầu từ năm 3 tuổi, những chuỗi ngày bấthạnh của nàng bắt đầu thì ở kiếp này, nàng lại bắt đầu trải qua nhữngnăm tháng tuyệt vời nhất. Năm nàng ba tuổi, nàng có những người bằng hữu mà nàng có thể tin tưởng được. Đã trải qua ba mươi năm kiếp trước, lănlộn trên thương trường và chính trường, duyệt qua vô số người, nàng biết nàng có thể chơi được với những ai. Trong đám trẻ trong thôn, nàng đãtìm được những người bằng hữu chân chính. Tuy giờ chúng chỉ là những đứa trẻ nhưng nàng biết lớn lên chúng sẽ là những người có tiền đồ rộng mở, nhưng quan trọng hơn, chúng là những người trọng nghĩa khí, sắn sàngchết vì bằng hữu. Nàng và chúng đã không ngần ngại kết nghĩa “sinh tửchi giao”. Năm nàng 3 tuổi, đại gia đình Dạ gia chuyển đến trong thôn,gây dựng thôn giàu mạnh nên thôn đổi tên là Dạ thôn. Từ đó ngoài cha ra, nàng có thêm đại bá, đại thẩm, nhị bá, nhị thẩm, tứ thúc, tứ thẩm, ngũthúc, lục thúc cùng rất nhiều các đường ca quan tâm, yêu thương. Dạ gianói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng lại cực kỳ ít nữ nhân. Đại bá và nhị bá sinh toàn nam nhi, tứ thúc mới cưới tứ thẩm còn chưa có tinvui. Ngũ thúc và lục thúc lúc đó còn chưa lập gia đình. Cũng bởi thế,trong mắt người Dạ gia, nàng chính là bảo bối, cầm trong tay sợ rơi,ngậm trong miệng sợ tan. Tình yêu của người Dạ gia cho nàng khiến chonàng cảm thấy tình thân mà nàng thiếu trong 30 năm kiếp trước đã đượcđược đền bù hết trong kiếp này. Tình thân, tình bằng hữu, đó là nhữngđiều mà kiếp trước nàng không có được ngay từ đầu thì kiếp này nàng đãđược hưởng trọn vẹn ngay từ đầu. Những cảm xúc hạnh phúc của những ngàytháng tiếp theo đó vẫn còn y nguyên trong lòng nàng cho đến tận bây giờ. Ngày đó, mỗi ngày nắng phụ thân đi làm ruộng sẽ để nàng lên vai cùng ra ngoài đồng rồi đặt nàng dưới gốc cây gần đó cho nàng chơi với các đường ca ở đó. Không ra đồng, phụ thân sẽ dẫn nàng lên núi chơi với cây cỏ và những con thú nhỏ. Ngày mưa, phụ thân sẽ để nàng ngồi trong lòng mà đọc thơ hay đọc truyện xưa cho nàng nghe. Giọng phụ thân ấm áp mà truyềncảm lắm. Buổi chiều mát phụ thân sẽ dẫn nàng cũng các đường ca và vàiđứa trẻ trong thôn đi thả diều. Buổi tối cha sẽ dẫn nàng sang nhà đại bá ăn cơm vì đại bá muốn buổi tối người Dạ gia ở xung quanh đại bá cũngphải tụ họp ăn cơm (trừ những người vắng nhà). Lúc đầu mới nghe thế, đại đường ca đã bĩu môi nói rằng: “Phụ thân, con còn không biết trong lòngphụ thân nghĩ gì sao? Thật ra là cha chỉ muốn Hương nhi qua ăn cơm mỗingày cho phụ thân ngắm muội ấy thôi!”. Nhớ lúc đó, đại bá đã cốc đạiđường huynh một cái rõ đau rồi nói: “Nhóc con, con không muốn thế sao?Vậy thì...”. Đại bá còn chưa nói hết, đại đường ca đã nói ngay: “Conmuốn, con muốn!” khiến cho cả nhà cười vang. Từng tiếng cười lúc đó nhưrót mật vào lòng nàng. Từ nhà đại bá trở về, nếu đêm nào trăng sáng vàđẹp, cha sẽ ôm nàng lên nóc nhà ngắm trăng. Cũng có lúc ông sẽ mang rượu ra uống. Mỗi lần ngắm trăng ông đều sẽ kể cho nàng nghe về mẫu thânnàng. Qua lời kể, nàng biết ông rất yêu mẫu thân và vì thế mà ông càngyêu nàng hơn gấp bội, vì nàng là kết tinh tình yêu của hai người. Khinghe thế, nàng luôn thấy tự hào vì nàng đã được trọng sinh trong thânthể này. Đêm đến, phụ thân sẽ ôm để nàng ngủ trong lòng ông. Có khi phụthân còn ru nàng ngủ. Lần đầu tiên phụ thân hát ru nàng ngủ là khi nàonhỉ? Có lẽ là năm nàng một tuổi. Một buổi tối, nàng nghe phụ thân nói:“Hương nhi à, ta thấy Trần di luôn hát du cho mấy đứa con của nàng ấy.Mẫu thân con không còn, vậy để hát ru cho con ngủ vậy nhé. Phụ thân hátđây!”. Khụ, khụ... Mặc dù giọng phụ thân trầm, ấm, khi nói rất dễ nghenhưng khi ông hát thì thật không dám khen. Nhưng nàng chỉ mới một tuổiphải tỏ ra là chưa biết nói, hơn nữa cũng cảm động vì tấm lòng của ôngnên nàng cười khẽ như khuyến khích ông. Nhưng hôm đó, trong tiếng hát ru đứt quãng và kỳ quặc của phụ thân, nàng đã chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon.

Lúc này, tiếng sáo diều bỗng nhiên ré lên một hồi chói tairồi im bặt, cũng đánh thức Dạ Diễm Hương từ miền ký ức trở về. Nàng mộtlần nữa quỳ xuống ôm lấy bia mộ của phụ thân, gục đầu vào phiến đá vàlại bắt đầu thì thầm:

- “Con những tưởng những ngày tháng tốtđẹp, thanh nhàn bên phụ thân đó sẽ kéo dài mãi mãi. Sao biết được ôngtrời lại ghen tỵ với hạnh phúc của con mà cướp phụ thân đi mãi mãi. Đócũng là một buổi chiều mùa thu đẹp trời như hôm nay phải không phụ thân. Ngày đó, người đến đón con sau khi đã gửi con ở nhà đại bá hai ngày,nói là muốn đi thăm bằng hữu. Lúc đó trông người vẫn thật bình thường,thậm chí còn chẳng có vẻ mệt mỏi khi đi đường xa. Về đến nhà, người ômcon lên mái nhà ngắm cảnh hoàng hôn. Đó là đầu tiêng cũng là lần cuốicùng con và phụ thân ngắm cảnh hoàng hôn. Nhưng cha biết không, kiếptrước con thấy hoàng hôn thật thê lương, nhưng từ hôm đó con lại thấy nó thật ấm áp. Đó là vì phụ thân ở đó. Phụ thân đang ôm con.

Những ký ức của 15 năm xa xưa ấy lại một lần nữa hiển hiện rõ ràng trong tâm trí nàng. Hôm đó phụ thân đã nói như thế nào nhỉ? Người nói rằngmẫu thân có một người tỷ tỷ kết nghĩa vô cùng thân thiết, thân đến nỗingười tỷ tỷ khăng khăng bắt mẫu thân hứa rằng khi mẫu thân sinh con, nếu là nam thì cho kết nghĩa hyunh đệ với người con trai cả của người tỷ tỷ đó, nếu là nữ thì sẽ kết nghĩa phu thê để nối dài tình nghĩa. À, phụthân còn nói, người muội muội đó quan trọng với mẫu thân đến mức mẫuthân có thể hy sinh mạng sống. Lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, saunày mới biết là phụ thân có ý khác. Lúc đó nàng chỉ giật mình hỏi phụthân:

- “Vậy con có hôn phu rồi sao?”

Nghe con hỏi, phụ thân mỉm cười có phần buồn bã nói:

- “Đúng. nhưng...”. Nói đến đây phụ thân ngập ngừng rồi không nói nữa.

- “Nhưng sao ạ? Có chuyện gì sao phụ thân. Người cứ nói với con. Con sẽ giúp người giải quyết”.

Nghe giọng tiểu đại nhân của nàng, phụ thân đã bật cười rồi nói:

- “Con gái ngoan của cha. Con gái của cha tốt thế này mà phải gả vào đó thì thật uất ức cho con”

- “Nhà đó không tốt sao phụ thân? Không sao, con chịu khổ được mà!”

- “Nhà đó tốt lắm, tốt quá mức lên mới đáng lo con ạ. Phụ thân cũng mới đâymới biết, tỷ tỷ kết nghĩa của mẫu thân con là Hoàng Hậu đương triều.Người có hôn ước với con chính là Thái Tử, sau này sẽ là Hoàng đế. Phụthân biết hoàng cung là chốn ăn thịt người nên phụ thân không muốn đểcon đi vào đó. Hai hôm nay, phụ thân đi là để gặp Hoàng Đế và Hoàng Hậuđể xin hủy hôn ước. Ai ngờ hai người đó khăng khăng không chịu, phụ thân thật không biết phải làm sao nữa. Nhưng có lẽ phải ủy khuất cho Hươngnhi rồi. Hôn ước đã định không thể bội ước. Người của Dạ gia không đượcphép bội tín. Nếu người ta không hủy hôn ước thì chúng ta cũng phải thực hiện. Hơn nữa nam nữ hai nhà thành hôn vẫn luôn là nguyện vọng của mẫuthân con. Thật ra cũng là nguyện vọng của phụ thân vì phụ thân rất yêuquý tỷ tỷ và tỷ phu của mẫu thân của con. Cho nên phải để Hương nhi chịu tủi mà hoàn thành nguyện vọng của hai chúng ta vậy. Vất vả cho Hươngnhi rồi. Thật xin lỗi con, Hương nhi nhưng trách nhiệm này phải trao cho con. Như vậy, sau này con có việc phải hoàn thành, vậy cũng có cáitốt,...”

Phụ thân nói xong rồi lại ôm chặt nàng vào lòng,ngầng nhìn mặt trời đang cố chiếu những tia nắng cuối cùng như cố đế xoa đi chút se lạnh của buổi chiều tối mùa thu mà cười gượng, vô cùng bấtđắc dĩ.

Nghe phụ thân nói xong, nàng cũng hoảng hốt. Gì? Gả choHoàng Đế, làm Hoàng Hậu sao? Hoàng Đế không phải là người có tam cunglục viện sao? Làm Hoàng Hậu tức là tham gia đội ngũ tranh sủng đó lạicòn bị 3000 mỹ nữ ngày ngày lấy làm mục tiêu bắn phá vì muốn lật đố nàng sao? Nàng lại bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực lần nữa sao? Không! Nàng không muốn! Nhưng nhìn phụ thân thế này nàng thấy xót xa quá. Nàng phải nghĩ cách giải quyết việc này chu toàn mới được. Nàng đang vùi đầutrong ngực phụ thân và suy nghĩ miên man thì lại nghe phụ thân nói:

- “Hương nhi, dù có chuyện gì xảy ra, con phải nhớ, phụ thân và mẫu thân rất yêu con. Vì con chúng ta hy sinh cái gì cũng không tiếc, kể cả mạng sốngcủa chúng ta nên con phải kiên cường mà sống, sống thật hạnh phúc vàluôn nở nụ cười hạnh phúc có được không? Hạnh phúc của con chính là hạnh phúc của chúng ta. Con hứa với phụ thân nhé?”

Ngay khi đó vì cònđang chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện hôn ước, nàng cũng không có rằngphụ thân nói thế có gì bất thường chỉ cho rằng phụ thân đang lo sợ vìcuộc sống sau này của nàng ở Hoàng Cung sống mà thôi nên nàng đáp ngay,mong phụ thân yên tâm:

- “Phụ thân yên tâm, Hương nhi sẽ sống tốt, sẽ cười thật nhiều, thật hạnh phúc để phụ thân và mẫu thân cũng hạnh phúc”.

- “Ừ, Hương nhi rất ngoan. Để phụ thân ôm con một lát nữa nào! Để phụ thân hát cho con nghe một bài nhé!”

Từ trong ký ức xa xôi, tiếng hát khó nghe của phụ thân như vang lên ngaybên tai nàng, quanh quẩn trong tâm trí nàng. Không biết từ bao giờ, nước mắt đã giàn dụa trên khuôn mặt của Dạ Diễm Hương. Nàng tiếp tục nghẹnngào:

- “Nếu con biết đó là lần cuối cùng được nghe phụ thân hátcho con nghe, con sẽ không bao giờ chê phụ thân hát dở nữa. Đó là giaiđiệu tuyệt vời nhất mà con được nghe. Giờ con chỉ có thể nghe thấy nótrong mơ thôi. Đêm đó phụ thân đi ngủ mà chẳng bao giờ thức dậy nữa.Thậm chí con còn không được đưa tiễn phụ thân một đoạn cuối cùng. Khingủ phụ thân đã điểm huyệt ngủ của con, lúc con tỉnh dậy, phụ thân đãnằm đây rồi. Đại bá nói cho con biết đây là ý của phụ thân. Phụ thân sợcon đau lòng, sợ con làm chuyện dại dột. Thế giới của con như đã sụp đổvậy. Màn đêm tăm tối như bảa vây quanh con. Con không khóc được, cứ thếchìm trong mơ hồ, không còn ý thức nữa. Chẳng biết từ lúc nào, chẳngbiết ai đã mặc cho con đồ tang và đưa con đến đây. Con cũng không biếtmình chết lặng ở đây bao lâu cho đến khi đại bá cất tiếng bên tai con:

- “Hương nhi, con nhớ những gì cha con nói cho con vào chiều qua không? Đó là nguyện vọng cuối cùng của cha con đấy!”

Rồi con nhớ lại những lời phụ thân nói: người muốn con sống, muốn con cười, muốn con hạnh phúc nhưng người cho con sinh mệnh, người cho con nụcười, cho con hạnh phúc đã chết rồi. Nụ cười của con, hạnh phúc của conđã chết rồi. Phụ thân chết rồi. Con biết làm sao đây? Con thấy mình bấtlực và con bật khóc cho đến lúc ngất đi. Khi tỉnh lại, con thấy mìnhđang ở nhà đại bá nên con về nhà chúng ta, trèo lên nóc nhà, ngắm nhìnhoàng hôn thật lâu, thật lâu cho đến lúc đại bá đến gần, ôm lấy nàng vào lòng và lên tiếng:

- “Hương nhi, nghe đại bá kể chuyện xưa nhé.

Rồi đại bá cất giọng kể, từng lời từng lời như tiếng chuông gõ vào lòngnàng, đánh thức tâm hồn nàng. Tiếng nói của đại bá hôm đó vẫn như đangvang vọng trong lòng nàng. Nàng nhớ đại bá kể:

- “Ngày xưa có một nam nhân không được anh tuấn nhưng lại rất phóng khoáng và tốt bụng.Chàng đi ngao du khắp nơi cho đến một thôn kia thì gặp gỡ và yêu thươngmột cô thôn nữ. Cô thôn nữ lại có một người muội muội kết nghĩa đã đồngcam cộng khổ từ nhỏ. Hai nàng rất thương yêu nhau. Khi cô thôn nữ gả cho chàng trai thì người muội muội kết nghĩa ấy cũng gả cho người và theophu quân lên kinh thành. Một ngày nọ, cô thôn nữ muốn đến thăm muội muội liền cùng phu quân khăn gói lên kinh thành. Đi được nửa đường thì thấycó một đám sát thủ đang vây đánh hai người – một nam, một nữ. Nam nhânvà cô thôn nữ biết công phu lại là người trượng nghĩa lên đã xông lêngiúp. Đến gần thì phát hiện là muội muội và muội phu của mình. Bốn người dốc sức chống trả được ngang hàng với bọn sát thủ. Bỗng nhiên có một kẻ bay đến tung chưởng vào vị muội muội kia. Thấy thế, cô thôn nữ khôngngần ngại mà lấy thân mình che cho muội. Trúng chưởng này, cô thôn nữ đã ngất đi. Sau đó được cứu viện họ đã thoát được đám sát thủ. Khi thầythuốc bắt mạch đã phát hiện cô thôn nữ mang thai đã được một tháng nhưng cũng trúng chưởng độc. Thầy thuốc nói nếu bỏ thai, cô thôn nữ sẽ sốngđược hai năm. Không bỏ cô chỉ sống được một năm mà thai nhi ra đời không biết có bình thường không. Cô thôn nữ kiên quyết giữ lại đứa bé. 8tháng 10 ngày sau, lúc đứa bé ra đời cũng là lúc cô thôn nữ ra đời.Nhưng trước khi nhắm mắt, nàng đã ôm con gái, đặt lên trán con một nụhôn mang tất cả yêu thương của nàng, nàng gọi tên con một lần duy nhất:“Dạ Diễm Hương!”. Nàng nhắm mắt lại trong nụ cười mãn nguyện. Nam nhânrơi lệ nhìn nữ nhân mình yêu ra đi nhưng hắn biết, hắn phải đối xử thậttốt với con gái của hắn và nàng. Con gái chính là kết tinh tình yêu củahọ. Là sinh mệnh của họ. Nhưng bất hạnh còn chưa hết, một tháng sau, nam nhân phát hiện con gái của mình rất lạ: Đứa trẻ chỉ ngủ rất nhiều, khimở mắt thì mắt rất mơ màng, quấy khóc rất nhiều, hơi thở không đều vàcàng ngày càng mong manh. Mời thầy thuốc mới biết chất độc từ cô thôn nữ đã truyền sang cho con bé mà thầy thuốc thì không thể cứu được đứa bé.Nam nhân không tin, chạy đi tìm rất nhiều thầy thuốc nhưng đều có cùngmột kết quả. Nam nhân bất lực ngồi ôm con mà bật khóc. Lần thứ hai lệnam nhi lại rơi xuống. Rồi nam nhân bông muốn thử truyền nội lực củamình cho đứa trẻ như một tia hy vọng cuối cùng. Trời cao như nghe đượclời cầu xin của nam nhân mà theo từng dòng nội lực được truyền sang đứatrẻ, hơi thở của đứa trẻ trở nên mạnh hơn, đều dần rồi đứa trẻ mở mắtra. Lần này, đôi mắt đứa trẻ trong veo, đen láy, rất thanh tĩnh. Đứa trẻ ít quấy khóc và thậm chí là ngoan hơn rất nhiều so với những đứa trẻkhác. Đứa trẻ đã sống sót và khỏe mạnh. Nhưng cái giá phải trả là chấtđộc đã chuyển sang người nam nhân, Vì có nội công cao cường nền nam nhân đã chống chọi được 5 năm. Dù chỉ sống bên con gái 5 năm nhưng nam nhâncũng như phu nhân của mình đã ra đi trong nụ cười mãn nguyện. Nam nhântên là Dạ Tiếu và cô thôn nữ tên là Vụ Song, là phụ thân và mẫu thân con đó”. Nàng nhớ rõ lúc đại bá chấm dứt câu chuyện thì nước mắt của nàngcũng đã thấm ướt mảnh áo trước ngực của đại bá. Nàng khóc bởi nàng hiểuhết những ẩn ý mà phụ thân nói vào buổi hoàng hôn đó. Nàng hiểu tìnhthương cao cả của phụ thân và mẫu thân dành trọn cho nàng. Kiếp trướcnàng không được cha mẹ thương yếu, chết thảm dưới tay em trai nhưng kiếp này nàng lại được phụ thân và mẫu thần bảo vệ bằng cả tính mạng. Đại bá đẩy nàng ra, lau nước mắt cho nàng rồi đưa cho nàng một mảnh ngọc bộirồi nói:

- “Hương nhi, con nghe đại bá nói. Phụ thân và mẫu thâncon đã không tiếc tính mạng mình cho con được sống. Con phải kiên cườnglên. Con phải sống cho cả phần của phụ mẫu con nữa. Hơn nữa, con còn cónghĩa vụ phải thực hiện nguyện vọng của phụ mẫu con nữa. Con phải nhanhphấn chấn lên!”.

Nàng nhận lấy ngọc bội, một lần nữa nhìn về phíahoàng hôn, ghi tạc một lần nữa cảnh hoàng hôn đã cùng ngắm với phụ thânvào trái tim, vào khối óc rồi nhìn đại bá và nói một cách kiên định:

- “Hương nhi sẽ kiên cường sống, sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc và thực hiện hôn ước này!”

Dòng ký ức dừng lại, Dạ Diễm Hương buông bia mộ ra, và lại một lần nữa đứngsong song với ngôi mộ, nhìn về phía ngôi nhà lúc này đang chìm dần vàobóng tối. Nàng để gió núi mùa thu mang theo hơi nước lành lạnh thổi khônhững giọt lệ còn vương trên mắt và khẽ nói:

- “15 năm nay, conđã nghe lời phụ thân sống thật tốt, thật hạnh phúc và ngày mai con sẽđến kinh thành để thực hiện hôn ước. Nhưng con chán ghét tranh giànhquyền lực và lợi ích nên chắc không thể lại nơi đó lâu. Con có khả năngchống lại mọi sự công kích nhưng con muốn giữ mình tránh xa vòng xoáydanh lợi, tiền tại, quyền lực nên con sẽ thực hiện như kế hoạch con đãnói với đường ca. Làm lễ bái đường, trao trinh tiết cho người ta cũngcoi như con đã thực hiện hôn ước rồi. Con lấy cái chết làm cớ dờiđi tức là nếu con có cơ hội “chết” chứng tỏ hắn không thể bảo vệ chocon nên phụ thân sẽ tha thứ cho việc con rời khỏi nơi đó phải không?Chắc chắn rồi. Vì phụ thân là người yêu con nhất sao có thể chấp nhậnngười không thể bảo vệ con chu toàn. Con hứa sẽ chỉ dời đi nếu có ngườitạo cơ hội cho con “chết”, nếu không con vẫn sẽ ở lại đó, làm tròn nghĩa vụ Hoàng Hậu của mình”.

Lúc này, bóng tối đã bao trùm lên cảngọn núi. Dạ Diễm Hương giơ tay phải ra và như có phép màu, một ngọn lửa bỗng bùng lên trên tay nàng soi rõ mọi cảnh vật. Nàng bước đến bia mộ,đặt một nụ hôn lên đó, mỉm cười ngọt ngào và nói: “Con phải đi thôi,không Tiểu Lan và Tiểu Trúc sẽ lo lắng. Phụ thân hãy nghỉ ngơi nhé. Consẽ sớm trở về thăm người. Tạm biệt phụ thân!”.

Dạ Diễm Hươngquay lưng cất bước xuống núi, vẫn chầm chậm, nhẹ nhàng và bình thản nhưlúc nàng tiến lên. Tiếng gió núi xôn xao, thầm thì giống như đang tiễnbước chân nàng cùng ngọn lửa đang đi xa dần, chìm vào đêm tối,cũng giống như giọng nói thì thầm của phụ thân nàng cất ra từ trong kýức: “Tạm biệt Hương nhi!”...