Hoắc Tổng Xin Đừng Manh Động

Chương 8



Sáng hôm sau, khi Bạch Ngữ Ninh vừa mới tỉnh dậy thì đã nhận tin khẩn cấp của Hoắc Mạc Niên nhắn kêu cô chuẩn bị đồ cùng anh đi công tác 1 tuần ở côn đảo. Bạch Ngữ Ninh mắt nhắm mắt mở chạy nhanh xuống giường để chuẩn bị, miệng không ngừng lẩm bẩm mắng người.

Bạch Ngữ Ninh thu dọn những đồ cần thiết rồi phi nhanh xuống dưới bởi vì Hoắc Mạc Niên đang đợi cô dưới lầu. Từ sảnh đi ra đập vào mắt cô là một thân ảnh cường tráng đang dựa vào thân xe kết hợp với tây trang màu đen và cặp kính màu đen, hai cúc áo được nới ra làm cho lòng ngực rắn chắc thoát ẩn thoát hiện, hình ảnh quyến rũ đó đã làm không ít người đi đường phải liếc nhìn, có người gan dạ lấy cả điện thoại để quay lại.

Bạch Ngữ Ninh lắc đầu để không cho bản thân quá u mê cái nhan sắc kia, nếu như Hoắc Mạc Niên tháo kính ra nhan sắc sẽ tăng gấp bội bởi vì ánh mắt của anh rất đẹp còn có viên lệ chí quyến rũ kia nữa.

" Trễ 20 giây."

" Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm."

" Hừ lên xe."

Còn không phải anh thông báo gấp quá sao hại cô chưa có gì lót bụng, lết cái bụng đói đi công tác đây, còn trách cứ cô trễ 20 giây. Hừ! đồ đáng ghét.

Hai người ngồi ở ghế sau, phía trước đã có trợ lý Lâm lái xe, cô thầm nghĩ cũng may có Lâm Dịch Châu đi cùng nếu không chắc cô sẽ không hầu nổi vị Hoắc Tổng cao cao tại thượng này đâu, nhưng mấy phút sau khi đến sân Hoắc Mạc Niên đã dập tắt cái suy nghĩ của cô rồi.

" Trợ lý Lâm sẽ ở lại tập đoàn làm, chỉ có tôi với cô đi công tác."

Bạch Ngữ Ninh khóc không ra nước mắt, hơi cắn môi phấn nộn của mình nhìn về phía người đàn ông đi phía trước.

Khi máy bay cất cánh, buổi sáng chưa ngủ đủ giấc nên Bạch Ngữ Ninh cứ gục lên gục xuống mấy lần cộng thêm bụng đói nên cô chẳng thể yên giấc được. Hoắc Mạc Niên từ đầu đều quan sát từng cử chỉ của cô, anh với tay kêu tiếp viên hàng không đến đưa bữa sáng.

Nữ tiếp viên đưa bữa sáng không ngừng liếc mắt đến Hoắc Mạc Niên, thậm chí còn cố ý va chạm vào người của anh, những chiêu trò vặt đó anh đương nhiên né được, cũng không quên tặng cho cô ta một ánh mắt sắc lạnh ngầm cảnh cáo, cô ta thấy vậy chẳng còn hớn hở nữa, nụ cười có phần cứng ngắc biết ý là lùi về.

" Cái này của tôi sao?"



" Ừm ăn đi."

" Cảm ơn Hoắc Tổng."

Bạch Ngữ Ninh vứt bỏ hình tượng đoan trang mà ngấu nghiến phần ăn của mình, vì động tác ăn mà hai má phồng lên cử động liên tục, đôi môi không ngừng cắn từng miếng thịt. Hoắc Mạc Niên ngồi nhìn không dời mắt ra khỏi người cô được, nhìn đôi môi đỏ kia yết hầu anh trượt lên trượt xuống liên tục, cảm giác cổ họng có khô vội đưa tay lấy lý nước uống một ngụm.

" Ơ nước của tôi mà."

" Xin lỗi."

Để thoát khỏi sự xấu hổ này, Hoắc Mạc Niên ho nhẹ rồi kêu người đổi ly nước khác cho cô. Còn Bạch Ngữ Ninh lại sốc đến nổi nhìn anh không chớp mắt, anh như vậy mà nói xin lỗi cô sao? Cô đang mơ sao?

Sau khi chén hết phần ăn của mình, Bạch Ngữ Ninh bắt đầu lim dim ngủ, đầu gục xuống vai Hoắc Mạc Niên ngủ ngon lành, cô còn dụi vài lần để tìm tư thế thích hợp để ngủ.

Cảm nhận được vai phải mình nặng trĩu hơi thở cô phả vào cổ khiến cả người Hoắc Mạc Niên cứng ngắt không dám động đậy mà ngồi im cho cô dựa mình ngủ. Mùi hương thơm trên người cô lan tỏa khắp người của anh, chẳng mấy chút anh cũng bị cuốn vào giấc ngủ.

Loa phát thanh vang lên đã phá hỏng giấc ngủ yên bình của hai người, Hoắc Mạc Niên là người lấy lại ý thức trước, anh vội đánh thức con sâu lười bên cạnh. Cô hí mắt nhìn thấy gương mặt quyến rũ kia cộng thêm âm thanh khàn hình như anh cũng vừa mới thức dậy, cô chìm đắm trong vẻ đẹp kia đến khi anh cốc đầu cô một cái rõ đau cô mới bừng tỉnh.

" A đau."

" Đi xuống nhanh lên."

" Ờh."



Hai người đến khách sạn trời cũng đã tối, sau khi lấy thẻ phòng hai người bắt đầu đi ăn tối trong khách sạn. Bởi vì hồi chiều ngủ quá nhiều nên sau khi ăn xong cô đi dạo quanh khách sạn sẵn tiện ngắm nhìn quan cảnh nơi đây một chút.

Đáng lẽ ra Bạch Ngữ Ninh sẽ rất thoải mái đi dạo nhưng nào ngờ Hoắc Mạc Niên cũng lấy lý do để đi cùng, thế là hai sánh vai bước đi cùng nhau, cô cảm thấy bầu không khí rất ngượng ngùng, muốn tìm đề tài nói chuyện nhưng chẳng dám mở lời.

Bạch Ngữ Ninh triệt để biến người bên cạnh thành không khí, làm như vậy cô sẽ không còn ngượng ngùng nữa.Cô nghĩ côn đảo này chẳng khác gì tỉnh thành phố cả, nó rất lớn và đầy đủ tiện nghi không thiếu thứ gì cả.

Hoắc Mạc Niên chỉ muốn đi cùng với cô chứ không hứng đi dạo cả, thấy ánh mắt người đi đường nhất là con trai khi nhìn thấy cô thì không kiên dè mà quay đầu nhìn thêm một lần nữa rồi quay qua bàn tán với người bên cạnh.

Không hiểu sao tâm trạng lúc nãy vô cùng tốt bây giờ lại khó chịu đến thế này, nhìn khoảng cách giữa cả hai, Hoắc Mạc Niên bực dọc mà đi sát bên người cô, tiện thể tặng cho những người đang dòm ngó cô ánh mắt không mấy thiện cảm, cũng như đang đánh chủ quyền lên người cô.

Trên đường về phòng điện thoại của Bạch Ngữ Ninh vang lên, tên được hiện thị lên cô không muốn bắt máy nên đã tắt đi. Cô đã nói rõ với Lương Tình nhưng hắn một mực không chịu hiểu còn làm phiền cô.

" Không bắt máy sao?"

" Không cần thiết lắm."

" Bạn tôi thật lòng muốn theo đuổi cô."

" Hiện tại tôi không có suy nghĩ đến chuyện tình cảm lắm."

" Ừm, vậy thì tốt."

Hoắc Mạc Niên nói xong cất bước vào phòng bỏ lại người kia hoang mang về câu nói của anh.

 Tốt? Cái gì tốt?