Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 114



Trên đường hồi cung, tôi cau chặt màylại, luôn luôn tự hỏi mình làm cách nào mới lẻn vào trong tẩm cung TháiHậu được, thì đúng lúc này sơ ý đụng phải một người, kéo mọi suy nghĩcủa tôi quay trở lại, tôi vỗ vỗ mũi tức giận ngẩng đầu lên trừng mắt, ai ngờ thấy một đôi mắt đang tức giận nhìn, tôi kinh ngạc lắp bắp kinhhãi, mở to mắt nhìn, sao Long Kỳ lại có thể ở trên đường tới chỗ TháiHậu chứ? Tình hình có vẻ không đúng lắm, trong lòng tôi thầm kêu thảmrồi, nhíu mày hỏi, “Sao chàng lại có thể tới chỗ này vậy?”

“Trẫm đang muốn hỏi nàng xem vì sao nànglại ở chỗ này kìa!” Long Kỳ nheo mắt lại, nghiêm khắc nhìn tôi, lòng tôi rất hoảng sợ, dưới ánh mắt tìm tòi của Long Kỳ bỗng có chút bối rối,nói vội vàng, “Em…..Em vừa rồi đi hoa viên, chỉ đi ngang qua đây thôi!Có vấn đề gì sao?”

Lúc này nghe thấy tiếng Hoan Nhi thì thầm bên tai, “Nương nương, con đường này chỉ thông tới chỗ Thái Hậu thôi,không thông đến hoa viên đâu ạ!”

Ôi! Sao không nói sớm hả, tôi trừng mắtliếc nhìn chàng một cái, ông trời cũng chẳng chịu giúp tôi rồi, tôi biết làm sao bây giờ? Lòng tôi rối loạn, cúi đầu thật thấp, cụp mắt xuống,không dám nhìn sắc mặt của Long Kỳ, tôi không rõ vì sao chàng lại độtnhiên xuất hiện ở chỗ này, và vì sao lại đụng tôi, hơn nữa trong giọngnói tràn đầy tức giận. Rất kỳ lạ nha, tôi đoán chắc không phải đến nỗikhéo vậy chứ? Trong lòng cảm thấy không ổn, lại đúng lúc này, nghe thấygiọng Long Kỳ hừ khẽ nói không tha, “Hoàng Quý phi phạm vào tội khiquân, lập tức áp giải tới Sơn trang mùa hè nhốt lại, theo ý chỉ củatrẫm, không cho bất cứ ai đến thăm” Nói xong, vung tay áo lên, làm nhưtôi không tồn tại vậy, bước đi thẳng về đằng trước. Tôi đứng giật mìnhsững sờ. Gì cơ? Có lầm không đây? Tôi phạm vào tội khi quân ư? Tronglòng bực bội, quay phắt đầu đuổi theo hướng Long Kỳ, “Nè…Long Kỳ, anhnói rõ cho tôi biết xem nào!” Mới vừa đi được hai bước đã bị hộ vệ củaLong Kỳ ngăn lại, “Nương nương, xin mời!”

Tôi cau mày liếc mắt nhìn họ một cái, rồi bình tĩnh nhìn theo bóng Long Kỳ, càng nghĩ càng thấy không đúng, chảnhẽ Long Kỳ phát hiện ra chuyện tôi tiếp cận Thái Hậu sao? Mà vì thế mới nhốt tôi lại ư? Tôi bỗng chốc thấy u mê không rõ, thấy hộ vệ làm tư thế mời, tôi đành bất đắc dĩ, theo chân họ đi. Dọc theo đường đi, Hoan Nhithu dọn quần áo đầy đủ cho tôi, có một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn ngoàicửa. Tôi ngồi trước bàn, nhìn bóng Hoan Nhi bận rộn, trầm giọng hỏi,“Hoan Nhi à, lại đây!”

“Nương nương còn có gì muốn sai bảo ạ?’Vẻ mặt Hoan Nhi khó hiểu nhìn tôi, lòng tôi biết không phải là nàng tatiết lộ bí mật, lắc lắc đầu, “Không có gì, đi làm việc đi!” Rốt cục làai đã tố cáo tôi đây? Tiểu Thuận Tử ư? Hắn vẫn đi theo bên cạnh tôi mà,tôi cũng đã cảnh cáo nó rồi, sao có thể là nó chứ? Vậy thì là ai đây?Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác tức giận, xem ra toàn bộtrước sau trong hoàng triều, chả lẽ lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào Thái Hậu, lại có đôi mắt khác đang nhìn chăm chú vào tôi ư? Nàng ta là ác ýhay ý tốt đây?

Một lúc sau, Hoan Nhi đã giúp tôi thu dọn xong, nàng ta nói xin lỗi chút, “Thực xin lỗi nương nương, Hoàng thượng không cho Hoan Nhi đi theo, không thể hầu hạ người được!” “Cái gì?Hoàng Thượng không cho ngươi đi theo ta sao?”

Tôi giật mình kinh ngạc, Long Kỳ đang làm cái gì vậy nè? Đến cả nha hoàn thân thiết nhất của tôi cũng không chođi theo, hơn nữa Tiểu Thuận Tử cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, xem racũng không đi theo giúp tôi được nữa rồi. Một lát sau, hộ vệ của Long Kỳ tới giúp tôi chuyển hành lý lên xe ngựa, làm tư thế cung kính mời. Tôibất đắc dĩ đành phải lên xe ngựa, trải qua hai canh giờ chạy, đã tới Sơn trang nghỉ hè, quản gia đã đứng ở cửa nghênh đón tôi.

Tôi ngước mắt lên nhìn cánh cổng mà giậtmình kinh hãi, sao bên ngoài lại bố trí rất nhiều thủ vệ như vầy nhỉ?Chả nhẽ sợ tôi trốn sao? Không thể nào! Long Kỳ nhốt tôi cũng không phải một hai lần.

Kiểu trận này vẫn là lần đầu tiên thấy, xuống xe ngựa, khó hiểu hỏi quản gia, “Sao lại bố trí nhiều quan binh vậy?”

Quản gia cười cười, “Lão nô cũng khôngbiết, sáng sớm nay ở đây đã thế rồi, là lệnh của Hoàng Thượng ạ! Dùng để bảo hộ nương nương”

Lòng tôi khiếp sợ, tôi nói thế nào cũngthấy hôm nay rất kỳ quái, hôm nay Long Kỳ hình như đã bày bố ổn thoả cho tôi, sao Long Kỳ lại phải làm vậy chứ? Chả nhẽ…Chả nhẽ trong cung phátsinh chuyện gì sao? Chẳng trách chàng không phải cố ý nhốt tôi mà làđang gián tiếp bảo hộ tôi ư?

Tôi mở trừng mắt, khẽ nhếch miệng lên,trong đầu loạn hết cả, làm sao bây giờ? Cuộc chiến giữa Long Kỳ va TháiHậu bắt đầu mở màn rồi ư?

Được quản gia dẫn vào trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn, cả người cứ hoảng hốt mãi, nỗi lo âu cứ quanh quẩntrong lòng, sao Long Kỳ lại có thể tách tôi ra thế? Quá đáng lắm! Cứlòng vòng trong phòng vài vòng, tôi đang định đạp cửa ra thì thấy có hai thiết vệ đi theo sau, tôi quay đầu khó hiểu nhìn họ, “Các ngươi khôngcần đi theo ta!”

“Xin khó tuân lệnh, nương nương!”

Nhìn thấy tư thế này của họ, không cócách nào bắt họ tránh xa, đành phải ngồi vào trong ngôi đình, một lúcsau, một nha hoàn cẩn thận bưng một mâm hoa quả lên cho tôi, tôi uốngtrà, nheo mắt tự hỏi, xem cách Long Kỳ bố trí cục diện này, điều nàykhông thể không làm cho tôi lún sâu vào bên trong, chả lẽ có người địnhlàm hại tôi sao? Lúc này, có một bóng xinh đẹp từ hành lang gấp khúcvòng vèo đi tới, tôi hé mắt nhìn, là Viêm Hoả, lúc đó trong tay nàng tacầm là một thanh bảo kiếm, cứ lững thững đi đến, tới bên cạnh đình thìngồi xuống dựa vào cột đình, hai tay khoanh trước ngực, nói có chút đắcý, ‘Quý phi nương thật đúng dịp quá ha! Không ngờ ở đây lại nhìn thấybóng ngài!” Nói xong ánh mắt nhìn về phía tôi.

Từ lần trước lúc Lãnh Phù và nàng ta cãinhau một trận, thật lâu không gặp nàng ta rồi. Lúc này thấy nàng ta xuất hiện ở trong này, nói vậy phải bảo hộ Long Kỳ đều có nàng ta. Ngẫm lạicó lẽ nàng ta biết chút ít gì đó.

Đối mặt với giọng điệu trào phúng củanàng ta, tôi vẫn nhìn thẳng vào nàng ta, “Viêm Hoả, ngươi nói thật chota biết, lần này Hoàng Thượng đem nhốt ta ở trong này, có phải trongcung xảy ra chuyện gì hay không?”

Viêm Hoả nghiêng mặt nhìn ra xa, mặt lạnh lùng không đổi, “Ta cũng không biết!”

“Không, ngươi nhất định biết, HoàngThượng không thể vô duyên vô cớ nhốt ta ở chỗ này như vậy được! Chắcchắn là có chuyện xảy ra, hơn nữa, bên ngoài bố trí thủ vệ là có ý gìthế? Chắc không phải là Hoàng Thượng coi ta như tù nhân sao?”

Tôi nói bóng gió. Viêm Hảo hừ khẽ mộttiếng, “Quý phi nương nương đừng nghĩ nhiều làm gì, trong Hoàng Cung đãcó Hoàng Thượng rồi, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù có chuyệngì thì Hoàng Thượng cũng nhất định xử lý tốt lắm, ngài nên tự chăm sócmình cho tốt đi!”

Tôi cau mày, theo lời Viêm Hoả tôi nghera được nàng ta có thành kiến với tôi, không nhỏ chút nào. Nàng ta nóitôi tự chăm sóc mình cho tốt, chả nhẽ thật sự tức giận trên ngừơi khôngthành sao? Tôi thoáng nhìn qua bốn phía, nhìn thẳng vào nàng ta, “Ngươikhông nói ta cũng biết, có liên quan với Thái Hậu”

Đột nhiên Viêm Hoả nhìn tôi, nét mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn tôi, thấy biểu hiện của nàng ta, tôi biết là nóitrúng rồi, lại nói tiếp, “Viêm Hoả, ngươi đừng có giấu ta nữa, lần nàycó phải Hoàng Thượng định đấu một trận quýêt liệt với Thái Hậu không?”

Viêm Hoả mở to hai mắt khoé miệng hơi mở, nét cười thoáng qua, “Xem ra ngươi cũng không phải là kẻ vô dụng như ta nghĩ, ngươi đoán đúng rồi! Lần này Hoàng Thượng muốn ra tay với TháiHậu!”

Cổ họng tôi thở gấp, bật thốt lên, “Nhưng mà chàng không có chứng cớ sao mà bắt được Thái Hậu chứ?”

“Hoàng Thượng làm việc tự có cân nhắc,nương nương không cần lo lắng!” Nói xong liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người đi về phía bên trái. Nhìn theo bóng nàng ta, tôi có chút an lòng, Viêm Hoả đối với Hoàng Thượng là tận tâm và trung thành. Vừa rồi tôiđưa ra chuyện quan trọng như vậy, nàng ta cũng không kinh ngạc. Nghĩ đến Long Kỳ bên đó nắm chắc mười phần, chả lẽ chuyện Thái Hậu giấu long bào sao? Bỗng dưng tôi nhớ tới, tôi bảo tiểu Thuận tử đi theo vị ma ma kia, nhưng vẫn không thấy trở về, chắc không phải chạm phải Long Kỳ trênđường đi đó chứ? Long Kỳ kỳ lạ xuất hiện ở trong này, nếu ép hỏi nó,tiểu Thuận tử đã nói ra sao?

Tôi thở dài, có chút tiếc nuối, mắt thấytìm hiểu ra được có vẻ đúng, lại bị Long Kỳ phát hiện ra, chỉ là khôngbiết Long Kỳ sẽ đối phó với Thái Hậu thế nào nữa? Tôi nghĩ mãi không ra, Long Kỳ luôn luôn lãnh đạm với Thái Hậu, nếu quả thực tra ra chuyệnlong bào, vị trí Thái Hậu chắc chắn sẽ đổ.

Hai ngày sau, quả nhiên một tin kinhngười đã truyền đến, Thái Hậu tự giấu long bào, tội ác tày trời, đày vào lãnh cung, lấy thời gian trừng phạt.

Tin được hai ngày, tôi được Long Kỳ rađón ở sơn trang nghỉ hè, trở lại trong cung. Tiểu Thuận Tử nói cho tôibiết, tôi mới biết được. Hoá ra tôi đoán rất đúng. Long Kỳ đúng là ngàyđó đã đem Tiểu Thuận Tử triệu đi, Tiểu Thuận Tử nói nó cũng thấy kỳ lạ,sao Hoàng Thượng lại biết chuyện của chúng tôi chứ? Tiểu Thuận Tử còn vì e ngại Hoàng Thượng, không thể không đem chuyện Thái Hậu giấu long bàonói ra. Tiếp theo xảy ra luôn việc này.

Lúc này có một tiếng ngoài cửa, “HoàngThượng giá lâm…” Làm tôi và tiểu thuận tử hoảng sợ. Tôi biết rất rõ,Long Kỳ rất tức giận với chuyện này, chàng tức cái gì thì tôi cũng biết, nhưng mà, lúc trước ý của tôi cũng chỉ là muốn giúp chàng, cũng khônglo lắng tới những chuyện khác.

Lúc này bóng thon cao của Long Kỳ xuấthiện ở cửa, tôi và tiểu thuận tử tiến đến quỳ lễ, Long Kỳ liếc mắt nhìnchúng tôi một cái, xoay người đi lướt qua bên cạnh tôi rồi ngồi xuốngtrước bàn. Tôi trừng mắt nhìn, vẫn quỳ trên đất, lòng thầm nghĩ. Đượcthôi! Chỉ cần chàng nguôi giận, tôi muốn quỳ bao lâu cũng không sao cả.

Mãi một lúc lâu, miệng Long Kỳ hừ khẽ,cất tiếng, “Những người khác lui hết đi!” Ai cũng đều biết hoả lực đãbắt đầu, nên chạy rất nhanh, trong nháy máy, cả phòng chỉ còn duy nhấthai người chúng tôi. Nhưng mà lần quỳ này thật sự lâu chút. Tôi kìmkhông nổi ngẩng đầu lên nhìn mặt chàng, Long Kỳ nhìn thấy tôi ngẩng đầuthì thở dài một hơi, tiến đến đỡ tôi đứng lên, “Ta biết phải làm sao với nàng bây giờ? Nàng tiểu yêu tinh này”

Tôi ngẩng đầu nhìn con ngươi nặng nề của chàng, có chút ấm ức bảo, “Em chỉ muốn giúp chàng thôi mà!”

Long Kỳ thấy tôi như sắp khóc, ôm tôi vào lòng, chẳng chút nề hà, “Sau này không được mạo hiểm vậy nữa, mọichuyện đều phải bàn bạc cùng ta, nếu còn hành động một mình như vậy nữa, xem ta không trừng phạt nàng sao!” Nói xong lại ôm chặt lấy tôi, khôngtrách móc, chỉ là ôm coi như trừng phạt. Đây là người đàn ông tôi yêu,dùng bộ ngực rộng lớn mêng mông bao dung hết tất cả với tôi. Chàng nói,chàng sợ tôi sẽ bị thương tổn trong chuyện này. Tôi thật sâu cảm nhậnđược sự sợ hãi trong mắt chàng, tôi bắt đầu chán ghét sự tuỳ hứng củachính mình.