Hoàn Mỹ Phù Hợp

Chương 12: Muốn được nước tiểu của ông chủ rót đầy tử cung



Hai người đang đắm chìm trong dục vọng thì đời nào để ý đến tiếng chuông cửa. Tịch Chu tiếp tục bắn nước tiểu vào trong bướm Lê Đan, rồi hắn liều mạng thọc sâu căn dương vật đầu tiên, lân la dò tìm miệng tử cung chật hẹp.

"Bướm nhỏ đừng kẹp chặt như vậy, dương vật lớn muốn rửa sạch tử cung dính bẩn."

Khuôn mặt đẹp trai anh khí của Tịch Chu lúc này có hơi dữ tợn, hắn nôn nóng muốn bắn nước tiểu vào vườn hoa bí mật bên trong, giống như một con thú đực thường xuyên dùng dịch thể đánh dấu con thú cái của nó. Hắn cũng vậy, cũng muốn triệt triệt để để lưu lại dấu vết của mình trên người Lê Đan.

"A... Dương vật lớn ông chủ... Quá to... Ưm a... Cái bướm ngậm không được... A a... Mau thao vào trong bụng... A... Muốn được nước tiểu của ông chủ rót đầy tử cung..." Hai đùi Lê Đan vốn đã mở ra rất rộng, nhưng cậu vẫn cố gắng banh ra hơn nữa, cậu muốn, muốn được người đàn ông này hoàn toàn xâm chiếm.

Tịch Chu đâm chọc mấy góc độ cuối cùng tìm được nơi bí ẩn kia, quy đầu to béo cường ngạnh đẩy miệng tử cung hơi khép kín ra, bên trong như một thế giới mới, vừa nóng vừa mềm, đại điểu của hắn hệt như lạc vào một ôn tuyền ấm áp.

Miệng tử cung chật hẹp kia cảm nhận được một lực đạo thô bạo cậy mở ở bên ngoài, liền khẩn cấp co rút lại, lối đi vốn chật hẹp lại càng chặt chẽ ngăn chặn quy đầu thô đen.

Tịch Chu bị miệng tử cung đột ngột co rút tập kích, lỗ niệu đạo lập tức mở lớn khiến nước tiểu phun trào càng thêm mạnh mẽ, điên cuồng bắn thẳng tử cung nhạy cảm của Lê Đan, thịt non bên trong bị bắn đến rối tinh rối mù.

Lê Đan thét chói tai lên đỉnh lần nữa, tính khí nhỏ nhắn vốn đã bắn hết tinh dịch nay lại bị nước tiểu bên trong phun đến cũng tí tách chảy ra chất lỏng màu vàng.

"A a a... Tao hoá bị ông chủ chơi tới không khống chế được... Nước tiểu rót đầy tử cung... Thật sướng... Nóng quá... Ông chủ thật tuyệt a a... Lỗ đít cũng muốn được nước tiểu tắm cho sạch sẽ..." Lê Đan như lên cơn nghiện, mỗi một chỗ trên thân thể đều phiếm hồng tình dục.

Cậu thích loại cảm giác này, xúc cảm lúc nước tiểu và tinh dịch bắn vào bên trong không hề giống nhau, từng luồng nước tiểu càng thêm mãnh liệt, cũng càng kéo dài hơn nữa.

"Tao hoá còn tự chơi chỗ nào nữa?" Gương mặt chính nhân quân tử của Tịch Chu đã sớm biến mất, thay vào đó hắn càng ngày càng biến thái, bởi vì ở trước mặt Lê Đan thì căn bản chẳng cần che dấu bản tính của mình làm gì, chỉ cần thoải mái mà chơi là được.

"Ân... Tao hoá còn chơi thí mắt... Còn... Còn có đầu vú... A... Rất bẩn..." Một tay Lê Đan đặt lên thịt vú của mình, dáng dấp mị hoặc cầu xin được tẩy rửa.

Tịch Chu vặn nhéo đầu vú dựng lên của Lê Đan, đột nhiên hắn gấp hai đùi cậu lên, căn côn thịt thứ hai lập tức thọc vào lỗ đít đã sớm mềm mại. Côn thịt to lớn thô bạo móc khuấy tràng đạo hơn mười mấy phát, đại điểu nhịn tiểu nãy giờ mở lỗ niệu đạo ra, nước tiểu đợt thứ hai mạnh mẽ phun thẳng thịt non bên trong.

Bắn được một nửa thì Tịch Chu bỗng rút dương vật ra, quy đầu nhắm ngay đầu vú Lê Đan, tiếng nước "xì xì" lập tức vang lên, một dòng nước tiểu màu vàng trực tiếp tưới lên cái vú hồng hào.

"A a... Đầu vú được uống nước tiểu của ông chủ... Uống đến no nê phình to... Ưm a..." Lê Đan bất giác ưỡn người về phía trước, thịt vú bị tưới đến phồng to đỏ bừng, thật sự tuyệt không thể tả.

Hai cây dương vật đều rút ra khỏi miệng nhỏ, Lê Đan run rẩy cao trào một lần nữa, hai cái lỗ phía dưới không còn được côn thịt ngăn chặn, nước tiểu lập tức ồ ạt tuôn ra như suối.

Hạ thân ướt đẫm một vũng nước, bướm nhỏ bị cọ rửa đến vừa mập vừa sưng, căng bóng đỏ bừng, mấp máy phun ra từng luồng nước tiểu nồng đậm, Lê Đan giống như một thằng đĩ dâm đãng bị chơi hỏng.

Tịch Chu nhìn hai miệng nhỏ của Lê Đan phun ra nước tiểu của bản thân, lồng ngực và hai quả thịt vú đều in đầy dấu vết của mình, trong đầu hắn liền thoả mãn không ngớt. Giọng nói Tịch Chu khó nén sung sướng vang lên: "Em hiện tại rất sạch sẽ."

"Ân..." Lê Đan nhẹ nhàng đáp qua loa, cơn cao trào qua đi thì ý thức của cậu cũng dần dần trở lại. Cậu thật sự không thể tin nổi mình vừa mới cầu xin nam nhân này thưởng nước tiểu cho, giờ chỉ cần nhẹ di chuyển thôi cũng có thể cảm nhận nước tiểu sóng sánh trong bụng.

Mặt Lê kiến trúc sư lúc trắng lúc đỏ, phỏng chừng là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Lê Đan vốn có một chút bệnh sạch sẽ, lúc này tràn ngập trong bụng là nước tiểu của Tịch Chu, tất nhiên cậu làm sao có thể chịu được.

"Tôi muốn đi tắm..." Lê Đan dự định muốn trèo xuống khỏi ghế da, nhưng hai chân lại mềm nhũn không động nổi, vì vậy cậu rất dễ dàng bị Tịch Chu khống chế.

"Không cho, tôi muốn em ngậm nước tiểu của tôi trong vòng một giờ!" Tịch Chu nhìn ra ý định của Lê Đan, hắn lập tức phản bác.

Lê Đan nghe thấy yêu cầu vừa bá đạo vừa vô lý của nam nhân, trong lòng yên lặng liếc mắt khinh bỉ, cậu cắn răng đáp trả: "Cơ bản là ngậm không được, kia... cái chất lỏng kia luôn chảy xuống không ngừng, Tịch Chu anh đừng có quá đáng!"

Lông mày Tịch Chu nhếch lên, tầm mắt nhìn xuống dưới, bá đạo mở miệng: "Vậy thì em cần phải kẹp chặt hai cái miệng nhỏ hơn nữa, nếu như không nổi thì tôi sẽ dùng côn thịt giúp em chặn lại."

Lê Đan đứng dậy, cặp chân trần trụi thon dài đạp lên mặt đất, một luồng nước tiểu chậm rãi chảy dọc xuống hai bắp đùi trắng nõn, thẳng tắp trượt đến mắt cá chân, thoạt nhìn như đang không khống chế được cơ quan bài tiết của mình.

"Anh..." Lê kiến trúc sư định phản bác lại, nhưng tiếng chuông cửa bỗng vang lên lần nữa, gương mặt ửng đỏ của Lê Đan lộ ra một chút kinh hoảng khó nhận ra, cậu thúc giục: "Có người tới, đừng có quậy." Lời này như đang an ủi một con thú đực có dục vọng chiếm hữu cực cao, một chút bất đắc dĩ xen lẫn mùi vị dụ hoặc.

"Ai tới? Haha, biết chọn giờ ghê." Tuy chưa thấy mặt người ngoài cửa, nhưng Tịch biến thái đã kéo gã ta vào sổ đen. Mẹ nó, nếu như một người bình thường đang cùng người yêu của anh ta nện nhau hăng say, chuông cửa đột ngột vang lên thì không phải sẽ bị doạ đến liệt dương hả?! May mà bản thân không phải người bình thường, càng kích thích thì hắn càng hưng phấn.

Lê Đan cẩn thận suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra đến tột cùng là ai đã tới tìm cậu vào giờ này. Lê kiến trúc sư đối xử ôn hoà khiêm tốn với mọi người, đồng thời, cậu vẫn duy trì một đoạn khoảng cách nhất định không gần không xa. Lê Đan khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, có lẽ là nhân viên chuyển phát."

Tiếng chuông ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên, như đang ám chỉ nếu như không mở cửa thì sẽ tiếp tục nhấn đến khi mở thì thôi.

"Tôi chưa bao giờ gặp qua nhân viên chuyển phát chuyên nghiệp nào mà kéo dài được như ông xã của em." Tịch biến thái đặc biệt nghiến răng nhấn mạnh hai chữ "kéo dài".

Vẻ mặt Lê Đan từ bất đắc dĩ biến thành vô biểu tình, cậu hơi hơi đẩy Tịch Chu ra, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh thản nhiên, "Ai là ông xã của tôi? Chủ tịch, có phải ngài còn chưa tỉnh ngủ không?"

Tịch Chu nhìn Lê Đan mạnh miệng, hắn cười như không cười, "Tôi nằm mơ đều nghĩ đến việc phải làm sao để chơi chết hai cái lỗ dâm trên người em, để em sướng đến thăng thiên."

Lê Đan chạy nhanh qua chặn miệng Tịch Chu, như đang e sợ hắn sẽ nói thêm càng nhiều lời thô tục không giới hạn, "Chủ tịch, phiền ngài ra mở cửa trước đi, tôi vào phòng tắm một chút rồi ra ngay."

"Mới đó đã quên? Không cho rửa sạch, hiện tại mặc quần áo vào rồi cùng tôi ra ngoài mở cửa." Tịch tổng nghiễm nhiên xem chính mình như là chủ nhà, hắn đơn giản lau chùi thân thể Lê Đan, giây tiếp theo liền lấy ra một bộ quần áo cho Lê Đan mặc vào.

"Ai, tôi còn chưa có mặc quần lót!" Lê Đan cảm thấy cả thân thể mình đều dính đầy hơi thở của Tịch Chu, nhưng ngoài ý muốn cậu lại không hề chán ghét, thậm chí còn có chút si mê.

Khoé môi Tịch Chu câu lên, cười hết sức nguy hiểm: "Mặc quần lót cái gì, trở về liền tiếp tục thao, một giọt tinh dịch còn chưa đút vào lỗ dâm trên người em đâu."

Mắt thấy Tịch tổng lại muốn chơi trò lưu manh, Lê Đan chỉ đành bất đắc dĩ nghe lời, tiếng chuông ngoài cửa vẫn tiếp tục vang lên, cậu vòng qua Tịch Chu, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi đi xem." Thật ra, chất lỏng trong miệng nhỏ phía dưới còn chưa được lau sạch hoàn toàn, mỗi một bước đi đều có thể khiến nó chảy ra bên ngoài.

Lê Đan không suy xét quá nhiều liền mở cửa, Tịch Chu cũng đi ra theo, hắn đứng cách cậu không xa, đôi tay đút trong túi quần, bộ dáng cà lơ phất phơ bất cần đời.

"Học, học trưởng?" Có lẽ đây là lần mở cửa xấu hổ nhất của Lê Đan, cậu không ngờ người đứng ở trước mặt mình là học trưởng đã xuất ngoại nhiều năm trước - Hứa Phương Nam.

Ông chủ Tịch đã đổi thành bộ dáng nghiêm túc phong độ thường ngày, hắn nhìn người đàn ông cường tráng mi phong đứng ngoài cửa, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Hứa Phương Nam."

Hứa Phương Nam đeo một cặp kính gọng vàng, mũi cao thẳng thẳng tắp, bộ dáng ôn hòa tuấn lãng, khí chất tinh anh trên người đặc biệt rõ ràng.

Khi gã nhìn thấy Lê Đan thì vẻ mặt liền vui sướng, giây tiếp theo nhìn thấy Tịch Chu đang đứng bên trong thì hơi hơi có chút kinh ngạc, nhưng gã vẫn cười cười chào hỏi: "Tịch tổng, không nghĩ buổi sáng hôm nay vừa thấy mặt xong, hiện tại lại gặp rồi."

Trong lòng Lê Đan kinh ngạc, cậu nghi hoặc hỏi: "Học trưởng, Tịch tổng, hai người biết nhau sao?" Cậu không ngờ là Tịch Chu sẽ biết Hứa Phương Nam, đây là chuyện gì? Tại sao chuyện nên tới và không nên tới lại cố tình đụng nhau vào hôm nay.

"Hôm nay may mắn được gặp mặt Tịch tổng, tôi là đại biểu của công ty Lãng Cách." Hứa Phương Nam nhìn Lê Đan, cười giải thích.

Hai mắt Tịch Chu càng thêm âm u thâm trầm, tưởng hắn mù sao! Tròng mắt tên Hứa Phương Nam kia đều dính hết lên người Lê Đan, còn thêm biểu tình che che dấu dấu của cậu, con mẹ nó, thật đúng là để hắn bắt được "gian tình" mà!

Lần đầu tiên ông chủ Tịch cảm thấy nguy cơ trùng trùng.