Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1138: Vĩnh Hằng Thiên Cung



Mỗi lần đấu nhau đều là Lục Nguyên chiếm ưu thế, chủ di thất văn minh rất muốn phản kích lại nhưng dùng hết mọi cách cũng không thể, gã không cách nào lật ngược thế cờ, chỉ đành mặc cho Lục Nguyên mở rộng ưu thế từng chút một.

Chiêu thứ mười lăm! Lần này di thất chi nhẫn bùng phát ra lực lượng cường địa, đấy là di thất chi bí, có thể đưa người vào di thất thiên đường, là một trong đại chiêu của chủ di thất văn minh. Đã rơi vào thế yếu trong mười bốn chiêu, không vùng lên nữa thì hơi muộn. Gã muốn dựa vào chiêu này lật ngược bàn cờ, nhưng kiếm quang của Lục Nguyên như kinh hồng chặt đứt tất cả, gã lại thất bại.

Chiêu thứ hai mươi.

Chiêu thứ hai mươi lăm.

Chiêu thứ ba mươi.

Chiêu thứ ba mươi bảy. Giờ phút này, bởi vì ba mươi sáu chiêu trước tích lũy thế yếu, chủ di thất văn minh hoàn toàn suy sụp.

Chiêu thứ bốn mươi, đến đây thì nhân vật lợi hại như chủ di thất văn minh thể làm được cả phản kích.

Chiêu thứ năm mươi.

Kiếm quang của Lục Nguyên ở không trung nhẹ nhàng xẹt qua.

Hắn nói:

- Đại diễn có con số năm mươi, bây giờ giết chết mười chín kỷ nguyên chủ văn minh như ngươi vừa lúc là năm mươi chiêu.

Kiếm quang của Lục Nguyên đâm và trái tim chủ di thất văn minh.

Chủ di thất văn minh thở dài, nói:

- Ta thua không oan.

Gã hiểu mình thua đúng là không oan chút nào, bây giờ Lục Nguyên dùng thực lực từng chút một nghiền gã, trong năm mươi chiêu này gã không thể làm được phản công một chiêu. Lục Nguyên quá mạnh, thua dưới tay cg như vậy đúng là không lời gì để nói.

Chủ di thất văn minh nói:

- Ta thua không oan nhưng Lục Nguyên, thật ra ngươi rất oan. Nếu không phải chủ vĩnh hằng xuất thế thì thực lực hiện tại của ngươi đã vượt qua đệ nhất cao thủ chủ kiếm cổ văn minh trước, có thể trấn áp chư thiên vạn giới, mà hiện tại, thực lực của ngươi cách chủ vĩnh hằng một khe rãnh rất lớn không thể vượt qua.

- Đáng tiếc.

Chủ di thất văn minh nghiêng đầu một bên, tắt thở.

Lục Nguyên vác kiếm trên vai, lại nói hắn không khả năng ngang bằng với chủ vĩnh hằng, hơn nữa hắn phát hiện mới nãy chủ di thất văn minh dùng giọng điệu chân thành nhất nói, vậy chứng minh gã lây pháp lực mười chín kỷ nguyên quan sát vẫn thấy chênh lệch giữa hắn và chủ vĩnh hằng rất lớn.

Mặc kệ nó, dù có thể nào mình phải chiến đấu.

Nhất định phải tiêu diệt tên đầu trọc đó.

Chủ di thất văn minh còn có nhiều di vật, như là thần vật cao thiên giai, nhưng Lục Nguyên không cần nữa, từ mười chín kỷ nguyên đến hai mươi kỷ nguyên có nhiều hơn thần vật cao thiên giai cũng vô dụng, đây là bước cuối cùng cũng là bước khó vượt qua nhất. Từ xưa đến nay chỉ có chủ vĩnh hằng mới vượt qua bước này, bây giờ phải xem hắn có thể vượt qua được không. Lục Nguyên ở trong di sản của chủ di thất văn minh tìm thấy cách khống chế những cơ quan, mượn chúng nó cuối cùng đã bắt giữ được đạo tự phân thân. Đạo tự phân thân còn muốn giãy dụa nhưng pháp lực mười chín kỷ nguyên của Lục Nguyên bao trùm, cưỡng ép trấn áp.

Lục Nguyên đã có kinh nghiệm trấn áp, dù sao năm đó hắn từng trấn áp bất khuất chi lưu quang mà.

Qua máy tháng, cuối cùng đã trấn áp được đạo tự phân thân.

Sau khi trấn áp đạo tự phân thân, Lục Nguyên liền phát hiện có thể nhìn thấu tất cả pháp, chất lượng pháp lực cũng tăng mảng lớn. Vốn là hai phần vĩnh hằng mạnh bây giờ lên tới mười phần. Còn có sáu phần vận mệnh mạnh. Ba pháp lực vượt qua văn minh không ngừng dung hợp trong người Lục Nguyên, biến thành pháp lực càng lúc càng mạnh.

Hư không trong người, dung hợp.

Dường như có vô tận pháp lực đang nổ đì đùng, dung hợp.

Đây là màu sắc thứ mười, khác với màu của vĩnh hằng mạnh nhưng đúng là màu thứ mười, dùng ngôn ngữ rất khó hình dung nó, bởi vì trước đó không một ai dùng màu sắc như vậy tất nhiên sẽ không người nào đặt tên tương ứng. Lục Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng dùng từ mỹ lệ, lộng lẫy hình dung nó nhưng vẫn kém xa.

Hơn nữa chất lượng không tệ.

Lục Nguyên có từng đấu với chủ hoang đạo văn minh và chủ di thất văn minh, vĩnh hằng mạnh của họ một là năm phần, một là năm phần mốt, chất lượng pháp lực đều rất cao, nhưng bây giờ hắn cảm thấy pháp lực của mình còn cao hơn họ. Tất nhiên tuyệt đối không bằng Thái Cổ nhưng cũng xem như rất cao. Hắn thầm nhận định chắc khoảng sáu, bảy phần vĩnh hằng mạnh, thậm chí là mạnh hơn, dù sao đây chỉ là đoán thôi, chưa thấy ai có chất lượng pháp lực cao như vậy.

Đạo tự phân thân vào tay, vậy là bây giờ chỉ có một vận đề, còn lại bốn phần vận mệnh thiết tắt ở đâu? Chỉ có tìm ra bốn phần vận mệnh thiết tắt thì mình mới có khả năng chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng được.

Lục Nguyên tùacute; bước trên di thất địa, rất nhanh ra khỏi đấy. Hắn vừa ra khỏi di thất địa thì nghe được một tin tức.

- Cái gì!? Vận mệnh thông đạo xuất hiện hả?

- Vận mệnh thông đạo ở bên trên Vĩnh Hằng Thiên Cung.

- Thái Cổ chủ vĩnh hằng đang đánh mở vận mệnh thông đạo.

- Nghe nói bốn phần vận mệnh thiết tắt ở trong vận mệnh thông đạo đấy.

- Thái Cổ chủ vĩnh hằng vốn có vĩnh hằng chi môn rồi, giờ thêm bốn phần vận mệnh thiết tắc nữa thì vô địch.

Tin tức là từ Vĩnh Hằng Thiên Cung truyền đến, đây vốn là bí mật thái cổ vương triều, nhưng thái cổ vương triều cũng có thám tử, vậy nên Lục Nguyên biết bí mật này. Sau khi biết bí mật thì Lục Nguyên kích động, vì hắn mới nghĩ ra mấu chốt chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng là còn lại bốn phần vận mệnh thiết tắc, hợp nhất vận mệnh thiết tắt cùng đạo tự cộng thêm lực lượng của mình thì rất có thể chiến thắng Thái Cổ chủ vĩnh hằng, đây cũng là hy vọng duy nhất và cuối cùng.

Vậy nên Lục Nguyên đang suy nghĩ đi đâu tìm vận mệnh thiết tắt.

Kết quả!

Kết quả!

Kết quả!

Kết quả là bây giờ vận mệnh thông đạo xuất hiện, một khi để cái tên Thái Cổ đầu trọc có được bốn phần vận mệnh thiết tắc vậy thì không thể tưởng tượng, cơ hội cuối cùng chiến thắng bốn phần vận mệnh thiết tắc cũng biến mất.

Không, không được.

Lục Nguyên bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ hắn phải đi Vĩnh Hằng Thiên Cung, cướp lấy vận mệnh thông đạo.

Mặc dù trận chiến này rất khó khăn, có lẽ sẽ chết nhưng vẫn phải đi.

Không đi không được.

Nếu không đi thì một tia hy vọng cuối cùng sẽ vụt tắt.

Lập tức xuất phát, không thể mất một giây nà.

Khoan đã, mình còn có một chuyện phải làm, làm xong nó mới tiện đi đánh trận chiến cuối cùng được.

Sinh tử thành bại, toàn ở trong cuộc chiến cuối cùng này, tâm tình chợt trở nên kích động.

Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Khu vực này vốn là thế giới hỏa sơn.

Bản thân nó chính là trung tâm thế giới này.

Thái Cổ chủ vĩnh hằng thống nhất thiên địa vạn giới rồi đóng đô tại đây, lập nên Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Vĩnh Hằng Thiên Cung được gọi là cung điện nhưng nó rộng mênh mông, to hơn một tinh cầu rất nhiều. Vĩnh Hằng Thiên Cung có tổng cộng một ức tầng lầu, từng bước đi lên, qua một ức thang lầu mới triều bái Thái Cổ chủ vĩnh hằng được, qua đó làm nổi bật sự vĩ đại của gã.

Chủ thể Vĩnh Hằng Thiên Cung chính là một ức bậc thang này.

Ngang với tầng thấp nhất là từng gian phòng, đây là cho hỗn động cảnh thực lực kém nhất thái cổ vương triều ngụ ở.

Lên cao một chút, ở hai bên bậc thang cho cấp thế giới cảnh ở.

Lại lên trên chút tức là cao hơn thế giới cảnh, thiên tôn cảnh cư ngụ.

Lại lên chút nữa là phó chủ văn minh ở, lúc này đã là đẳng cấp cao.

Tiếp theo lên từng nấc thang.

Nếu ai có may mắn được chủ vĩnh hằng kêu gọi, từng bậc đi lên sẽ chỉ cảm thấy Thái Cổ chủ vĩnh hằng ngày càng vĩ đại, sức mạnh to lớn.

Nguyên Vĩnh Hằng Thiên Cung lấy một ức thang lầu làm chủ thể, tân trang gian phòng cái gì cũng xây rất hùng vĩ, khó thể tưởng tượng. Các kiến trúc căn phòng cấu thành một cánh cửa to lớn, hình dạng chính là vĩnh hằng chi môn.

Nơi này không chỉ là trung tâm thế giới mặt đất mà thực chất là trung tâm thượng thế giới nữa.

Một chủ vĩnh hằng, hơn một trăm chủ văn minh, ba trăm phó chủ văn minh, hằng hà sa số thế giới cảnh, hỗn động cảnh không thể đếm hết.

Thực lực như vậy đặt ở cõi trời đất còn có cái thứ hai không?

Cùng lúc đó, Vĩnh Hằng Thiên Cung có vô tận uy thế.

Nơi này vốn chính là chỗ tôn vinh nhất trong thiên địa.

Giống như Tổ Long, được gọi là mười chín kỷ nguyên, thực lực gần như số một trước chủ vĩnh hằng mà cũng không dám tới đây gây rối, người khác càng đừng nói đến.

Có thể làm thủ vệ ở Vĩnh Hằng Thiên Cung là chuyện rất quang vịnh. Thủ vệ có ba mươi sáu cấp thiên tôn, ai nấy không phải là đẳng cấp quang vinh. Bình thường nhân vật có lớn hơn, bao gồm văn minh cảnh, trông thấy các thủ vệ phải khách sáo không dám thất lễ, có không ít tùy tay đưa chút linh thạch đút lót. Nhưng bây giờ tất cả thủ vệ nhìn hướng người áo xanh. Thanh y thanh niên này chẳng những không đưa cho linh thạch mà tay còn ấn chuôi kiếm, bộ dạng chiến ý tràn trề, thật to gan, dám làm vậy ở Vĩnh Hằng Thiên Cung, đúng là đi tìm chết.

Một thủ vệ cấp thiên tôn nói:

- Tiểu tử, lập tức bỏ binh khí xuống lùi ra xa, nếu không đừng trách chúng ta cho ngươi ăn đòn!

Một thủ vệ cấp thiên tôn nhìn thấy người áo xanh chợt nói:

- Người áo xanh này sao ta thấy quen quá.

Thủ vệ cấp thiên tôn khác gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta cũng thấy quen mắt, hình như có thấy trên bảng truy nã. Nhưng nói đùa chắc? Một kẻ bị truy nã mà dám đến Vĩnh Hằng Thiên Cung? Chẳng khác nào đi tìm chết.

Thủ vệ cấp thiên tôn tùacute; liếc mắt sang bên cạnh, chỗ đó có danh sách truy nã. Bảng truy nã thái cổ vương triều dán khắp nơi, người xếp một trăm hàng đầu đều là đại nhân vật kinh thiên động địa. Trên bảng truy nã cơ bản đều là văn minh cảnh, ngươi không có văn minh cảnh? Đừng mơ và bảng truy nã.

Thủ vệ cấp thiên tôn liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới.

Hàng một trăm...tám mươi tên...sáu mươi tên...bốn mươi tên...ba mươi tên...hai mươi tên...mười tên.

Đều không có mặt mũi người áo xanh này, chắc là ảo giác rồi, mình thấy quen mắt có lẽ là ở nơi khác thấy hắn, mình quý nhân hay quên quá, thủ vệ cấp thiên tôn thầm nghĩ. Thủ vệ cấp thiên tôn đúng là có thể xưng quý nhân, có thể trông cửa Vĩnh Hằng Thiên Cung không phải quý nhân thì là cái gì?

Thủ vệ cấp thiên tôn này tùy tiện liếc mười tội phạm truy nã hàng đầu. Hạng mười Yến Thương Thiên, hạng chín chủ thiên vạn văn minh, hạng tám chủ bí chi văn minh, hạng bảy chủ thần long văn minh, hạng sáu chủ phượng cổ văn minh, hạng năm chủ võ cổ văn minh, hạng bốn chủ pháp cổ văn minh, hạng ba Thường Nga, hạng hai Tổ Long, chín tội phạm truy nã này đúng là hung tàn.

Nhưng dữ nhất là hạng nhất.

Lục Nguyên!

Khoan đã, Lục Nguyên trên bảng truy nã hình như bức tranh sao giống người áo xanh quá.

Không đúng, đây không phải giống nhau, đây chính là!

Lục Nguyên!

Thủ vệ cấp thiên tôn lập tức kêu lên:

- Đó là Lục Nguyên!

- Cái gì!? Lục Nguyên???

Gã vừa thốt lời, mọi người liền nhìn hướng bảng truy nã, rồi thì đối chiếu người áo xanh, cuối cùng xác định đúng thật sự là Lục Nguyên. Lục Nguyên xuất hiện, không thể tưởng tượng! Lục Nguyên ngang nhiên lộ mặt! Hắn dám xuất hiện trong Vĩnh Hằng Thiên Cung.

Cái tên Lục Nguyên đúng là có sức hút vô cùng, năm trăm năm trước làm ra vô số chiến tích kinh người, năm trăm năm sau tái xuất giang hồ chém giết chủ hoang đạo văn minh, hủy diệt hoang vệ quân, hơn nữa nhiều người nghi ngờ gần đây chủ di thất văn minh chết cũng là do Lục Nguyên giết. Bởi vì trên di thể chủ di thất văn minh có kiếm khí cực kỳ sắc bén, trong thiên địa chỉ mình Lục Nguyên làm được, dù là Yến Thương Thiên cũng không thể.

Vừa xuất hiện đã liên tục chém mười tám, mười chín kỷ nguyên. Lục Nguyên tái xuất giang hồ thật là quá hung tàn.

Bây giờ càng dữ hơn là Lục Nguyên lại dám đứng trước Vĩnh Hằng Thiên Cung, đây chính là nơi uy nghiêm nhất trong thiên địa, hơn nữa Thái Cổ chủ vĩnh hằng đại nhân ngụ ở bên trong. Số một bảng truy nã dám đứng ở trước mặt Thái Cổ chủ vĩnh hằng mạnh nhất trên đời, quá dữ dội.

Lục Nguyên uống rượu, rất là nhàn nhã.

Trước khi đến đây Lục Nguyên có hai việc cần làm xong. Việc thứ nhất là viếc phong tha cho Vân Tụ Tuyết, nói sự nghiêm trọng của cuộc chiến này, đi rồi không trở về, vì đó là hy vọng cuối cùng. Việc thứ hai là tìm rượu nngs nhất, trong trời đất có một loại rượu được gọi là nóng nhất, nó không có tên gì hoa lệ, tên của nó gọi là liệt rượu.

Liệt rượu cực kỳ nóng cháy, uống vào miệng có chút cay đắng, sau đó tác dụng lớn kinh người.

Lục Nguyên đã dự đoán được trận chiến này sẽ kịch liệt nhất trong đời mình, cũng có lẽ là cuộc chiến cuối cùng. Vì chúc mừng chiến đáu mãnh liệt nhất cũng là cuối cùng, không sảng khoái uống một chén rượu sao được chứ? Thế nên hắn tìm đến loại liệt rượu này, lấy một vạn cân liệt rượu.

Mang rượu và kiếm, Lục Nguyên đi tới đây.

Lục Nguyên sảng khoái uống rượu, giọt rượu dọc khóe môi chảy xuống cằm.

Lục Nguyên lau vệt rượu, nói:

- Đám thủ vệ các ngươi không là đối thủ của ta, ta cũng sẽ không khó xử các ngươi. Đi báo cho tên trọc Thái Cổ chủ vĩnh hằng kia, nói là Lục Nguyên ta đã đến.

Lục Nguyên nhìn hướng bầu trời, trên cao tính bầu trời vĩnh hằng có một con đường tối đen.

Con đường đen ngòm bên trong như chứa vô tận vận mệnh, đó chắc là vận mệnh thông đạo. Sáu phần vận mệnh thiết tắt cho hắn biết, không sai, đó chính là vận mệnh thông đạo, hơn nữa dường như sắp bị nổ nát. Một khi vận mệnh thông đạo bị nổ nát thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng sẽ có được bốn phần vận mệnh thiết tắc, khi ấy chư thiên sinh linh không còn ai là đối thủ của gã nữa.

Những thủ vệ cấp thiên tôn biết nếu mà xông ra thì là đưa mồi mà thôi, chúng không ngu ngốc đi tự sát, lập tức đưa tin Lục Nguyên, tội phạm truy nã số một trên đời đã xuất hiện.

Lúc này, trên đỉnh Vĩnh Hằng Thiên Cung truyền đến một thanh âm cực kỳ hùng hồn:

- Lục Nguyên, ta đã biết ngươi đến từ lâu rồi. Khí thế cường đại của ngươi giấu được ngươi khác chứ sao qua mắt ta nổi!

Trên đỉnh trời xuất hiện một đôi mắt.

Đó là đôi mắt tuyệt thế kiêu hùng quét tận thiên hạ.

Đôi mắt của Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

- Lục Nguyên, năm trăm năm rồi, chúng ta lại gặp mặt. Năm trăm năm trước, khi ta chưa vào vĩnh hằng chi môn thì chúng ta có va chạm một chưởng, một chưởng kia, hai ta khó chia trên dưới.