Hoán Mệnh

Chương 10: BỐ DƯỢNG.



Suốt đoạn đường, tôi vẫn không ngừng bực bội khi nhớ đến lúc Hiếu tỏ tình. Cái lý do của cậu ta khiến tôi thấy buồn cười không chịu được. Về đến nhà, tôi chợt thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng ở trước cửa, thấy tôi, ông ta hơi mỉm cười. Cái cách ông ta nhìn tôi lại làm tôi càng thêm khó chịu. Tâm trạng vốn đã không tốt, tôi mặc kệ ông ta, tra chìa khóa vào nhà. Thế nhưng, tôi lại bị ông ta giữ lại. Giờ, tôi cực dị ứng, cực ghét cái kiểu cầm tay lôi lôi kéo kéo thế này. Cho nên, tôi nhăn mặt, hất mạnh tay ra rồi nhìn ông ta vẻ cảnh giác.

- Ông là ai?

Ông ta thoáng ngạc nhiên, nhìn tôi một lượt như thể tôi là sinh vật từ trên trời rơi xuống, sau đó bật cười.

- Con quên dượng rồi sao? Dù không chung máu mủ, nhưng cũng sống với nhau một thời gian cơ mà. - Vừa nói, ông ta vừa đi đến, động chạm vào người tôi hết sức tự nhiên. Tôi chả biết ông ta là cái gì của Khả Minh, lúc trước thân thiết tới mức nào, nhưng bây giờ thì khác. Không phải cái gì thuộc về thế giới của Khả Minh tôi đều có thể chấp nhận. Người này người khác, không phải ai tôi cũng có thể niềm nở được. Và người đàn ông này, cái cách ông ta cười, cái cách ông ta chạm vào tôi khiến tôi rợn người, khó chịu đến muốn ói.

Lần này, tôi chẳng tử tế mà nhẹ nhàng với ông ta nữa. Tôi cầm bàn tay đang đặt lên vai tôi cọ ngược co xuôi, không nói không rằng bẻ ngoặt ra phía sau bằng tất cả sức lực. Tôi nghĩ, nếu tôi dùng chính cơ thể của mình mà thực hiện động tác như vậy thì chắc chắn tay ông ta sẽ gãy. Đáng tiếc, chỉ làm ông ta la lớn một lúc rồi thoát được dễ dàng, đoán chừng không ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng chỉ có vậy thôi cũng đủ chọc điên ông ta rồi.

- Cái con này... Mày làm cái gì thế hả?

- Ông không tôn trọng tôi thì tôi việc gì phải tôn trọng ông?

- Tao là dượng của mày đấy! - Lão trừng mắt, tư thế như chuẩn bị xông đến đánh tôi. Tôi cười khẩy. - Quá khứ thì mãi là quá khứ mà thôi.

- Giờ mày đanh đá hơn nhiều đấy nhỉ? - Lão nhếch môi, nhìn tôi từ trên xuống dưới. - Tao thích cái bộ dạng yếu ớt trước kia của mày hơn. Khóc lóc van xin tao thật nhiều. Lúc đó mày đáng yêu hơn bây giờ.

Tôi tối sầm mặt.

Cái kiểu mà khóc lóc van xin như lão nói, vì sao lại nghe quen đến vậy?

Là do tôi quá nhạy cảm, hay là...

Chợt, Mẹ xuất hiện. Thấy tôi và lão đứng nói chuyện với nhau, Mẹ vội vã chạy đến, mặt tái đi đầy cảnh giác. Mẹ kéo tôi ra đằng sau, chắn ngang tầm mắt tôi, tạo thành một tư thế bảo vệ vô cùng hoàn hảo. Mẹ quát với lão.



- Ông tới đây làm gì?

- Con gái gặp chuyện rồi xuất viện, thế mà tôi lại phải nghe từ người khác cơ đấy? - Lão cười cợt nhả, Mẹ càng điên hơn. - Ai là con gái của ông? Cút về chỗ của ông ngay! Ông có tin tôi báo cảnh sát hay không?

- Ái chà? Giờ gan bà to nhỉ? Mười hai năm trước bà chỉ có thể nuốt nước mắt nhịn xuống tất cả, mà giờ bà lại dám dọa tôi cơ đấy? Bà muốn chết sao?

Lão đằng đằng tiến tới, Mẹ sợ hãi lùi ra sau. Chỉ có điều, Mẹ vẫn bảo vệ tôi thật chặt, tuyệt đối không muốn để tôi nhìn thấy lão. Nhưng tôi nào có thể đứng yên mãi như vậy. Thấy ông ta tiến đến, khuôn mặt đã đằng đằng sát khí, bàn tay nâng cao như muốn đánh Mẹ, ngay lập tức, tôi lách người thoát ra khỏi vòng vây mà mẹ cố gắng tạo, thấp người rồi đá thật mạnh vào bụng ông ta. Thấy ông ta ngã, tôi lại xông tới đạp thêm vài cái ở các chỗ khác nhau, không để ông ta kịp rên hay chửi, chỉ có thể chịu đựng từng cú từng cú dội lên người, yếu ớt chống cự. Hình như Mẹ bị tôi dọa, Mẹ không ngờ tôi sẽ hành động như thế, nên đứng đơ tại chỗ, không chạy ra cản tôi, vậy là tôi được đà đá ông ta thừa sống thiếu chết. Đoán chừng lão không đủ sức đứng dậy nữa, lúc này tôi mới ngừng, ổn định hơi thở xong mới gằn giọng cảnh cáo.

- Ông mà còn xuất hiện trước mặt mẹ con tôi lần nữa thì của quý của ông cũng theo đó mà bay đấy! Mười hai năm trước mẹ tôi im lặng chịu đựng, nhưng mười hai năm sau tôi dám cho ông từ từ nếm mùi. Tốt nhất, đừng để tôi biết được trong quá khứ ông đã làm gì tôi, nếu không... - Tôi ngừng, nhấc chân đạp thẳng vào điểm yếu của lão. Lão gập gối cong người không đủ sức rên nổi thành tiếng, tôi mới lôi máy ra báo cảnh sát, tố cáo có kẻ gian đột nhập.

Mười phút sau, cảnh sát xuất hiện đưa lão đi. Nhưng tôi lại thấy ánh nhìn của họ hướng về phía này, vẻ vừa nghi hoặc vừa thắc mắc. Tuy nhiên, họ chỉ hỏi vài điều cho rõ ngọn ngành, tôi cũng thật thà khai báo. Xong, chốt cổng kéo tay Mẹ vào nhà.

Mẹ không gặn hỏi tôi về những gì tôi đã làm. Mẹ chỉ trầm mặc nhìn tôi, tôi nhìn lại không né tránh. Rồi, sau khi thu hết can đảm, tôi hỏi Mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, với tôi, với Mẹ, với người đàn ông đó. Ban đầu, Mẹ ậm ờ không chịu nói. Mẹ bảo nếu tôi đã không thể nhớ được thì đừng biết làm gì. Mẹ nói, Mẹ muốn tôi mãi mãi vui vẻ như thế này, mạnh mẽ như thế này. Mẹ không muốn tôi trở về quãng thời gian địa ngục như lúc trước. Tôi hiểu, Mẹ lo cho tôi, Mẹ lo cho Khả Minh, Mẹ thương Khả Minh rất nhiều, Mẹ sợ Khả Minh sẽ lại sợ hãi, sẽ lại ám ảnh.

Nhưng, tôi không phải Khả Minh.

Vậy nên, tôi vẫn có cách khiến Mẹ nói ra tất cả.

Phải! Mẹ đã nói, nói hết. Mẹ kể trong nước mắt, trong tiếng nấc xót xa. Mà tôi, ngồi bên cạnh lại chỉ có thể câm lặng.

Mẹ kể xong, ôm tôi. Mẹ xoa lưng. Mẹ nói xin lỗi. Mẹ nói đều là lỗi của Mẹ.

Mà tôi, lại chẳng an ủi được lấy một lời.

Vì tôi shock!

Tôi shock vì tôi đã biết địa ngục thật sự của Khả Minh là ở đâu. Không phải ở trường, mà là ở chính gia đình của con bé.



Nỗi nhục nhã nhất của con bé không phải là giây phút đau đớn mà con bé phải chịu trước khi tự sát. Nó đã bắt đầu từ mười hai năm trước.

Mười hai năm trước, Khả Minh chỉ mới có sáu tuổi.

Sáu tuổi, nào đã biết gì. Sáu tuổi, đáng ra là lứa tuổi vui vẻ hồn nhiên. Ấy thế mà sáu tuổi, Khả Minh đã phải hứng chịu một vết nhơ mãi mãi không thể rửa sạch, kéo dài, dai dẳng, ám ảnh con bé đến hết đời.

Bệnh trầm cảm, những vết sẹo cũng từ đó mà ra. Tất cả đều là "tác phẩm" của người bố dượng ấy.

Khả Minh sáu tuổi, bị chính bố dượng của mình xâm hại.

Mẹ nói, kể từ đó, bất cứ khi nào Khả Minh nhìn thấy ông ta đều rơi vào tình trạng hoảng loạn, gặp gỡ hay tiếp xúc bạn nam đều bị mất tự chủ, rất khó kiểm soát.

Mãi mãi, suốt mười hai năm.

Thế rồi, không biết vì sao, một ngày kia Khả Minh lại tự tử. Mẹ không biết, nhưng tôi lại rất rõ.

Bởi vì không chỉ nhục nhã, không chỉ tuyệt vọng, mà còn bởi quá khứ kinh hoàng mà con bé muốn mãi chôn vùi lại một lần nữa sống dậy hành hạ con bé. Từng lời cầu xin mà con bé nói không chỉ hướng tới bốn tên khốn nạn kia, mà dường như trong khoảnh khắc ấy còn hướng tới người bố dượng đã nhẫn tâm xâm phạm con gái mình.

Đó cũng chính là dấu chấm cho cuộc đời của Khả Minh. Có lẽ, tự tử cũng chỉ bởi không thể chịu đựng thêm được nữa. Con bé đã quá khổ sở, đã cạn kiệt sức lực khi phải đấu tranh mãi với quá khứ đen tối kia. Cuối cùng, con bé vẫn không thể thắng. Cho nên nó đã nhắm mắt buông mình.

Để rồi, Minh Châu lại tái sinh trong cơ thể này. Một vỏ bọc rỗng, một trái tim rỗng, với một linh hồn xa lạ.

Khả Minh không còn nữa. Minh Châu cũng chết rồi.

Vậy nên tôi đã tự hỏi, thật ra bây giờ tôi là ai?