Hoa Thiên Cốt 2

Chương 61: Tiểu Cốt trở về



Lúc nhìn thấy Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh vô cùng ngạc nhiên, chưa bao giờ hắn gặp Trường Lưu thượng tiên lại thiếu sinh khí như vậy. Toàn thân bị mưa xối ướt, làn tóc dài đen huyền cùng một thân áo bào trắng, hoàn toàn không còn thần thái của một vị tiên đã trải qua ba ngàn năm, mà trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự trống rỗng.

Một bàn tay của Bạch Tử Họa vẫn nắm trái tim đang đập chậm, máu loãng theo kẽ tay chảy xuống đầm đìa. Bạch Tử Họa nắm chặt quả tim đưa về phía Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương chưa kịp phản ứng, chỉ sững sờ đứng đó. Bạch tử Họa chậm chạp mở miệng, âm thanh lạnh như chín tầng băng: “Ngươi đã nói Tiêu Cốt có thể trở về”.

Đông Phương Úc Khanh sực tỉnh, nhanh chóng tiếp nhận quả tim bỏ vào khư đỉnh. Hắn nói cho Bạch Tử Họa, trong quá trình luyện hóa, hồn của Tiểu Cốt không thể bị bên ngoài quấy rầy dù chỉ một chút. Hắn kêu Bạch Tử Họa chín chín tám mốt ngày sau đến tìm hắn, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đưa hồn phách Tiểu Cốt vào lại luân hồi, từ đó chuyển thế làm người.

Bạch Tử Họa nghe xong xoay người rời đi không nói một lời. Hắn không về Trường Lưu mà trở về Vân Sơn. Ngồi trên bàn đu dây đã từng vì Thiên Tầm gắn hoa, nhìn xuống núi non dưới chân mờ mịt, những chuyện cũ trước kia như sống lại trong lòng hắn. Ngày xưa hắn dùng pháp thuật giúp Thiên Tầm hóa phép để chúng có thể tươi tốt quanh năm. Nay hắn mới đi vài hôm hoa đã suy tàn. Bạch Tử Họa nhìn không gian ảm đạm, trong lòng càng cảm thấy nặng nề hơn. Hắn nghĩ bàn đu dây này cũng có linh tính, chủ nhân đi nó cũng héo rũ.

Ánh mắt của Bạch Tử họa từ bàn đu dây nhìn xuống, đột nhiên trong góc vắng hắn phát hiện một đóa Khiên Ngưu màu tím nhạt. Bông hoa trong suốt, giữa một mảnh suy tàn vẫn ngạo nghễ kiên cường đón gió. Bạch Tử Họa nhìn thấy bông hoa nhỏ kia bất giác cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực bị đè nén, trong cổ họng búng máu như muốn trực trào ra. Hắn không chịu nổi phun ra một ngụm. Đóa hoa này tuy bé nhỏ lại vẫn rất kiên cường, dù trải qua gian khổ vẫn không buông tha cơ hội gặp lại Thiên Tầm sao?

Từ đầu đến cuối, chính hắn mới là kẻ ích kỉ nhất ! Ở trước mặt Hoa Thiên Cốt, hắn lựa chọn thiên hạ sinh linh. Ở trước mặt Thiên Tầm, hắn lại không bỏ quên được quá khứ! Đến tột cùng hắn có tư cách gì nói rằng hắn yêu nàng nhất!

Lúc Thiên Tầm mới đến Vân sơn, nàng luôn bị bóng đè, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Người bình thường nếu thấy cũng không đành lòng mà đem lòng thương xót. Vì thế, vào nhiều đêm, hắn luôn lặng lẽ ngồi bên nàng, đưa bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt đôi mi nàng, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Thiên đừng sợ, có sư phụ đây”.

Rồi sau đó, bóng đè ít lại.

Thân thể nàng ốm yếu, hắn liền tìm hết linh đan thảo dược để trị bệnh cho nàng. Khi nàng khỏe hơn một chút, nàng lại muốn luyện kiếm. Hắn liền vì nàng dùng Thiên Hiên Kim chế thành một thanh đoản kiếm, tên là Kim Thành. Thành trong chân thành, Kim từ đá mà sinh ra.

Quả thật là hắn hại nàng. Đem nàng nhốt ở Vân Sơn bên người hắn nhiều năm. Tỏ ra yêu thương bồi thường thì sao, cuối cùng hắn vẫn không thể bảo vệ nàng. Mà cuối cùng, là hắn tự tay giết nàng.

Bạch Tử Họa ở Vân Sơn mờ mịt qua rất nhiều ngày, đột nhiên nhớ tới hôm nay vừa lúc là ngày thứ tám mươi mốt. Đông Phương Úc Khanh nói qua, hôm nay, Tiểu Cốt có thể trở về. Nhưng khi hắn đuổi tới Dị Hủ Các, làm sao có bóng dáng của Đông Phương Úc Khanh, hoặc là nói, cả Dị Hủ Các đều biến mất.

Một cỗ tức giận khó có thể ngăn chặn như muốn thiêu cháy Bạch Tử Họa. Đông Phương Úc Khanh! Một đời này, ngươi cũng muốn chết ở dưới kiếm của ta sao! Kỳ thật vào lúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, Đông Phương Úc Khanh đã luyện hóa ra thần phách của Hoa Thiên Cốt trong Hạ Bà Đỉnh.

Trong ánh lừa Huyền Dương đỏ bừng, một đốm sáng nhỏ rực rỡ chậm rãi bay lên, Đông Phương Úc Khanh rất nhanh dùng hồ lô thu nó.

Cốt Đầu, ta, Đông Phước Úc Khanh, tới đón nàng về nhà rồi đây. Cuộc đời nàng đã thừa nhận quá nhiều đau khổ rồi. Từ nay về sau, ta sẽ chỉ đem đến hạnh phúc cho nàng. Mọi chuyện trước kia, chúng ta toàn bộ quên đi. Tìm một nơi không ai biết. Ta sẽ ở bên chăm sóc nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng. Nếu như nàng nhớ tới hết thảy, đừng sợ, đã có ta luôn ở bên. Những người từng thương tổn nàng, ta sẽ mang theo nàng cách xa bọn họ. Cốt Đầu ngoan, ba người chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa.

Lúc Bạch Tử Họa tìm được Đông Phương Úc Khanh là đã trôi qua mười ba năm. Hắn đem Hoa Thiên Cốt giấu ở nhân gian, mỗi ngày đều đổi chỗ ở, biển người mờ mịt thực đúng là không dễ tìm. Hoa Thiên Cốt trước mắt Bạch Tử Họa giống như lúc mới vào Trường Lưu vậy. Trên đầu búi hai cái bánh bao. Một đôi mắt to sinh động cân xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh. Chỉ là trên người nàng là bộ áo bố của người bình thường, mà không phải một thân áo bào trắng phiêu dật. Đương nhiên, cũng không có Cung Linh cùng Vọng Nguyệt.

“Tiểu Cốt…” Tiếng nói của Bạch Tử Họa bởi vì khó nén kích động mang theo một chút run rẩy.

“Tôn thượng… Tìm ta có việc?” Ánh mắt Hoa Thiên Cốt lóe ra không muốn nhìn thẳng vào Bạch Tử Họa. Ngay cả sư phụ nàng cũng không muốn gọi sao? Bạch Tử Họa chỉ cảm thấy tim một trận đau đớn tột cùng

“Tiểu Cốt về nhà cùng sư phụ”

“Tôn thượng nói đùa, nhà của ta ở đây, làm sao có thể theo người về được?” Tốc độ nói của Hoa Thiên Cốt không nhanh, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Bạch Tử Họa oán hận trừng mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh, nhưng hắn lại chỉ nhìn Bạch Tử Họa cười không chút để ý.

“Chuyện trước đó Tiểu Cốt đều nhớ lại rồi. Trước kia ở Trường Lưu, a, còn có ở Vân Sơn. Nàng nói, yêu ngươi là một điều đáng sợ. Thực sự quá gian khổ, quá đau thương. Kiếp này nàng chỉ nguyện cùng ta sống một cuộc sống bình thường. Nếu hôm nay ngươi đã đến đây rồi, chúng ta cũng cần nói chuyện rõ ràng.

Bạch Tử Họa, Tiểu Cốt sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa, từ nay về sau cũng không muốn gặp lại ngươi. Hai thế nợ ngươi, bọn ta đã trả hết nợ, sau này ngươi không cần đến tìm nàng.” Lời nói của Đông Phương Úc Khanh, từng chữ như dao nhỏ đem Bạch Tử Họa cắt nhỏ. Hắn không thể tin tưởng cũng tuyệt đối không thể chấp nhận. Tiểu Cốt của hắn chẳng lẽ thật sự không cần hắn nữa!

“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa bắt được cổ tay gầy yếu của Hoa Thiên Cốt. Hắn phải để nàng nhìn vào mắt hắn, nói cho hắn, chuyện này không phải sự thật. Nhưng ý tứ rõ ràng trong ánh mắt Hoa Thiên Cốt, lời nói của Đông Phương Úc Khanh một chữ không giả!

Quả nhiên, nàng không chịu tha thứ hắn sao? Hai thế nàng đều bị hắn giết chết, nên nàng không bao giờ nguyện bên hắn nữa sao? Bạch Tử Họa chỉ cảm thấy một trận lạnh thấu xương xâm nhập vào người khiến hắn không thể di chuyển được nữa. Đông Phương Úc Khanh lại dìu Hoa Thiên Cốt rời đi. Bọn họ sẽ chuyển nhà. Hắn cùng nàng ở đâu, nhà của họ sẽ ở đó. Từ nay về sau không còn liên quan đến Bạch Tử Họa!