Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 265: Ca ca? Đừng gọi anh là ca ca nữa! (3)



“Lan Linh,” thấy cô quay đầu nhìn qua, anh lạnh nhạt bảo, “Lại đây.”

Thẩm Lan Linh tức khắc chạy qua. Hoắc Đình Quân để cô đứng trước mặt quản gia AI, sau khi người máy quét một lượt toàn thân cô, cô liền nghe thấy nó nói, “Chào mừng Thẩm tiểu thư trở về.”

Thẩm Lan Linh ngạc nhiên, nhìn anh hỏi, “Trở về?”

Hoắc Đình Quân không trả lời cô, nhưng Hoắc phu nhân lúc này đã tiến lại gần, một bên nắm tay cô dắt vào trong nhà, một bên nói, “Đương nhiên là trở về rồi! Bốn năm sắp tới con sẽ ở lại đây, chính là cô chủ nhỏ của Hoắc gia chúng ta, còn không phải là trở về sao?”

Kéo cô đến bên ghế sô pha, hai người cùng ngồi xuống, Hoắc phu nhân hòa ái vỗ mu bàn tay cô, “Con đã gọi Đình Quân là ca ca rồi thì cứ coi chú dì như cha mẹ con, coi đây như nhà của con vậy, cứ thoải mái đi, không cần phải câu nệ gì cả.”

Cả đời bà chỉ có một thằng con trai, còn bởi vì thiên phú bẩm sinh của nó mà từ nhỏ đã không thể thân mật chơi đùa gì với con. Bây giờ bỗng có thêm một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Hoắc phu nhân mấy ngày nay đều hưng phấn không thôi, nằm mơ cũng muốn cười đến tỉnh.

Quản gia AI là hệ thống AI chủ trong nhà nên chỉ cần cập nhật hệ thống của nó, toàn bộ các AI khác trong nhà ngay lập tức đều sẽ nhiều ra thêm một phần thông tin về Thẩm Lan Linh. Sau khi hoàn tất việc cập nhật hệ thống thông tin cho quản gia AI, Hoắc Đình Quân kéo hành lý của Thẩm Lan Linh vào trong nhà, nhìn thấy hai người phụ nữ đang nói chuyện thân thiết với nhau như mẹ con ruột thì lạnh nhạt mở miệng.

“Mẹ, nên dẫn Lan Linh đi xem phòng.”

“Ah đúng rồi! Linh Nhi, đi, để dì với ca ca dẫn con đi xem căn phòng bọn dì chuẩn bị cho con,” Hoắc phu nhân nắm tay Thẩm Lan Linh, dẫn cô đi lên tầng hai, “Con nhìn một chút, nếu có điểm nào không vừa ý thì phải nói, biết không? Không được khách sáo với dì đâu đấy.”

“Vâng con biết rồi,” Thẩm Lan Linh tươi cười trả lời bà, “Nhưng mà con nghĩ với ánh mắt của dì thì cái gì con cũng sẽ thích hết!”

Hoắc phu nhân lại vui vẻ cười thành tiếng, “Cái con bé này!”

Thẩm Lan Linh cùng bà đi lên lầu, cũng là tầng ngủ chính của Hoắc gia, còn Hoắc Đình Quân thì lặng lẽ xách hành lý theo ở phía sau. Đến tầng hai, Hoắc phu nhân chỉ về phía bên trái nói, “Phòng trong cùng nhất là thư phòng của chú con, kế đó là phòng ngủ của chú dì.”

Bà dẫn cô tới căn phòng thứ ba từ bên trái qua, vừa mở cửa phòng vừa nói, “Phòng này sau này sẽ là của con. Còn phòng bên phải phòng con chính là phòng của Đình Quân. Con nhìn thử xem, có thích không?”

Cửa phòng mở ra, để lộ không gian rộng rãi ở phía sau nó trước mắt mọi người.

Căn phòng được bài trí vô cùng cẩn thận và có tâm, thể hiện rõ qua những vật trang trí nhỏ xinh ở trên bàn trang điểm và trên tủ đầu giường, hay qua những chậu cây bé bé xinh xinh được xếp ngay ngắn ở trên bệ cửa sổ. Căn phòng lấy hai màu hồng và trắng làm chủ đạo, nhưng phong cách lại không hề trẻ con chút nào, ngược lại còn tràn đầy sự mơ mộng và nhẹ nhàng thanh thuần.

Thẩm Lan Linh ở ánh mắt đầu tiên đã thích mê. Hai mắt cô sáng lên, không chút nào che giấu sự yêu thích của mình vui vẻ nói, “Phòng đẹp quá! Con thích lắm, con cảm ơn mọi người rất nhiều!”



Hoắc phu nhân nghe vậy cũng vui vẻ, “Con thích là tốt rồi! Mau vào xem đi, nếu có điểm nào muốn thay đổi thì cứ nói với dì nhé.”

“Vâng con biết rồi!”

Thẩm Lan Linh trả lời bà rồi bước vào trong căn phòng. Hoắc Đình Quân không đi theo cô mà giao hành lý của cô cho một người giúp việc AI, sau đó trở về phòng của mình. Hoắc phu nhân nghĩ cô còn sẽ mất thời gian để sắp xếp đồ đạc và nhìn ngắm căn phòng nên nói với cô một tiếng, sau đó cũng xuống lầu.

Thẩm Lan Linh ngắm sơ qua căn phòng rồi bắt đầu dỡ đồ đạc ra khỏi vali. Trí tuệ nhân tạo hiện tại đã được chế tạo rất tỉ mỉ và linh hoạt, không thua kém gì so với một con người thật sự. Đồ đạc Thẩm Lan Linh mang theo vốn đã không nhiều, nay có nó giúp đỡ, rất nhanh cô đã dọn đồ xong.

Thẩm Lan Linh nhìn quanh căn phòng mà mình sẽ sống trong bốn năm tới, so với ban đầu thì hiện tại nó đã có hơi người hơn nhiều. Trên giường lớn đặt hai con thú bông nhỏ, trên tủ đầu giường có chiếc mặt nạ ngủ cô dùng đã lâu, nơi bàn trang điểm đầy ắp son phấn nước hoa và các loại trang sức, và trong tủ quần áo cũng treo mười mấy bộ quần áo các loại, đâu đâu cũng là dấu vết của cô.

Tuy vậy, cô vẫn còn thiếu vài món nhu yếu phẩm quan trọng, chẳng hạn như kem đánh răng, bàn chải hay khăn tắm, vì những thứ này cô đều đã dự định đến thành phố A sẽ mua mới sau. Lúc này sắp xếp xong, Thẩm Lan Linh quay sang đối với người giúp việc AI nói cảm ơn một tiếng, sau đó xuống lầu tìm Hoắc phu nhân.

Bà vẫn ngồi ở phòng khách như trước, thấy cô xuống thì dừng chương trình giải trí trên tivi lại, nhìn cô cười hỏi, “Nhanh thế đã xong rồi sao?”

“Vâng,” Thẩm Lan Linh gật đầu, “Nhưng con vẫn còn thiếu một số món, dì cho con mượn người máy một chút nhé?”

Hoắc phu nhân nghe vậy liền đứng lên, đi về phía cô phất tay nói, “Mượn người máy gì chứ. Con thiếu cái gì, dì dẫn con đi mua.”

Thẩm Lan Linh cũng không khách sáo, cười đáp,“Vâng ạ! Vậy dì con mình cùng đi mua sắm nhé!”

“Ừ, chờ dì một lát nhé. Dì thay đồ xong sẽ đi cùng con.”

Thấy bà đi lên lầu hai để sửa soạn, Thẩm Lan Linh liền lại ghế sô pha ngồi chờ bà, nhân tiện ngắm quanh khắp phòng. Vừa mới đến Hoắc phu nhân đã đưa cô đi xem phòng, đợi lát nữa mua đồ về xong cô phải nhờ bà dẫn quanh khắp nhà để tìm hiểu mọi ngõ ngách trong nhà mới được. Nếu không, sợ rằng cô sẽ đi lạc ngay trong chính ngôi nhà của mình mất.

Hoắc phu nhân không tốn nhiều thời gian để chuẩn bị, tầm mười phút sau đã xong. Thế nhưng, không ai ngờ rằng lúc bà đang đi xuống cầu thang, còn chưa kịp nói với Thẩm Lan Linh câu nào thì điện thoại di động của bà đã reo lên.

Hoắc phu nhân cầm lên nhìn, thấy là phu nhân của một vị có quan hệ đối tác thâm sâu với Hoắc gia, bèn nghe máy. Có lẽ là vì bất cẩn nên bà đã chọn gọi video, đợi đến khi một hình ảnh 3D hiện ra cùng với giọng của đối phương vang lên rõ mồn một trong không trung, Hoắc phu nhân mới giật mình nhận ra. Nhưng thấy đây cũng không phải là cuộc gọi bí mật gì, bà liền lười chỉnh lại chế độ, vì thế mà Thẩm Lan Linh không chỉ thấy được dung mạo của đối phương, còn nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

Vài phút sau, Hoắc phu nhân ngắt cuộc gọi, áy náy nhìn Thẩm Lan Linh, “Linh Nhi… dì xin lỗi con, sợ là dì không đi cùng với con được rồi…”

Từ lúc nghe được cuộc đối thoại, Thẩm Lan Linh đã đoán được kết quả này. Đối phương gọi đến cho Hoắc phu nhân là vì muốn mời bà đi tham dự một sự kiện. Sự kiện này Hoắc phu nhân đã từ chối từ trước bởi vì bà biết hôm nay Thẩm Lan Linh sẽ đến nên muốn ở nhà đón cô. Không ngờ đến phút cuối bên kia lại xảy ra chút sự cố, đối phương đành phải tìm đến bà để đi cứu hiện trường; mà với mối quan hệ giữa hai nhà như vậy, Hoắc phu nhân khó mà từ chối được, lúc này đành phải xin lỗi cô.



Thẩm Lan Linh vội vàng xua tay, tỏ vẻ không hề gì nói, “Không sao đâu dì Hoắc! Dì cứ bận chuyện của dì đi, con đi cùng với người máy là được rồi.”

Hoắc phu nhân vẫn cảm thấy áy náy với cô. Rõ ràng đã hứa hẹn với Thẩm gia sẽ chăm sóc cô cẩn thận chu toàn, vậy mà ngay ngày đầu tiên cô vừa tới bà đã phải bùng hẹn với cô rồi, càng nghĩ Hoắc phu nhân càng cảm thấy áy náy rối rắm.

“Không được, con lần đầu tiên đến thành phố A, dì không thể để con đi một mình được!” Hoắc phu nhân quả quyết bác bỏ ý định của cô. Suy nghĩ vài giây, rốt cuộc bà cũng nghĩ ra được một cách để vẹn cả đôi đường, “Để dì bảo Đình Quân đi cùng con!”

Nói rồi không để cho cô có cơ hội từ chối, bà đã xoay người đi ngược lại lên lầu, tiến đến trước cửa phòng của Hoắc Đình Quân. Thẩm Lan Linh nhìn theo bà, trong lòng thật ra lại có chút mong chờ.

Hoắc phu nhân nhẹ nhàng gọn ghẽ gõ lên cửa phòng hai tiếng, sau đó cũng không làm gì tiếp mà im lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Hoắc Đình Quân đứng ở ngưỡng cửa nhìn bà, nhàn nhạt hỏi, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Hoắc phu nhân thả giọng nhẹ nhàng giải thích tình huống với anh, “Linh Nhi cần phải đi mua một số món đồ, mà mẹ lại có chuyện đột xuất cần phải đi gấp. Con đi cùng với con bé nhé?”

Ngừng một chút, sợ con mình không đồng ý, bà ngoại lệ nói nhiều một câu, “Con bé mới đến, để nó đi một mình mẹ không an tâm.”

Hoắc Đình Quân hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt long lanh đang tràn đầy mong chờ của cô nhìn anh. Anh thản nhiên thu lại ánh mắt, nhìn mẹ mình nói, “Mẹ cứ bận đi, con đưa Lan Linh đi mua đồ.”

Có chút không ngờ anh sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, Hoắc phu nhân hơi ngẩn người, giây sau liền nở nụ cười nói, “Được, vậy mẹ giao Linh Nhi cho con nhé.”

Nói xong bà cũng không dây dưa thêm, trở về phòng ngủ của mình để sửa soạn lại lần nữa. Lúc bà bước ra khỏi phòng lần thứ hai thì Hoắc Đình Quân cũng vừa vặn mở cửa phòng bước ra, hai người liền người trước người sau bước xuống lầu.

So với hồi nãy thì hiện tại Hoắc phu nhân trông quý phái trịnh trọng hơn hẳn, còn Hoắc Đình Quân thì vẫn mặc bộ quần áo khi nãy đi đón Thẩm Lan Linh từ trạm tàu về. Hoắc phu nhân tạm biệt hai người xong liền vội vàng lên xe rời đi.

Trong lúc chờ xe của Hoắc Đình Quân chạy từ bãi đỗ xe lại đây, Thẩm Lan Linh quay sang nhìn anh cười nói, “Đình Quân ca ca, cảm ơn anh đã chịu đi cùng em nhé!”

Hoắc Đình Quân không nói gì, chỉ gật đầu ừ một tiếng.

Lúc xe chạy lại, Hoắc Đình Quân ý vị nhìn qua cô một cái, sau đó mở cửa ngồi vào xe. Thẩm Lan Linh hiểu được ánh mắt kia, lần này không lằng nhằng nữa lập tức qua phía đối diện mở cửa ghế lái phụ ngồi xuống. Sau khi thắt dây an toàn, cô còn quay sang cười hì hì với anh, “Chúng ta đến trung tâm thương mại nhé.”

“Ừm,” Hoắc Đình Quân gật đầu, ấn một vài nút trên xe, sau đó đối với xe nói, “Đến trung tâm thương mại gần nhất.”

“Đã rõ, Hoắc thiếu.”