Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 127: Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí nhé



Từ Thi Vũ cắn răng nhỏ, oán hận trừng mắt Vương Thành một cái, tâm không cam tình không nguyện đi rót nước cho anh.

Tiêu Mộc Nghiên nhìn đến đây, không nhịn được mà cười phì ra tiếng.

“Quả nhiên là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn nha, tiểu ma nữ này cuối cùng cũng gặp phải người có thể trị được con bé rồi.”

Tiêu Mộc Nghiên vẫn là rất vui sướng nhìn dáng vẻ thế này, Từ Thi Vũ sinh ra trong nhà quý tộc hào môn, lại là con gái nhỏ trong gia tộc, được cưng chiều đến coi trời bằng vung, bây giờ có người có thể dạy dỗ cô bé cũng không phải là chuyện xấu gì, tránh cho ngày sau bị cô bé gây ra tai họa tày trời.

“Mấy ngày nữa sau khi chị rời khỏi rồi, biệt thự này sẽ để cho hai người các em ở nhé!”

Tiêu Mộc Nghiên suy nghĩ một chút rồi nói với Từ Thi Vũ.

“Chị họ, em vừa mới tới mà chị đã phải đi rồi sao? Còn để cho em ở một mình với anh ta nữa?? Như vậy sau này em làm sao mà sống chứ, hu hu hu.” Từ Thi Vũ nói một cách đáng thương và khổ sở.

“Chị đây là tạo cơ hội cho em đấy biết không? Dỗ dành được Vương Thành, đừng nói tới “Cuộc sống hoang dã”, có lẽ sẽ còn có thể ký hợp đồng để em trở thành nghệ sĩ dưới cờ của công ty bọn họ đấy! Như vậy em mới có cơ hội làm minh tinh đó!” Tiêu Mộc Nghiên kéo Từ Thi Vũ sang bên cạnh, nhỏ giọng nói.

“Thật sao? Anh ta còn có khả năng ký hợp đồng nghệ sĩ à??” Từ Thi Vũ có hơi không phải là rất tin tưởng, một tên nghèo thế này thế mà lại còn có quyền ký hợp đồng với nghệ sĩ.

“Đương nhiên rồi! Nghe chị là đúng chứ không có sai đâu, chung sống với anh ấy thật tốt đi!” Tiêu Mộc Nghiên khuyên bảo một phen nói.

“Được rồi!” Từ Thi Vũ đồng ý gắng gượng mà làm, nhưng mà trong lòng vẫn không quá vui vẻ chấp nhận Vương Thành, chỉ là lo ngại giấc mơ đại minh tinh mới đồng ý một cách miễn cưỡng.

Hai ngày sau, sân bay thành phố Thanh Thủy.

Vương Thành đích thân tiễn Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, hai người bọn họ muốn tới thành phố Bạch Vân chuẩn bị tổ chức một buổi hòa nhạc.

Trước khi chia tay, Tiêu Mộc Nghiên gọi Vương Thành sang một bên, có chút nghiêm túc mà giao phó.

“Vương Thành, cô bé Thi Vũ này liền giao cho anh, tôi tin anh sẽ dạy dỗ tiểu ma nữ này thật tốt!”

Trải qua hai ngày quan sát ngắn ngủi, Tiêu Mộc Nghiên phát hiện chỉ có Vương Thành mới có thể trị được tiểu ma nữ coi trời bằng vung này! Hơn nữa dường như Vương Thành cũng chẳng cảm thấy hứng thú đối với vẻ bề ngoài ngọt ngào của Từ Thi Vũ, điều này cũng khiến cho Tiêu Mộc Nghiên rất là yên tâm tới việc giao Từ Thi Vũ cho Vương Thành chăm sóc.



“Yên tâm đi! Tôi sẽ khiến cho cô ấy ngoan ngoãn nghe lời!” Vương Thành thở dài, hai ngày qua anh cũng rất cảm thấy đau đầu đối với tiểu ma nữ này, nhưng mà vẫn gật đầu nói.

“Tôi đi đây! Ba tháng sau nhớ là đến thành phố Bạch Vân xem buổi hòa nhạc của tôi, nếu như đã dạy dỗ Từ Thi Vũ tốt rồi, đến lúc đó tôi có thể mời anh cùng hát với tôi đấy!” Tiêu Mộc Nghiên cười duyên nói.

“Tôi cũng rất chờ mong có thể cùng em hát trên cùng một sân khấu.” Vương Thanh cười nói, tuy là anh cũng không quá biết hát như Tiêu Mộc Nghiên, nhưng có thể cùng cô ấy biểu diễn trên một sân khấu, suy nghĩ một chút vẫn là rất không tệ.

“Mặc khác nếu cần tôi tham gia quý hai của “Cuộc sống hoang dã”, có thể liên lạc với tôi sớm một chút, tôi sẽ sắp xếp thời gian hợp lý.” Tiêu Mộc Nghiên vẫn còn nhớ chuyện này, dẫu sao hợp đồng đã ký tổng cộng tám kỳ quý hai.

“Ừ, trước khi khởi quay tôi sẽ thông báo trước với em.” Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu, phản ứng trên Microblogging đối với việc Tiêu Mộc Nghiên tham gia “Cuộc sống hoang dã” rất là sôi nổi, anh phải tận dụng mọi thời cơ, định dùng chương trình này đánh vào vị trí đầu về tỉ lệ người xem cùng một lúc.

“Nếu như có thể, có thể sắp xếp Từ Thi Vũ cùng tham gia đội hình “Cuộc sống hoang dã” kỳ hai với tôi được hay không.” Tiêu Mộc Nghiên hiếm khi mà khẩn cầu.

“Đương nhiên anh có điều kiện gì có thể nói với tôi, bỏ tiền cũng được.”

Vương Thành cười một tiếng, xem ra tình cảm của Tiêu Mộc Nghiên với Từ Thi Vũ rất tốt, bằng không thì cô ấy cũng sẽ không thể nào khẩn cầu anh, nhưng mà anh vẫn là uyển chuyển nói.

“Nhìn xem biểu hiện của cô ấy đi!”

Tiêu Mộc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên một chút cảm kích, ngay sau đó vẫy tay từ biệt với Vương Thành.

Rất nhanh, chuyến bay bắt đầu phải cất cánh, Vương Thành đưa mắt nhìn theo Tiêu Mộc Nghiên dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt của mình, trong lòng bùi ngùi không thôi.

Chung sống một tháng, cuối cùng anh vẫn không nói thân phận của mình cho cô nghe.

“Vương Thành, chị họ cũng đã đi xa rồi, anh còn nhìn cái gì chứ!” Từ Thi Vũ nhìn thấy ánh mắt của Vương Thành vẫn luôn đi tìm hình bóng của Tiêu Mộc Nghiên, mang theo một tia dí dỏm trêu đùa nói.

“Sau khi trở về, trước tiên quét dọn nhà cửa một lần cho tôi, sau này ngoại trừ nấu cơm, những việc nhà khác đều do cô làm.” Sau khi Vương Thành quay đầu lại thì cười nói với cô ta.

“Dựa vào cái gì mà việc nhà đều để cho tôi làm, anh chỉ nấu ăn chứ!” Từ Thi Vũ rất tức giận, trước đây ở trong nhà không hề để cho cô ta làm cái gì cả, bây giờ thì hay rồi, đi ra bên ngoài thế mà lại còn phải làm việc nhà, làm sao cô ta có thể làm công việc nặng nhọc này chứ.

“Nếu không muốn làm, nhân lúc còn sớm mà đi đi, cô cũng đừng nghĩ tới giấc mơ đẹp làm đại minh tinh nữa.” Vương Thành đi thẳng về phía trước, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái.

“Anh, anh, Vương Thành, anh bắt nạt tôi.” Từ Thi Vũ oán hận giậm chân, tại sao cô ta lại gặp được loại đàn ông không hề có chút hứng thú nào với sắc đẹp của cô ta chứ? Còn khó chơi như vậy, quá đáng ghét. Nhưng cố ý anh lại chính là người chế tác của “Cuộc sống hoang dã”, muốn tham gia chương trình này thì nhất định phải cầu xin anh.



Từ Thi Vũ cảm thấy cô ta đã gặp được kẻ thù đời này của mình rồi!

Sau khi trở lại biệt thự Lưu Ly, Vương Thành thoải mái ngồi trên ghế sofa, bắt đầu sai khiến cô ta.

“Lấy cho tôi quả táo!”

“Trong nhà không có táo.” Từ Thi Vũ mím môi, biểu cảm bất mãn và tức giận.

“Trong nhà không có, không biết đi ra bên ngoài mua hay sao? Đi nhanh về nhanh!” Vương Thành cười nói.

“Anh bảo tôi đi mua?? Dựa vào cái gì, muốn ăn thì tự đi mà mua.” Từ Thi Vũ rất là không phục.

“Một tháng sau kỳ thứ hai của “Cuộc sống hoang dã” có thể sẽ khởi quay rồi...” Lời Vương Thành còn chưa dứt, Từ Thi Vũ lập tức lên tiếng.

“Tôi đi mua, anh chờ ở đây đi.” Nói xong, Từ Thi Vũ chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Nhìn thấy Từ Thi Vũ đi ra ngoài mua táo, khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, con đường dạy dỗ chỉ vừa mới bắt đầu thôi!

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Vương Thành bỗng nhiên vang lên, là Hà Hiểu Nghiên đã lâu không gặp, Vương Thành vội vàng nhận.

“Vương Thành, ngày mai tòa thị chính muốn tổ chức một bữa tiệc rượu thanh niên tuấn kiệt, vừa khéo em có hai tấm thiệp mời, anh có muốn tới tham gia hay không, nghe nói lại còn tổ chức một hoạt động tranh tài, từ đó chọn ra mười thanh niên tiêu biểu của thành phố năm nay đó.”

Hà Hiểu Nghiên ở đầu bên kia điện thoại mang theo vẻ mong đợi, thứ nhất là đã một tháng cô không gặp Vương Thành rồi, rất là nhớ anh, muốn tìm cơ hội gặp anh. Thứ hai, loại tiệc rượu tổ chức ở tòa thị chính như thế này, người tới đều là thanh niên tuấn kiệt của thành phố, có thể để Vương Thành phát triển mạng lưới giao thiệp, phát triển nền móng tương lai cho anh.

“Được, vừa vặn ở bên em thêm một chút.” Vương Thành có hơi do dự thì lúc này đã lập tức đồng ý, anh không cảm thấy hứng thú đối với bữa tiệc rượu của thanh niên tuấn kiệt, nhưng đã một tháng rồi chưa có ở bên cạnh Hà Hiểu Nghiên, nói thật anh vẫn rất ấy náy, đúng lúc thừa cơ hội này, ở bên cạnh cô nhiều thêm một chút.

“Vậy ngày mai em ở nhà đợi anh!” Hà Hiểu Nghiên thấy Vương Thành đã đồng ý, không kìm được vui mừng.

Sau khi Vương Thành cúp điện thoại, suy nghĩ một chút lại liên lạc với An Ninh, nghĩ đến nếu muốn đi tham gia buổi tiệc rượu của thanh niên tuấn kiệt thế này, đương nhiên là phải tìm hiểu kỹ càng một phen.

Nhưng mà điều tra một cái, lại hoàn toàn vượt quá dự kiến của anh, không nghĩ tới đây cũng không phải là một buổi tiệc rượu bình thường.