Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 551



Chương 564

Đứa trẻ này, thiên phú cao đến mức cô không dám tưởng tượng, là học sinh giỏi nhất trong số học sinh cô từng dạy, cũng vượt qua… Ôn Noãn khi còn bé.

Trong khi cô đang kinh ngạc, Tiểu Hoắc Tây giơ lên một lọn tóc xoăn màu trà, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hỏi: “Cô giáo Ôn, là như vậy sao ạ?”

Cô giáo Ôn…

Không biết vì sao, đột nhiên Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh.

Khi họ mới quen nhau, anh luôn gọi đùa cô là cô giáo Ôn…

Ôn Noãn cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.

Làm sao cô có thể nghĩ rằng Tây Tây trước mặt có liên quan tới Hoắc Minh, rõ ràng con của họ… Ôn Noãn không dám nghĩ nữa, cô ôm Tiểu Hoắc Tây, tiếp tục dạy cô bé một số tay đàn cơ bản.

Sau một buổi học.

Tiểu Hoắc Tây cảm thấy hài lòng: Tuy học đàn dương cầm rất nhàm chán nhưng cô bé đã tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình.

Ôn Noãn bế cô bé ra khỏi phòng dương cầm, giao cô bé cho người giúp việc.

Thật ra cô vẫn rất lưu luyến: “Tây Tây, hẹn gặp lại vào thứ sáu tuần sau!”

Tiểu Hoắc Tây rất hài lòng với cô.

Dáng vẻ cô bé ngoan ngoãn, bảo người giúp việc đưa cô bé xuống tầng.

Ôn Noãn thực sự thích đã đưa cô bé xuống tầng dưới, cô chỉ thấy một chiếc Lincoln dài màu đen dừng lại ở tầng một, rất cao quý và sang trọng, Tiểu Hoắc Tây ngồi lên xe… Thật ra hôm nay cô bé rất muốn dẫn mẹ mới về nhà.

Nhưng nghĩ lại, cô giáo Ôn có thể không đồng ý.

Cô bé chỉ có thể chậm rãi.

Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn vẫy tay, tài xế đóng cửa xe lại.

Bất ngờ Hoắc Minh ngồi bên kia ghế sau xe, cả người mặc bộ vest lịch lãm, vừa xem tài liệu vừa thản nhiên giả vờ hỏi: “Con tìm được không?”

Tiểu Hoắc Tây bò lên đùi bố, nhỏ giọng nói: “Bố, bố thích cô ấy!”

Hoắc Minh vẫn làm bộ như không để ý: “Vậy sao? Rất rõ ràng sao?”

Tiểu Hoắc Tây không nói gì.

Tiểu Hoắc Tây im lặng nằm trên vai bố, một lúc lâu sau, cô bé mới thấp giọng hỏi: “Bố… Cô ấy là mẹ ruột của con đúng không?”

Bỗng nhiên hốc mắt Hoắc Minh ươn ướt.

Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tiểu Hoắc Tây co người trong lòng anh, một lúc lâu sau, cô bé nghe thấy bố nói: “Trước tiên đừng dọa mẹ, biết không?”

Tiểu Hoắc Tây cái hiểu cái không, gật đầu.

Tóm lại đứa trẻ không hề biết mấy thứ kia, cô bé chỉ biết cô bé sắp có mẹ rồi, tâm trạng vô cùng tốt, buổi tối ăn hai bát cơm.

Người giúp việc cũng vui vẻ: “Hôm nay cô chủ nhỏ thật tuyệt!”

Tiểu Hoắc Tây hất mái tóc xoăn màu trà, cô bé mặc cả với bố: “Nếu mỗi ngày con đều gặp cô giáo Ôn, hằng ngày con sẽ ăn hai bát cơm!”

Hoắc Minh ngồi trên sô pha, xử lý công việc.

Nghe vậy, anh nhẹ nhàng liếc qua: “Muốn gặp cô giáo Ôn, tự con nghĩ cách!”