Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 85: Hiện tại



Giữa căn phòng yên ắng chỉ có tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ. Nàng đưa tay quệt giọt nước trên má mình, bật đèn ngồi dậy.

Mưa dường như mỗi lúc một lớn hơn. Ào ạt xuyên qua lớp kính, ào ạt tạt vào nàng.

Nàng tự nhủ, cửa sổ chất lượng tệ như thế, có lẽ đến lúc phải thay rồi.

Bước xuống nhà kho, nàng lục lọi đống ốc vít một hồi, rồi chọn lấy năm sáu cái. Mãi đến lúc trở về phòng, nàng mới phát hiện ra, trong nhà làm gì có sẵn cửa sổ mới mà thay.

Nên, nước mưa vẫn cứ thế, ào ạt xuyên qua lớp kính, ào ạt tạt vào nàng.

Cơn mưa đêm nay, hãy xem như chỉ là một giấc mơ.



Lần thứ hai nàng tỉnh dậy, vẫn là lúc nửa đêm.

“Chị hai ơi, chị ba tỉnh rồi!”

Nàng rướn người, với tay chụp lấy cái miệng to tướng của thằng em. Mỗi lần nó gào lên, từ đầu phố đến cuối phố đều nghe thấy.

Chị nàng đẩy cửa bước vào, xô thằng em ngã lăn quay, rồi đặt tay lên trán nàng, gật gù.

“Tốt, bớt sốt rồi. Anh hai em nói nếu đêm nay mà chưa hạ sốt thì phải đưa vào bệnh viện.”

“Vào bệnh viện thì phải chích thuốc đó.” Cu Bin lồm cồm bò dậy, nhanh nhảu tiếp lời.

“Đêm qua em bị mộng du hay sao mà tha cả đống ốc vít lên phòng, lại còn ngủ dưới sàn nhà hả?”

Nàng không đáp, chỉ cười trừ.

“Chị ba ơi, cái anh mà chị gọi tên lúc ngủ là người yêu của chị hả?”

“Người yêu hả?” Chị nàng hai mắt sáng rực quay sang cu Bin. “Tên gì? Tên gì?”

“Hình như tên là…”

Nàng kéo chăn lên trùm kín đầu, bịt chặt hai tai lại.



Cuối cùng, nàng đã có thể gặp lại những người thân mà nàng luôn mong nhớ.

Cuộc sống của nàng cứ thế bình lặng mà tiếp diễn. Ba mẹ nàng trở về sau chuyến công tác ở Pháp. Cả nhà năm người, cộng thêm ông anh rể, dắt díu nhau lên Đà Lạt tránh nắng vài ngày. Nghỉ mát xong nàng về lại thành phố, đến trường xem có hội hè gì thì đăng ký tham gia. Bảy ngày trong tuần của nàng đều kín lịch.

Nàng nấu ăn cho gia đình nhiều hơn một chút, chịu khó nhường nhịn con bạn thân nhiều hơn một chút.

Mọi người xung quanh đều nói nàng thay đổi rồi, trầm lặng quá. Nàng cười bảo, đó là sự trưởng thành của tuổi hai mươi.

Họ lại bảo, nàng còn trẻ mà sao mau lú lẩn, nàng chỉ mới mười chín tuổi thôi.

Phải rồi, nàng chỉ mới mười chín tuổi. Tất cả những gì từng xảy ra, chẳng qua chỉ là một giấc mơ.



Hai tháng hè êm đẹp lặng lẽ trôi qua. Nàng đến bệnh viện, phụ anh rể phát cơm cho người nhà của những bệnh nhân nghèo.

Đi ngang qua phòng bệnh có cửa sổ nhìn ra hồ nước, tim nàng chợt nhói lên. Vị đắng chát tan dần trong cuống họng.

Nơi ấy, từng có một thanh niên áo trắng, khó hiểu nhìn bó hoa hướng dương trong tay nàng, hỏi, “Nàng thích loại hoa đó sao?”

Lúc ấy, nàng không biết đó là khởi đầu của một giấc mơ dài. Dài đến nỗi, nàng tưởng rằng cả cuộc đời mình đã trải qua ở đó.

Màu hoa hướng dương nhoà đi trong mắt nàng, nhưng nàng không khóc.

Ai lại đi khóc vì một giấc mơ…

“Phong à, đừng chạy!”

Nàng giật mình xoay người lại, nín thở đưa mắt lướt qua từng gương mặt giữa rừng người chen chúc.

“Con không uống thuốc đắng đâu, không uống đâu!”

“Bé Phong ngoan, uống rồi sẽ có kẹo ăn.”

Thì ra, chỉ là một đứa trẻ thôi.

Trong giấc mơ của nàng, cũng từng có một đứa trẻ to xác, chân chà chà lên giường, phụng phịu nhìn nàng. “Nhớ bỏ mật ong nha, thuốc đắng ta không uống đâu nha.”

Nàng cốc vào trán hắn: “Anh lớn rồi, phải tập uống thuốc đắng đi.”

Hắn cười, “Uống thuốc đắng cũng được, nhưng nàng phải dùng miệng bón thuốc cho ta.”

Dưới ánh chiều tím nhạt, có một cô gái đứng bên lan can bệnh viện, vừa nhìn xuống hồ nước vừa lấy tay lau nước mắt. Ban đầu, đó chỉ là những tiếng thổn thức ngắt quãng. Về sau, người ta phải xúm vào, vỗ về khuyên can, sợ rằng cô gái ấy sẽ đau khổ vì mất người thân mà làm điều dại dột.

Mất người thân…

Phải, hắn chết rồi.

Hắn thật sự chết rồi.

Hắn đã nằm trong lòng nàng, bàn tay lạnh dần. Nàng gọi tên hắn đến khản cổ nhưng hắn vẫn không đáp lại.

Mãi mãi, mãi mãi, nàng sẽ không bao giờ còn có thể nghe hai tiếng “Vịt bầu” phát ra từ cái giọng nhừa nhựa ấy.

Nàng sực nhớ đến Kiến Quân. Nàng lao đi tìm kì tích của mình.



Đến nơi, nàng bấm chuông cửa, hồi hộp đứng chờ. Suốt ba mươi giây ấy tim nàng như ngừng đập.

Người thanh niên ấy bước ra, gật đầu thân thiện chào nàng. “Em tìm ai vậy?”

Nàng lí nhí hai tiếng “Xin lỗi”, rồi quay mặt đi, tự cười mình ngốc.

Chẳng phải đã tự nhủ rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ sao?

Nếu ngày ấy, nàng dùng lưỡi dao ấy để đâm vào tim hắn, chứ không phải tim mình, có lẽ hiện tại đã đúng như hắn nói…

Hắn hạnh phúc, nàng hạnh phúc?



Nàng lững thững bước trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường, nhớ lại những buổi chiều hắn lẽo đẽo theo nàng.

Nàng nhớ ánh mắt ngơ ngác của hắn, nhớ những hành động ngô nghê của hắn.

Nàng xuyên không, có hắn chở che. Hắn xuyên không, hắn có ai?

Thì ra, oán hận đối với một người có thể tan nhanh đến vậy. Nàng, đối với hắn, chỉ còn yêu thương, chỉ còn luyến tiếc.



Tất cả đã quay lại thời điểm ban đầu. Ngô Kiến Quân và nàng giờ đây chỉ là những người xa lạ.

Cả một tấm hình chụp chung với hắn mà nàng cũng không hề có. Với những người xung quanh, mối tình đầu của nàng dường như chưa hề tồn tại.

Nàng căm ghét mọi người, tại sao họ đối với những kí ức của nàng lại phũ phàng như vậy? Rõ ràng nàng đã từng đến nơi này cùng hắn uống cocktail, đến nơi kia cùng hắn ăn kem. Còn nữa, nàng từng cùng hắn cứu một con mèo đang mang thai. Nó sinh năm con mèo con. Chủ nhân con mèo tặng nàng và hắn một con, nàng đặt tên nó là…

Tiểu Mỹ Nhân.

Đến lúc ngoảnh đầu nhìn lại, nàng mới thấy có rất nhiều điều trong đời mình không phải trùng hợp.

Mà là, hắn cho nàng.

Cũng như ngày ấy, nàng hỏi hắn, rằng nàng và hắn yêu nhau có phải định mệnh không. Hắn đã bảo nàng, “Trên đời này không có định mệnh, tất cả đều là lựa chọn. Yêu nàng, là lựa chọn của ta.”



Kể từ ngày hôm ấy, nàng không bao giờ còn có thể gạt mình rằng tình yêu kia chỉ là một giấc mơ.



Hai tuần trước ngày nhập học, nàng một mình lên núi. Nàng muốn nhìn nơi ấy lần nữa, nơi cuối cùng hắn và nàng gặp mặt. Đặt xuống tất cả, bắt đầu lại cuộc đời.

Từng mỏm đá, từng ngọn cỏ…

Con đường nàng và hắn đã đi qua giống như một bức tranh pha lê. Lấp lánh hiện lên, lấp lánh vỡ tan.

Nàng ngồi dưới tán cây, nhìn bóng hoàng hôn đổ dần xuống dòng thác đang cuồn cuộn chảy.

Cảm giác có hắn cạnh bên, vẫn còn rất rõ rệt trong nàng.

Tưởng như, chỉ cần đưa tay ra, là có thể chạm vào tay hắn…

Tưởng như, chỉ cần xoay người lại, là có thể nhìn thấy hắn…

Tưởng như, chỉ cần nói “Em yêu anh”, là sẽ có người đáp lại: “Vịt bầu, ta cũng yêu nàng”

Điện thoại dồn dập đổ chuông.

“Vy, cậu đang ở đâu vậy? Sao cậu lại nói dối hai bác là đi chơi với mình?”

“ …”

“Có nghe mình nói không vậy? Vy, cậu làm sao vậy?”

“Mình muốn Nguyên Phong!” Nàng bật khóc tức tưởi như một đứa trẻ. “Mình muốn Nguyên Phong ! Mình muốn Nguyên Phong ! Mình muốn Nguyên Phong ! Lưu Ly, cậu mang Nguyên Phong đến cho mình đi! Mua cũng được, cướp cũng được. Mình muốn anh ấy đến phát điên rồi.”

“Mình đang trên đường lên núi đây. Cậu đang ở chỗ lúc trước chúng ta cắm trại phải không? Ở yên đó, mình đến ngay.”

Nàng gấp điện thoại lại, tựa người vào thân cây một hồi lâu, gương mặt nàng đỏ ửng lên vì nắng. Những thứ trước mắt nàng dường như mỗi lúc một nhoà đi.

Nàng nhớ, trước đây Nguyên Phong từng trồng một cây non. Hắn bảo rằng, nếu có thêm một cây nữa thì sau này nàng ngồi đây ngắm cảnh sẽ không bị nắng.

Nàng đứng lậy, loạng choạng bước đi. Nàng muốn tìm cây non ấy mang về.

“Hạ Vy, đừng!”

Nàng định quay lại, định cười bảo Lưu Ly, “Cậu tưởng mình ngốc đến mức tự tử sao?”.

Nhưng, nàng đã không còn có thể quay đầu lại nữa.

Lúc chạm tay vào chiếc lá kia, chân của nàng đã trượt khỏi vách đá rồi.

Tóc mai xoăn dài, theo gió tung bay…