Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 32



"Cô đặc biệt mua cho tôi?" Nguyễn Dạ Sênh lắc thuốc mỡ.

Hề Mặc ngồi trở lại, mặt không đổi sắc nói: "Tôi đau lưng, mua trở về cho mình tự dùng, nhưng nếu đầu gối của cô bị đau thì cũng có thể dùng."

"Cô đau lưng? Là lúc quay phim bị thương?" Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tình huống của cô. Đừng xem bình thường nàng đối với Hề Mặc có thể ác miệng chuyên nghiệp đến cấp mười trêи mười, nhưng vừa nghe Hề Mặc nói một chữ 'đau' thì nàng sẽ vô cùng khẩn trương, biến thành quan tâm chuyên nghiệp cấp mười trêи mười.

Bất quá hỏi xong lập tức hối hận. Nàng quan sát sắc mặt của Hề Mặc, đó nữa là một cổ kiêu căng quen thuộc, thân thể cũng thẳng tắp như gậy trúc, từ đầu đến cuối nào có dấu hiệu đau lưng.

Hề Mặc còn đang tiếp tục bưng sắc mặt: "Tôi quay phim phải treo dây cáp, có thể không đau sao?"

Nói xong lại dùng ánh mắt nhìn lọ thuốc mỡ: "Bất quá lọ này cô giữ lại dùng đi, tôi có thể mua một lọ khác."

Nguyễn Dạ Sênh hiểu được, cảm giác lo lắng vừa rồi dĩ nhiên cũng rút đi, nàng cười nói: "Nhưng cho dù cô nói như vậy, tôi vẫn cảm thấy đây là cô đặc biệt mua cho tôi."

Hề Mặc: "…"

Cô thật đúng là không biết rụt rè!

"Tôi thấy vừa rồi cô có vẻ rất đau, nếu không thì bôi thuốc trước đi." Hề Mặc quét mắt nhìn đến.

Sau đó dường như muốn bổ sung lời gì đó, nhưng dừng một chút, lại không nói, mà chỉ ngồi bất động trêи ghế.

Nguyễn Dạ Sênh xem xong hướng dẫn sử dụng sau lọ thuốc, di chuyển cái ghế của mình một chút, đổi hướng ngồi, khom lưng chậm rãi kéo váy lên. Khí trời nóng bức, đầu gối có thương tích không thể để lộ ra, mặc quần che đi lại sợ dễ ma sát với vết bầm, cho nên sau khi tắm rửa xong nàng đặc biệt thay một chiếc váy dài đến bắp chân.

Nàng cũng không cấm kỵ cái gì, trực tiếp vén váy đến bắp đùi, lập tức lộ ra đôi chân da thịt mềm mịn. Làn váy xếp trêи đùi, được nàng cẩn thận giữ lấy, lại dùng cánh tay trái đè lên để ngừa nó rơi xuống.

Hề Mặc nhìn động tác kéo váy của nàng, vô thức dời ánh mắt, nhưng rồi nghĩ lại đây vốn dĩ chính là chân của cô, nhìn từ nhỏ đến lớn, còn có cái gì không thể nhìn, nhất thời lại cảm thấy có cảm giác khí định thần nhàn, cô nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh đè nặng làn váy không tiện mở nắp lọ thuốc, vì vậy thay Nguyễn Dạ Sênh vặn mở nắp lọ, rồi đưa vào trong tay nàng.

Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, duy trì trạng thái cánh tay trái áp làn váy, ngón tay trái nắm chặt lọ thuốc, nàng khom lưng đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay phải, sau đó tiếp tục dùng tư thế không được tự nhiên bắt đầu thoa thuốc cho đầu gối.

Hề Mặc vốn dĩ cao hơn Nguyễn Dạ Sênh một chút, thân thể này thân cao chân dài, lúc ngồi trêи cái ghế của nhà hàng này cao độ không phải rất thích hợp, vết bầm trêи đầu gối diện tích lại lớn, từ góc độ Nguyễn Dạ Sênh khom lưng mà xem xét, tương đối bất tiện. Thoa thuốc cũng có thể, chỉ là sau khi thoa xong còn muốn dựa theo hướng dẫn bắt đầu xoa bóp thật lâu, duy trì tư thế này trong thời gian dài có lẽ sẽ rất mệt mỏi.

Hề Mặc thấy nàng khó khăn xoa được một lúc, tựa hồ có chút bó tay bó chân, đã nói: "Cô nhích đến một chút."

Nguyễn Dạ Sênh nghe lời cô mà ngừng tay, vén làn váy lên nhích đến phía trước, khuôn mặt của hai người cách nhau rất gần, thậm chí có thể ngửi thấy hương vị trêи người Hề Mặc.

Hề Mặc: "…."

"Tôi nói là chân của cô." Hề Mặc nghiến ra từng chữ.

"Cô nói rõ ràng một chút, nếu không tôi sẽ hiểu lầm, cho rằng cô muốn làm gì tôi." Khóe mắt Nguyễn Dạ Sênh như có như không liếc Hề Mặc một cái, lui người lại, nhích ghế về phía Hề Mặc, đem chân nâng lên.

Hề Mặc bảo nàng chỉ cần vén váy ngồi xuống là tốt rồi, Nguyễn Dạ Sênh ngược lại cũng nghe lời, ngồi bất động, Hề Mặc ngồi trêи chiếc ghế đối diện nàng, khom người bắt đầu thay nàng bôi thuốc mỡ.

Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Hề Mặc, tóc dài xỏa trêи lưng, góc độ này không nhìn thấy khuôn mặt.

Nhưng Nguyễn Dạ Sênh lại có thể rõ ràng nghe được nhịp tim của mình, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Hề Mặc.

Khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp như vậy.

Khiến Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy mình chiếm lấy thân thể mỹ lệ này của cô là tội ác cỡ nào.

Hề Mặc cũng không biết Nguyễn Dạ Sênh đang suy nghĩ cái gì, chỉ hết sức chuyên chú thay nàng xoa vết bầm.

Chỉ là thuốc này một khi xoa bóp sẽ rất đau, sau đó Hề Mặc dùng chút sức lực, Nguyễn Dạ Sênh thực sự nhịn không được, lúc hồi phục lại tinh thần thì tiếng rêи rỉ đã thoát ra khỏi miệng: "… A… A ..umh."

Hề Mặc: "…"

Cô duy trì tư thế khom lưng xoa bóp, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dạ Sênh một cái.

Nguyễn Dạ Sênh: "…."

Vừa rồi rêи rỉ thật sự là quá tê dại rồi. Mà âm thanh này là thuộc về Hề Mặc, vừa lạnh vừa nhu, rất êm tai, bình thường Hề Mặc cao ngạo, nên không khỏi mang theo một chút lãnh đạm pha tự phụ, nhưng hôm nay đến chỗ Nguyễn Dạ Sênh lại biến thành một mạt uyển chuyển yêu kiều.

Hề Mặc vốn dĩ chính là diễn viên chuyên nghiệp, bản lĩnh thoại xuất chúng, trước đây quay phim đều là chính cô phối âm, căn bản không cần diễn viên lồng tiếng. Có đôi khi phim nước ngoài công chiếu tại Trung Quốc, bên chế tác muốn thu hút khán giả quốc nội còn có thể dùng một số tiền lớn mời cô lồng tiếng cho nhân vật, có thể lồng tiếng cho nhiều nhân vật cũng không phải nói quá, loại thanh âm được tôn xưng là nhuyễn cốt như Hề Mặc cũng hoàn toàn có thể làm được. Trong ' Khuynh thành' cô diễn một nữ nhân khuynh thành khí khái, trong phim cô chính là dùng loại ngữ khí này nói chuyện, quyến rũ câu người, nhưng loại âm thanh này tuyệt không xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Hề Mặc mặt băng bó nói: "Đừng rêи như vậy."

Nguyễn Dạ Sênh vốn là không nhịn được mới rêи rỉ, bắt đầu vẫn cảm thấy rất xấu hổ, hiện tại nhìn biểu tình căng như dây đàn của Hề Mặc, đột nhiên lại có một chút muốn cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi rêи thế nào?"

Hề Mặc: "…"

"Tôi chính là bị đau." Nguyễn Dạ Sênh ăn ngay nói thật.

Hề Mặc không tiếp lời nàng nữa, lực đạo trong tay lại trở nên nhẹ hơn.

Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nhẹ nhàng xoa bóp như vậy có hiệu quả không, tôi thấy trong hướng dẫn sử dụng nói là phải xoa mạnh tay một chút."

"Không phải cô nói đau sao." Hề Mặc trừng nàng một cái.

Nguyễn Dạ Sênh cười khúc khích: "Để khỏi nhanh một chút, tôi sẽ cố nhịn."

Hề Mặc không có cách nào với nàng, khôi phục lực đạo vốn có, tiếp tục xoa thuốc mỡ, ngón tay chậm rãi di chuyển trêи đầu gối Nguyễn Dạ Sênh.

Sau đó có lúc thực sự quá đau, Nguyễn Dạ Sênh thực sự có chút chịu đựng không được.

Mắt thấy lại muốn kêu ra tiếng, Nguyễn Dạ Sênh chỉ đành một tay đè làn váy trêи đùi, một tay che miệng lại. Hề Mặc lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt của Nguyễn Dạ Sênh đúng lúc rưng rừng nhìn Hề Mặc, hình như đang quan sát sắc mặt của cô.

"Muốn gọi thì gọi đi." Hề Mặc không có cách nào với nàng, nên bất đắc dĩ nói.

Đôi mắt của Nguyễn Dạ Sênh cong thành trăng non, thả tay che miệng xuống.

Lúc bắt đầu quả thật rất đau, theo thuốc mỡ dần dần phát huy tác dụng, cộng thêm Hề Mặc xoa bóp tinh chuẩn, nên cũng quen đần, đầu gối cũng từ đau rát chậm rãi biến thành ấm áp, sau đó thậm chí Nguyễn Dạ Sênh có một loại thoải mái quỷ dị khó có thể mở miệng.

Nguyễn Dạ Sênh trầm thấp hỏi: "Lực tay của cô sao lại tốt như vậy, lẽ nào học qua xoa bóp? Không thể nào a."

Hề Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, trả lời: "Từ nhỏ tôi đã học đàn dương cầm, mỗi ngày đều phải luyện thật lâu, có đôi khi luyện xong ngón tay tê mỏi ngay cả cử động cũng rất đau, nhưng hôm sau vẫn phải tiếp tục luyện, cho nên tôi nhìn phương pháp xoa bóp ngón tay cùng cổ tay, luyện tập tự xoa bóp cho bản thân, thư hoãn đau đớn, còn có thể phòng viêm gân."

Nguyễn Dạ Sênh mím môi, tiếp tục nhìn cô bận rộn trêи đầu gối của mình.

Rõ ràng Hề Mặc hiện tại đang dùng thân thể của nàng, nhưng cô khí chất xuất chúng, thân thể này ở trong tay cô toát ra một cổ khí khái rất khác, quang huy trong mắt vừa nhìn nhàn nhạt, nhưng rồi lại tựa như sóng trào mãnh liệt.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn, không khỏi hồi tưởng đến lúc đầu đổi thân thể.

Lúc đó nàng vạn phần khϊế͙p͙ sợ, cảm giác toàn bộ thế giới đều điên đảo thác loạn, nhưng khϊế͙p͙ sợ sau đó lại vi diệu mừng rỡ vài ngày.

Sẽ sản sinh loại tâm lý này cũng không phải là vì nàng có thể dễ dàng như chấp nhận hiện thực không thể tưởng tượng nổi, mà chỉ là nàng rốt cục có cơ hội tiếp xúc cùng Hề Mặc. Nếu như không có cơ hội này, thì có thể đời này nàng cũng không còn bất cứ liên quan gì đến Hề Mặc nữa.

Hai người các cô nhìn qua tựa như hai đường thẳng song song vĩnh viễn sẽ không giao nhau, nhưng đột nhiên có một ngày được một trận hỏa hoạn ở khách sạn cải biến phương hướng, tạo ra một giao điểm.

Lúc trước nàng quả thật cảm thấy hài lòng.

Hiện tại lại cường liệt hy vọng có thể đổi lại thân thể. Nàng biết nội tâm Hề Mặc cũng khát vọng như vậy, dù sao Hề Mặc là một người kiêu ngạo, dùng thân thể của người khác, nỗ lực sắm vai người khác, thậm chí mất đi tất cả vốn thuộc về cô, có thể chịu đến bây giờ, đã là rất khó khăn.

Nàng tưởng niệm Hề Mặc của trước đây.

Hề Mặc của hiện tại cho dù có thể tùy thời ngụy trang sắm vai Nguyễn Dạ Sênh, nhưng cũng không phải thật sự là nàng, Hề Mặc hẳn là trở về thân thể thuộc về cô, trở lại là Hề Mặc kiêu ngạo của trước đây. Không cần che lấp trước mặt người khác, khổ cực diễn xuất, được làm lại chính cô.

Hề Mặc như vậy mới chói mắt, tự do tự tại.

"Tôi sẽ nỗ lực." Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng nói.

"Nỗ lực cái gì?" Hề Mặc cảm thấy nàng đột nhiên có chút kỳ quái.

"Nỗ lực thực hiện tâm nguyện của cô." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.

"Cô biết tâm nguyện của tôi?"

"Tâm sao của cô không phải là có thể sớm đổi lại thân thể sao."

Hề Mặc yên tĩnh chốc lát, lúc này mới gật đầu: "Hiện nay có thể xem là vậy."

"Cái gì là hiện nay xem là vậy?"

Trong mắt Hề Mặc dường như hiện lên một chút ánh sáng nhạt, nói: "Tâm nguyện của con người, rồi sẽ thay đổi, dĩ nhiên chỉ có thể nói là hiện nay."

"Trước đây cô từng có rất nhiều tâm nguyện sao?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào đôi mắt cô.

Theo Nguyễn Dạ Sênh, gia cảnh của cô tốt như vậy, bản thân lại ưu tú như vậy, lại nỗ lực chuyên nghiệp như vậy, một đường đi thẳng không gì trở ngại, luôn có thể đạt được thứ cô muốn.

Mà dễ dàng có được, thông thường cũng không thể xưng là tâm nguyện chân chính.

"Từ nhỏ đến lớn, chân chính được cho tâm nguyện, chỉ có ba." Hề Mặc có chút suy nghĩ: "Một là đổi lại thân thể, có thể thực hiện hay không còn không biết. Hai cái khác đều là nguyện vọng lúc nhỏ, một cái đã may mắn thực hiện được, tôi vốn dĩ tuyệt vọng nghĩ đó là chuyện không có khả năng thành công. Mà cái còn lại —"

Không biết cô nghĩ đến cái gì, thần sắc ảm đạm: "… Nó vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được."

Nguyễn Dạ Sênh cảm giác tâm tình của Hề Mặc có chút cổ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ là cô nghĩ đến chuyện thương tâm gì, đang muốn nói một chút lời an ủi thì Hề Mặc dường như đã điều chỉnh được tâm tình, một lần nữa cúi đầu, thay nàng xoa bóp, thấp giọng hỏi nàng: "Đau sao?"

Nguyễn Dạ Sênh thật ra là đau, lúc này lại nói: "… Không đau."

"Đau thì cứ nói, đừng cố nhịn."

Nguyễn Dạ Sênh: "…"

Mà ở phía sau, cửa phòng cư nhiên mở, tôn đại phật Nhan Thính Hoan này không biết nhảy ta từ khi nào, há mồm nói: "Nguyễn Nguyễn a, tôi nghe vệ sĩ ngốc nghếch ngoài cửa nói cô và Hề Mặc đang ăn cơm chiều, tôi đến —"

Sau đó thanh âm của Nhan Thính Hoan im bặt.

Hề Mặc đang thoa thuốc trêи đầu gối Nguyễn Dạ Sênh, váy của Nguyễn Dạ Sênh đã được vén lên, bởi vì góc nhìn, thoạt nhìn giống như Hề Mặc đang cởi váy của Nguyễn Dạ Sênh.

Nhan Thính Hoan: "…"

Tình cảnh này trong mắt Nhan Thính Hoan, từ trêи xuống dưới từ trái sang phải đều toát ra bốn chữ làm người ta hiểu lầm — phi lễ chớ nhìn.

Vì vậy Nhan Thính Hoan hiểu lầm, thực sự không nhìn nữa, học theo ngữ khí của Tử Vi tạm thời lựa chọn giả mù: " Nhĩ Khang, trời đã sáng chưa, sao muội không nhìn thấy gì cả! Nhĩ Khang, muội không nhìn thấy! Không nhìn thấy!"

Vừa nói vừa dùng một tay bưng mắt, một tay luống cuống lắc lư trước mặt, muốn đi ra ngoài.

Nguyễn Dạ Sênh: "…."

Hề Mặc: "…"

Cô thật biết diễn a!

Cũng đừng làm người đại diện nữa, đổi nghề đi!