Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 2



Vòng xoáy cuốn linhhồn nàng đi nhưng không làm nàng khó chịu. Nàng nhắm mắt nhưng vẫn cảmthấy xung quanh mình có những dòng khí ấm áp ôm ấp, dịu dàng đẩy nàng đi như thể nàng đang thả mình ở một dòng suối nước nóng và dòng nước đónhè nhè đẩy nàng tiến lên phía trước. Nàng cứ nhắm mắt và cảm nhận xúccảm bồng bềnh, nhẹ nhàng, khoan khoái đó. Chưa bao giờ nàng thấy dễ chịu như vậy. Đột nhiên nàng thấy như có rất nhiều dòng nước ấm nhỏ dìu dịu, từ từ đi vào thân thể nàng và bên tai không ngừng có tiếng thì thầmvang lên:

- "Làm ơn mở mắt ra đi, xin con, xin con..."

- "Phụ thân ở đây, hãy mở mắt ra nhìn phụ thân đi con"

- "Xin con, xin con, làm ơn đi mà..."

Ai đang nói thế nhỉ? Giọng trầm và ấm áp quá! Nhưng sao giọng người đólại buồn và đầy lo lắng thế nhỉ? Nàng tò mò mở mắt ra. Đập vào mắt nànglà đôi mắt đầy mệt mỏi nhưng nhiều hơn là sự sung sướng. Gương mặt tiềutụy, hốc hác nhưng lại nở nụ cười hạnh phúc nhất mà nàng từng được thấy. Người đàn ông ôm chầm lấy nàng vào ngực, nghẹn ngào nói:

- "Ơn trời, con đã tỉnh lại, đã mở mắt ra nhìn phụ thân rồi. Phụ thân tưởng đã mất con rồi?"

Gì? Phụ thân sao? Phụ thân tức là cha nhỉ? Giờ đâu còn ai xưng là phụthân nữa nhỉ? Mà ông ta cũng không phải cha nàng mà. Chờ một chút... Sao ông ta có thể ôm trọn nàng trong vòng tay thể này? Ông ta là ngườikhổng lồ sao? Nàng đang định cất tiếng hỏi thì người đàn ông giơ nànglên mặt đối mặt nhìn thẳng vào ông ta. Nàng kinh ngạc, sửng sốt nhìnngười đàn ông trước mắt mình. Không phải vì khuôn mặt tiều tụy, hốc háccủa ông ta mà vì đôi mắt phút trước còn mệt mỏi mà giờ trong suốt vuisướng lại đong đầy nước mắt. Nàng cảm thấy đôi mắt đó tràn ngập một thứtình cảm mà cả đời nàng chưa được nếm trải: tình yêu thương của cha!Nàng còn chưa hết kinh ngạc, người đàn ông lại nâng nàng lên, hôn mộtcái thật kêu trên má nàng rồi nói:

- "Cảm ơn con, con gái yêu của ta. Cảm ơn con đã trở lại bên phụ thân! Lần này phụ thân sẽ chăm sóc con thật tốt."

Nàng vẫn chưa hết chấn động vì nụ hôn, mặc dù chỉ là hôn má nhưng 30tồn tại nàng chưa từng để ai thân cận nàng như vậy bởi nàng biết tất cảnhững người đàn ông tiếp cận nàng chỉ muốn lợi dụng nàng thôi, nàngkhinh bỉ họ. Thì người đàn ông này lại ôm nàng nhưng lần này là bế nàngtheo kiểu dựng đứng để đầu nàng ghé lên vai ông. Từ trên vai ông nàng có thể nhìn xung quanh căn phòng và một lần nữa nàng lại bị choáng. Cănphòng như thế này nàng đã từng được thấy. Đó không phải là những cănphòng chỉ xuất hiện trong những phim cổ trang thôi sao? Nhưng sao nànglại ở đây? Nàng phải hỏi rõ ràng. Nàng cất tiếng: "Này chú ơi!" nhưngsao lại là tiếng "oe... oe...oe...!". Nàng sợ nha! Rồi nàng nghe ngườiđàn ông hốt hoảng nói:

- "Con sao thế? Đau sao?"

Nàng định lêntiếng trả lời thì một người phụ nữ vội vàng bước mà quan trọng là ngườiphụ nữ này đang mặc bộ trang phục mà 100% nàng chỉ thấy ở phim trường cổ trang. Người phụ nữ này cất tiếng nói mang theo giọng nghẹn ngào, có lẽ đã khóc rất nhiều:

- "Tiếu ca, Hương nhi tỉnh rồi sao? Thật mừngquá, mừng quá!" Người phụ nữ chấm chấm nước mắt đang nhạt nhòa trên mặtmình rồi lại nói.

- "Sao con bé khóc thế? Đói rồi sao? Để muội đi lấy sữa nhé. Huynh đợi một chút". Nói rồi thì vội vàng hướng cửa đi ranhưng như nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại nói với người đàn ông:

-"Tiếu ca, Hương nhi mới chỉ có một tháng tuổi, huynh đừng có bế đứng như thế, không tốt đâu!". Nói xong thì nhanh chóng bước đi, không quay đầu lạinữa.

ưm, cảm giác lúc này của nàng là gỉ nhỉ? Có lẽ nàng cũngchẳng biết cảm giác của mình là gì nữa. Nàng ngơ ngác nghe người đàn ông nói:

- "Hương nhi, là phụ thân bế con không đúng làm con đau sao?Không sao, không sao! Phụ thân đặt con về giường nằm nhé. Chờ một chútTrần di sẽ mang sữa cho con nhé! Con ngoan nhé, ngoan nhé!"

Rồivẫn ngơ ngác để người đàn ông dịu dàng ôm nàng đặt về giường, thật cẩnthận đắp chăn lên người nàng rồi lấy tay phải đặt trên người nàng, quachăn mà nhẹ nhàng vỗ về nàng. Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ nhìnnàng chăm chú mà yêu thương. Mà nàng thì vẫn đang ngơ ngác nhìn lên máinhà tranh để tiêu hóa thông tin nàng vừa mới nhận được: Căn phòng, trang phục của người phụ nữ vừa bước ra ngoài và người đàn ông trước mắt chothấy nàng đã xuyên không rồi. Từ lời nói của người phụ nữ và thực tếnàng đang nắm trong một cái chăn dành cho trẻ sơ sinh cho biết nàngxuyên vào trong hình hài đứa bé một tháng tuổi chứ không phải nàng gặpngười khổng lồ! Nàng bỗng chuyển tầm mắt và thấy được ánh mắt nhìn chămchăm vào nàng như chỉ sợ nháy mắt nàng sẽ biến mất, như chỉ hận khôngthể mang tất cả tình yêu cho nàng của người đàn ông. Người đàn ông nàylà cha của thân thể bé nhỏ này. Nàng nghĩ: "Người đàn ông này là mộtngười cha tốt. Giờ ông ấy là cha của mình nhỉ? Mình sẽ được hưởng thụthứ tình cảm mà cả đời mình khao khát sao? Nhìn trang phục và căn phòngnày, có vẻ ông ấy cũng chỉ là một nông phu bình thường thôi. Được rồi,nếu ông trời đã cho mình cơ hội thì lần này mình sẽ sống thật tốt. Từbây giờ, Thị trưởng Lệ Diễm Hương thông minh, tài giỏi, lạnh lùng, giàucó và quyền lực đã chết thật sự, chỉ còn một đứa bé một tháng tuổi sẽbắt đầu một cuộc sống mới, một số phận mới tránh xa vòng xoáy danh lợi,tiền tài và quyền lực, chỉ cầu một cuộc sống thanh nhàn bên người thân". Trong sự vỗ về đầy yêu thương của phụ thân, nàng khép mắt lại một lầnnữa, dần chìm vào giấc ngủ và chờ mong những ngày tháng tươi đẹp sắptới!