Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 47: Món quà tôi mang đến sẽ khiến anh sợ hãi



Sau khi Vương Thành ngồi cạnh ông lão, Hà Dương và Hà Hiểu Nghiên cũng ngồi vào bàn đầu tiên, đây là một vinh dự tuyệt đối trong gia tộc, những người thân và bạn bè đó đều nhìn vào đầy ghen tị.

Mà lúc này mẹ của Hà Hiểu Nghiên cũng đang lo lắng quay lại chỗ Hà Dương, bà đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cái nhìn của bà đối với cậu trai nghèo Vương Thành dường như đã thay đổi một chút.

"Sao bây giờ bà mới quay lại? Vừa rồi Trần tổng Trần Hào Thành đến gặp chúng ta và đưa danh thiếp cho tôi, cậu ấy nói tôi có chuyện gì cứ tìm cậu ấy, còn đưa cho Hiểu Nghiên một thẻ vàng siêu cấp của Đỉnh Hòa, bà biết tấm thẻ đó quý cỡ nào rồi. Nếu bà ở đó chắc chắn cũng có quà gặp mặt.

Hà Dương càm ràm vợ mình, quà của Trần Hào Thành cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể nhận được, bỏ lỡ nó quá tiếc. Ông dừng lại một lúc rồi nhìn sang Vương Thành tiếp tục nói.

"Nhưng tất cả đều nhờ Vương Thành. Là cậu ấy giúp chúng ta tạo quan hệ với Trần tổng. Bây giờ chúng ta có thể ngồi vào bàn này cũng vì gián tiếp dính hào quang của Vương Thành."

“Sao ông nói nhiều quá?” Lâm Nghệ Phân rất không kiên nhẫn nhưng vẫn thấp giọng xin lỗi Vương Thành: “Vương Thành, vừa rồi dì hơi nặng lời, cậu đừng để trong lòng."

Mặc dù thái độ của Lâm Nghệ Phân đã hòa hoãn hơn với Vương Thành nhưng bà vẫn chướng mắt cậu bé nhà quê nghèo khó này, nhưng dù sao Vương Thành cũng biết Trần tổng, hình như quan hệ còn không tầm thường, vậy nên trong lòng cũng chấp nhận anh một chút.

Chỉ là Vương Thành không có tiền, điều này vẫn khiến bà rất bận tâm.

“Không sao đâu dì, con đã quên lâu rồi.” Đương nhiên, Vương Thành sẽ không nông nổi như mẹ của Hà Hiểu Nghiên.

"Con đã nói Vương Thành rất tốt. Mẹ, mẹ còn khinh thường anh ấy." Hà Hiểu Nghiên hiện tại đang rất hạnh phúc, Vương Thành càng được ba mẹ công nhận, cô và Vương Thành càng có cơ hội ở bên nhau.

"Được được. Con đó, chỉ được cái dẻo miệng. Tiệc xong đi mua sắm với mẹ." Từ lâu Lâm Nghệ Phân đã nhắm trúng rất nhiều bảo bối, nay có thẻ vàng giảm giá năm mươi phần trăm, còn không nhanh tay chớp lấy cơ hội đi đi dạo mua sắm một phen.

“Được rồi, được rồi, thưa mẫu thân đại nhân.” Hà Hiểu Nghiên cười khúc khích nói.

Chẳng bao lâu bắt đầu nhập tiệc mừng thọ lần tám mươi của ông cụ Hà Thịnh, tổng cộng có bốn bàn, hầu như tất cả đều chật cứng người, rất náo nhiệt.

“Nào nào nào, mọi người ăn cơm đi ~” Hôm nay ông cụ Hà Thịnh rất vui vẻ, sinh nhật lần tám mươi, con cháu đông đủ, đây là niềm vui lớn nhất của ông.



Món ăn trên bàn tiệc cũng rất thịnh soạn, dù sao ở đây ai cũng có tài sản vài tỷ, vài chục tỷ, đều là người giàu có, cho nên món ăn đương nhiên phong phú.

Trên bàn rượu trao đổi một hồi, lộn xộn sôi nổi hẳn lên, rượu cạn nửa chừng, mọi người đều lấy ra quà mừng thọ để kính biếu ông cụ Hà Thịnh,.

“Cha, đây là cây cải ngọc Hán triều con đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cha. Cha xem có thích không!” Con cả Hà Minh Quốc là người đầu tiên lấy ra món quà mà mình chuẩn bị.

“Ừ, coi như con có lòng, cây cải ngọc Hán triều này nhìn đẹp mắt, hẳn là đã bỏ ra rất nhiều tiền.” Ông cụ Hà Thịnh hiển nhiên rất hài lòng với cây cải ngọc Hán triều này.

“Cha, đây là ngọc khắc Kỳ Sơn con chuẩn bị. Cha thích không?” Người con thứ hai Hà Dương cũng mang theo quà mừng thọ của mình.

Tiếp theo là con thứ ba Hà Anh Thành và cô con gái thứ tư Hà Thanh Thanh. Quà của họ cũng là đồ cổ, xem ra họ biết rất rõ sở thích sưu tập đồ cổ của ông cụ nên đã tặng đồ cổ cho ông.

“Năm nay, bốn đứa coi như có tâm, không như những năm trước gửi cho ta đủ thứ lộn xộn.” Hà Thịnh hài lòng nhận lấy những món quà này, trên mặt nở nụ cười.

Sau khi bốn vị trưởng bối tặng quà xong, tiếp theo đến các học trò và con cháu đời thứ ba tặng quà cho ông.

Con cháu đời thứ ba tặng quà gì cũng được, dù sao cũng là tuổi trẻ, quà gì cũng có, ông cụ nhìn đến đau đầu, dù sao cũng già rồi, có những món quà bọn trẻ thấy thích nhưng ông thật sự không tiếp nhận nổi.

Nhưng ông vẫn mỉm cười chấp nhận, dù sao cũng là thành ý của họ, làm sao có thể từ chối được.

Tôn Diệu chờ đợi một lúc mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tự tin mở một bức tranh trong tay ra.

"Giáo sư Hà, ông xem có thích bức tranh của cháu không?"

Trong khi nói, bức họa trong tay Tôn Diệu được hắn mở ra hoàn toàn. Đột nhiên, một bức tranh phong cảnh sống động hiện ra trước mặt mọi người.

Nhìn thấy bức tranh này, tất cả mọi người không khỏi tò mò nghểnh cổ qua nhìn, mà ông lão Hà Thịnh kích động đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm kính lúp mang theo bên người tiến lên vài bước nhìn.



Vương Thành cũng liếc nhìn bức tranh trong tay Tôn Diệu, nhưng điều khiến anh kinh ngạc là bức tranh trong tay Tôn Diệu giống hệt bức "Giang Đình đàm cổ đồ" trong tay anh, thậm chí chữ ký của Đường Dần và lạc khoản giống hệt nhau.

"Thằng nhóc này thực sự có một bản nhái cao cấp của "Giang Đình đàm cổ đồ".” Vương Thành thầm sửng sốt nhưng anh không nói ra. Nếu người thẩm định hàng đầu của thành phố Thanh Thủy là Viên Sùng không thẩm định qua, Vương Thành có thể nghĩ rằng Trương Thiên Long đã đưa cho anh một bức tranh giả cao cấp.

Nhưng hiện tại, anh rất bình tĩnh.

"Chà~ Bức tranh này chính là bức "Giang Đình đàm cổ đồ" bị người nước ngoài lấy đi năm năm trước sao?" Ông cụ đã lăn lộn trong giới đồ cổ nhiều năm, đương nhiên biết cuối cùng bức “Giang Đình đàm cổ đồ” đã bị một người nước ngoài mua mang đi với giá ba mươi triệu đồng.

"Đúng vậy, bức tranh này là "Giang Đình đàm cổ đồ" của Đường Bá Hổ. Lần trước cháu đi công tác ở nước M đặc biệt tìm được người nước ngoài mua nó với giá ba mươi tám triệu, đúng dịp hôm nay để dành tặng giáo sư Hà."

Tôn Diệu lúc này rất tự hào, đây chính là hiện thân của tiền tài và sức mạnh, vừa nói, Tôn Diệu vừa khinh thường liếc nhìn Vương Thành, thầm nghĩ, cậu nghèo cả đời cũng không thể mua nổi loại tranh này, đừng tưởng có chút quan hệ với Trần Hào Thành mà ở đó đắc ý.

“Đây là tranh của Đường Bá Hổ sao?” Nói đến tranh của Đường Bá Hổ, tất cả mọi người nhất thời bị thu hút, đồng loạt kéo đến muốn xem tranh của vị danh họa thế nào, dù sao Đường Bá Hổ cũng rất nổi tiếng.

Cũng có vài người bạn tốt của Hà Thịnh trong giới đồ cổ rất tò mò về bức tranh này, lần lượt đến xem đầu tiên.

Khi mọi người đang bu xem bức "Giang Đình đàm cổ đồ” của Tôn Diệu, người kia ngước mắt lên liếc nhìn Vương Thành, khinh thường nói.

"Không biết vị cậu Vương đây có thể mang đến món quà gì tặng cho giáo sư Hà?"

Lời vừa nói ra, rất nhiều người có mặt đều đổ dồn sự chú ý vào Vương Thành, phải biết cậu thanh niên này là một chàng trai nhà quê nghèo, tuy rằng có chút quan hệ với Trần Hào Thành nhưng trong tay hẳn là không có tiền.

Trong một lúc, họ cũng trở nên tò mò về món quà mà Vương Thành mang đến.

“Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị quà cho giáo sư Hà rồi, chỉ sợ lúc đó sẽ làm anh sợ.” Vương Thành cười nhẹ, chuyển động hai tay lấy ra một cuộn tranh trên người.

Mọi người nhìn thấy Vương Thành cũng mang đến một bức tranh cũng rất hiếu kỳ, bức tranh nào có thể so sánh với bức “Giang Đình đàm cổ đồ” của Đường Bá Hổ mà Tôn Diệu mang đến.