Hoa Sơn Trà Nở

Chương 1



Quà sinh nhật của Giang Yến đã được giao tới, là một chiếc đồng hồ nam, người quản lý thương hiệu đã đặc biệt giao nó tới cho tôi.

Mặt đồng hồ màu sáng bạc, kim đồng hồ cũng là tông màu lạnh, trông rất hợp với chiếc xe thể thao yêu thích của Giang Yến.

Trước đây Giang Yến từng thuận miệng nhắc tới chiếc đồng hồ này, vì nó mà tôi tốn không ít tâm tư.

Người quản lý thương hiệu thấy tôi nhìn nó chằm chằm, cảm thán nói: “Cô Trữ thật tốt với Giang thiếu. Cô là người quan tâm chồng chưa cưới nhất mà tôi từng gặp đấy.”

Câu nói này không sai, tất cả mọi người ai cũng nghĩ như vậy.

Không ai nghĩ con gái nhà họ Trữ lại nhất kiến chung tình với Giang Yến khốn nạn, thái tử của nhà họ Giang.

Bàn tay dùng để kéo đàn cello lại học đua xe vì anh; chưa từng uống một giọt rượu nào nhưng lại giúp Giang Yến chắn rượu đến mức dạ dày xuất huyết.

Thật khó tưởng tượng một người ít nói dịu dàng như tôi lại cố chấp đến thế.

Tôi lụy Giang Yến, ai ai cũng biết, ngay cả đám bạn không ra gì đó của anh cũng thật thà gọi tôi là chị dâu.

Thậm chí ở trên mạng, mọi người đều gọi tôi là vị hôn thê mẫu mực, nói tôi là bông hồng thật lòng duy nhất trong những cuộc liên hôn của giới nhà giàu.

Quản lý thương hiệu nịnh bợ tôi: “Cô Trữ, đúng như những gì trên mạng nói, cô và cậu Giang đúng là tình cảm sâu đậm.”

Ánh mắt tôi rời khỏi chiếc đồng hồ, mỉm cười thật nhẹ, ngại ngùng giống như rất nhiều những cô gái khác mong đợi về hôn nhân:

“Hy vọng là vậy.”

Nhưng tôi quay đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm cửa kính.

Không hề vui vẻ một chút nào.

2.

Sinh nhật Giang Yến là vào ngày mai, thường vào đêm hôm trước, anh sẽ đi lêu lổng với đám bạn phú nhị đại của mình. Tôi nhắn tin cho anh, anh cũng không thèm trả lời.

Nhưng bây giờ, tôi lại nhận được một đoạn video từ Giang Yến, nhưng rõ ràng không phải do anh gửi.

Trong video, hình như anh đang ngồi trên ghế ở hộp đêm, xung quanh ầm ĩ, Giang Yến nhắm hai mắt dựa vào ghế sô pha, trên cổ anh có nốt ruồi, cô gái dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn.

Cô ta không chỉ tự quay video mà còn biết mật khẩu điện thoại của Giang Yến, sau đó gửi cho tôi.

Giống như đang tuyên thệ chủ quyền.

Còn kèm thêm một giọng nói nhẹ nhàng, cô ta hỏi: “Giang Yến anh ấy nói chưa từng hôn cô? Có thật không? Cô có tin không, Giang Yến chưa từng yêu cô.”

Tôi tin, sao lại không tin được?

Tôi tắt điện thoại, không biết là cảm giác gì.

Tôi biết Giang Yến có ánh trăng sáng mà anh vừa yêu vừa hận, cô ta được nhà họ Giang nuôi lớn, chơi thân với những người bạn của Giang Yến, mọi người đều coi cô ta như em gái.

Hai năm trước cô ta xuất ngoại, không ngờ bây giờ lại trở về. Trong video, chắc là Giang Yến đang mở tiệc đón gió tẩy trần cho cô ta.

Nhân tiện cũng lấy một nụ hôn.

Người quản lý thương hiệu trơ mắt nhìn ý cười trên mặt tôi tan biến, trông cô ấy cực kỳ thấp thỏm.

Tôi mím môi, lại mỉm cười, một bên má có lúm đồng tiền nhỏ: “Giám đốc Lý, sau này không cần đưa đồng hồ tới nữa đâu.”

Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu.

Tôi chuẩn bị thay quần áo ra ngoài, lắc đầu, tiếc nuối nói:

“Không có hôn ước. Không cần nữa.”

“Tôi không cần Giang Yến.”

3.

Tôi biết Giang Yến ở đâu, đêm đã khuya, nhưng quán bar lại rất ầm ĩ.

Tôi thấy bọn họ ngồi trên ghế chơi trò chơi, những ly rượu xếp chồng lên nhau. Chỉ có ánh trăng sáng của Giang Yến là Tô Hân đang đứng, có vẻ như cô ta vừa mới thua.

Giang Yến cười giễu cợt: “Tô Hân, cô quay lại tìm tôi chẳng phải là vì thiếu tiền sao? Một ly rượu, một vạn.”

Tô Hân cắn môi, vừa mới uống được nửa ly đã sặc đến mức chảy nước mắt, cổ họng nóng ran.

Ánh mắt Giang Yến tối sầm, giật lấy ly rượu trong tay cô ta, nói đùa: “Hay là, cởi một món đồ trên người, một trăm vạn.”

Mọi người ở đây đều hít sâu.

Có người nhắc nhở: “Anh Giang, còn chị dâu nữa, anh đừng làm loạn.”

Mọi người không ai nhìn thấy tôi, chỉ có Tô Hân đang đứng đột nhiên ngước lên, nhìn về phía này.

Ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khiêu khích — Cho dù cô đính hôn với Giang Yến thì đã sao, người anh ấy yêu vẫn là tôi.

Cuối cùng tôi cũng đi tới, sau câu nhắc nhở vừa rồi, nơi này đã trở nên yên tĩnh. Bây giờ nhìn thấy tôi, mọi người cuống quýt đứng lên, đổ mồ hôi hột gọi: “Chị dâu.”

Tôi lắc đầu, nhìn Giang Yến từ đầu tới cuối vẫn chưa nhìn sang.

Tôi rất hiểu anh, cổ anh, thậm chí là cả lưng anh đều đang cứng đờ, căng thẳng.

Bạn thân nhất của Giang Yến đến gần tôi, nhỏ giọng giải thích: “Chị dâu, là hiểu lầm thôi, ngoại trừ lúc đi vệ sinh thì em vẫn luôn trông chừng anh ấy. Anh Giang ngủ suốt, chỉ mới tỉnh dậy, nói một câu duy nhất đó thôi.”

Cậu ta nhìn vào mắt tôi, giọng càng trở nên lí nhí.

Có lẽ cũng nhận ra người trước mặt thích Giang Yến tới mức nào.

Tôi nghiêm túc nghe hết: “Không sao.”

Cậu ta thở phào, tôi thấy Giang Yến cũng thả lỏng.

Sau đó, tôi tháo nhẫn đính hôn trên ngón giữa tay trái xuống, đặt xuống bàn trước mặt Tô Hân, ôn hòa bình tĩnh nói: “Một vạn hay mười vạn biết bao giờ mới xong. Chiếc nhẫn này, tôi tặng cô.”

Tình thế đã bị đảo ngược.

Ánh đèn rất tối, tôi không rảnh mà chú ý tới vẻ mặt của đám người Tô Hân, cẩn thận, mò mẫm bước ra ngoài.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng Giang Yến đột nhiên đứng dậy, giật lấy chiếc nhẫn tôi để trên bàn. Chiếc bàn bị anh đạp mạnh vài cái, ly rượu mà Tô Hân vừa muốn uống cùng với tháp sâm panh bên cạnh đổ vỡ.

Quá bất ngờ, Tô Hân và người bên cạnh hét lên.

Chỉ có tôi yên lặng nhìn anh phát tiết xong.

Giang Yến tức giận là vì tôi tháo nhẫn đính hôn.

Anh nắm cổ tay trái của tôi từ phía sau, định đeo chiếc nhẫn kia vào tay tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh nói gì đó, bé tới mức không nghe thấy, nghẹn ngào.

Giang Yến nói: “Xin lỗi.”

Tôi xoay người, kiên định rút tay anh ra, khẽ nói:

“Giang Yến, hủy hôn đi.”

Giang Yến cầm chiếc nhẫn, nhìn chằm chằm vào ngón áp út trống trơn của tôi, nghiến răng thật mạnh, thấp giọng hỏi những người có mặt ở đây:

“Ai gọi Trữ Doanh đến?”

Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, giống như mặt biển bình yên trước cơn bão. Đám người này đều là con cháu nhà giàu, nhưng thân phận của Giang Yến quá cao, họ luôn nghe lời Giang Yến, ai cũng biết tính anh thế nào, bây giờ là sắp nổi điên.

Cả đám đều lắc đầu thật mạnh, sợ hãi nói: “Anh Yến, bọn em nào dám.”

Tô Hân chột dạ sợ hãi lùi về sau, mãnh vỡ nhỏ dưới chân bị cô ta giẫm vào. Giang Yến quay đầu ngay lập tức, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái mét của Tô Hân. Cô ta run giọng: “Giang Yến…”

Một giây sau, cô ta bị Giang Yến bóp cổ đè lên tường, trong mắt Giang Yến tràn đầy sự thù địch: “Tô Hân, tôi đã cho cô thể hiện rồi đúng không?”

Mọi người ngồi một bên cảm thấy bất an, không dám thở mạnh.

Lúc lúc tháp sâm panh đổ vỡ, những người trong quán bar đều nhìn sang đây, hình như họ nhận ra Giang Yến nên giơ điện thoại lên chụp. Chủ quán bar vội vàng dẫn bảo vệ tới, đầu đầy mồ hôi.

Tô Hân giãy giụa kịch liệt, trong một giây nào đó, tôi thật sự nghĩ Giang Yến sẽ bóp chết cô ta. Rất nhiều người đứng xung quanh anh, nhưng không ai dám khuyên cản.

Tôi lên tiếng: “Giang Yến, đủ rồi.”

Giang Yến lập tức buông tay ra, cúi đầu cầm khăn giấy lau tay thật mạnh. Trên ngón giữa của anh cũng đeo một chiếc nhẫn, mặt trong khắc chữ cái đầu của tên tôi.

Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ đúng lúc chuyển sang số 0.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng ôm anh: “Giang Yến, chúc mừng sinh nhật.”

Khoảnh khắc buông tay ra, có một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống cổ tôi.

Từ lúc tôi tháo nhẫn, Giang Yến vẫn luôn cúi đầu, không nhìn tôi.

Hóa ra là đang cố nén nước mắt.

4.

Lúc trở về bên ngoài mưa to.

Tài xế lái xe, tôi ngồi đằng sau, thành phố chìm vào màn mưa yên ắng.

Đột nhiên có tiếng động cơ dữ dội vang lên phía sau, chiếc xe mô tô màu đen đuổi theo cho đến khi chạy song song cùng với tôi. Bên ngoài cửa sổ, Giang Yến đang lái chiếc xe mô tô ít nhất cũng mấy trăm vạn của mình, kiên nhẫn bám theo xe ô tô, mặc kệ màn mưa xối xả.

Tiếng động lớn như vậy rất khó để không chú ý đến. Tài xế do dự nhìn tôi qua gương chiếu hậu, dò hỏi ý kiến của tôi.

Tôi lắc đầu, nói: “Mặc kệ anh ấy.”

Giang Yến sẽ không dễ chấp nhận như vậy. Anh luôn là thái tử gia, người khác còn phải nhìn sắc mặt của anh mà làm việc.

Anh không hề sợ chết, tài xế không dừng xe, anh liền tăng tốc độ, anh rồ ga vượt qua xe ô tô, sau đó quay ngang xe chắn đường, ép tài xế phải giẫm phanh dừng lại.

Quá mạo hiểm, thiếu chút là tông vào Giang Yến rồi.

Cũng may bây giờ là buổi tối, không có nhiều xe đi lại. Mưa càng lúc càng lớm, tôi không nhìn thấy rõ bóng người Giang Yến.

Anh xuống xe giữa đường, đi tới gõ lên cửa sổ xe ô tô, vừa điên cuồng vừa bướng bỉnh.

Tôi hạ cửa sổ xuống, mưa lập tức hắt vào. Nước mưa chảy dọc theo gương mặt Giang Yến, anh đưa chiếc nhẫn vào trong cửa sổ.

Tôi không nhúc nhích mà yên lặng nhìn anh một lúc.

Môi Giang Yến tái nhợt.

Tôi nói: “Giang Yến, anh làm em sợ đấy.”

Anh giật mình, bỗng nhiên chớp mắt. Không biết có phải là nước mưa chảy xuống từ mắt anh hay không, anh không dám làm gì nữa.

Cảm giác như sắp đừng ngồi không yên.

Tôi lại đóng cửa xe lại, bảo tái xế tránh chiếc xe mô tô kia rồi về nhà.

Giang Yến bị bỏ lại một mình dưới mưa, cả người ướt đẫm.

Lần này, anh không đuổi theo nữa.

5.

Tôi về nhà thay quần áo tắm nước nóng, sau đó phát hiện Weibo của mình không ngừng bị tag, thậm chí còn lên hot search.

Mọi người đang đoán năm nay tôi sẽ tặng quà sinh nhật gì cho Giang Yến. Hai năm trước tôi chuẩn bị rất tiệc sinh nhật rất lớn, năm ngoái thì thành phố ngập trong hoa sơn trà, cả thành phố đều là loài hoa mà Giang Yến thích nhất.

Lúc ấy Weibo của tôi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Mấy năm nay, tôi vì Giang Yến mà làm không ít chuyện khác người, một số chuyện cũng bị đăng lên trên mạng, rất nhiều người thích tôi và Giang Yến.

Bên dưới Weibo của tôi, mọi người đều tag tên Giang Yến, tài khoản của anh không đăng bất cứ thứ gì nhưng lại có nhiều người theo dõi, nhưng anh chỉ theo dõi duy nhất một người, đó là tôi. Anh không chơi Weibo, nhưng chỉ cần tôi đăng bài thì anh sẽ đọc.

Tôi đọc các bình luận trên cùng:

“Giang Yến, tiết lộ đi, năm nay Trữ Trữ chuẩn bị gì cho anh vậy?”

“Có phải kiếp trước Giang Yến đã cứu cả cũ trụ không? Có vị hôn thê dịu dàng lại xinh đẹp như Trữ Trữ, được cô ấy đối xử như ông hoàng, tôi ghen tị muốn chết.”

“Giang Yến, tôi phải ngủ tư thế nào mới mơ có thể mơ thấy mình ở bên cạnh Trữ Doanh đây. Giết Giang Yến, mang Trữ Doanh đi.”

Tôi khẽ cười, chọn bình luận đầu tiên để trả lời.

Tôi gõ chữ: “Năm nay không có quà sinh nhật bất ngờ. Tôi và Giang Yến đã hủy hôn rồi.”

Giọng đều đều, nhưng lại như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Wechat liên tục nhận được tin nhắn mới, nếu là trước đây, nhất định tôi sẽ trả lời từng người một.

Nhưng tôi tắt điện thoại, yên lặng ngủ một giấc, ngày mai vẫn còn phải xử lý vấn đề cam go nữa.

Trước khi ngủ, mưa nặng hạt đập vào cửa sổ.

Tôi đột nhiên nhớ ra.

Đã lâu rồi tôi không nhớ đến Thời Tự.

6.

Nhưng tôi mới ngủ được giữa chừng thì bị gọi dậy.

Phòng khách dưới tầng rất đông người, ngoại trừ ba mẹ tôi thì còn có ba mẹ Giang Yến và anh, ngay cả ông nội Giang Yến cũng đến. Người lớn tuổi có thân phận cao, không dễ ra khỏi nhà. Ba tôi đang ân cần giới thiệu với ông về bức tường cổ bên cạnh.

Giang Yến không ngồi mà thẳng lưng quỳ xuống sàn nhà, nghe thấy tiếng tôi đi xuống lầu, lông mi của anh nhanh chóng run lên.

Tôi không nghỉ ngơi tốt nên khuôn mặt, thậm chí là đôi môi cũng nhợt nhạt, mọi người ở đây ai cũng tỏ ra thương tiếc cho tôi.

Mẹ Giang Yến nắm chặt tay tôi, bà luôn rất hài lòng về tôi, cho dù địa vị nhà họ Trữ không bằng nhà họ Giang thì cũng không ai cảm thấy tôi không xứng với Giang Yến.

Tôi sống 24 năm, mọi phương diện đều hoàn hảo.

Ai cũng phải bàn tán sau lưng, nói Giang Yến không đáng được Trữ Doanh đối xử tốt như vậy.

Mẹ Giang Yến nhìn tôi bảo: “Doanh Doanh, chuyện hôm qua là do Giang Yến nhất thời hồ đồ nói linh tinh. Nó đã biết sai rồi, về nhà cũng quỳ xuống cầu xin hai bác, nếu không ai bác cũng chẳng dám mất mặt tới đây với ông nội nó. Còn cái người tên Tô Hân kia có năng khiếu nghệ thuật, là đứa trẻ được nhà bác giúp đỡ, sống chung với nhà bác nhưng không có quan hệ gì với Giang Yến hết. Cùng lắm cũng chỉ coi là một đứa em gái thôi.”

Mẹ tôi cũng cười: “Tính cách của A Yến vốn vậy mà. Chúng tôi đều biết, A Yến thích Trữ Doanh nhà tôi là con bé có phúc, đây chỉ là hiểu lầm thôi, giải thích là được rồi.”

Dăm ba câu đã coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí còn đang thảo luận về ngày kết hôn.

Tôi bước đến chỗ Giang Yến, ánh mắt anh nhìn vào đôi giày màu trắng của tôi.

Tôi nói: “Giang Yến, anh trai sẽ hôn em gái mình à?”

Tôi lấy điện thoại ra, bấm vào video Tô Hân hôn trộm Giang Yến mà cô ta đã gửi cho tôi.

Giang Yến quay đầu, không chịu xem, nốt ruồi trên cổ khẽ run lên theo nhịp thở.

Có lẽ anh đã đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, khàn giọng giải thích với tôi: “Lúc đó anh ngủ rồi, mật khẩu điện thoại là ngày sinh nhật em, cô ta chỉ nói linh tinh thôi. Là người khác đưa Tô Hân đến, anh không ngờ lại gặp cô ta.”

Tôi đặt điện thoại lên bàn, mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy, không thể duy trì khung cảnh bình yên giả tạo được nữa.

Ba của Giang Yến bỗng nhiên đứng dậy, cầm cây gậy bên cạnh đánh mạnh vào lưng anh, đá anh thêm vào cái: “Thật mất mặt, xấu hổ.”

Tôi lùi lại vài bước.

Vài người tiến đến khuyên ngăn.

Giang Yến cũng không phản kháng, trông anh không còn kiêu ngạo như thường ngày, chỉ rên vài tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi.

Có lẽ, anh cũng phát hiện ra điều không ổn.

Giống như mỗi lần anh đua xe, tôi đều nhìn anh nhẹ nhàng như vậy, không hề bộc lộ cảm xúc.

Sự ngang ngược của anh lại bắt đầu phát tác, Giang Yến xoa vết máu trên khóe miệng, nước mắt giàn giụa:

“Trữ Doanh, cho dù em có hủy hôn, nhưng bất luận người đàn ông nào dám ở bên cạnh em, anh sẽ giết người đó.”

Mưa bên ngoài đã tạnh rồi.

Tôi nghĩ, nếu người đó đã chết rồi thì sao?

(Còn tiếp)