Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy

Chương 103: Vận mệnh trêu người



Sáng sớm, Vương Thành đã thức dậy.

Nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, cầm trong tay một phần tài liệu liên quan đến Tần Vân, đây là tư liệu liên quan đến Tần Vân mà tối hôm qua anh kêu An NNinh thu thập cả đêm.

Với Vương Thành mà nói, giống như loại cậu ấm quyền quý ở thủ đô như Tần Vân, đánh anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ đối với mình, cho nên tối hôm qua vừa về đến biệt thự, liền bảo An Ninh thu thập tư liệu liên quan tới anh ta.

“Không ngờ dưới danh nghĩa tên này lại có nhiều tài sản như vậy, nhà họ Tần quả nhiên nhà to nghiệp lớn, so với mấy con ông cháu cha khác cộng lại thì còn nhiều hơn.”

Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, anh cũng chẳng hề cảm thấy hứng thú đối với câu chuyện quần áo lạu là của Tần Vân, nhưng mà đối với tài sản dưới danh nghĩa của anh ta thì quả thực là rất bất ngờ.

“Phải nghĩ cách khiến anh ta cam tâm tình nguyện chuyển hết những tài sản này cho tôi!” Vương Thành chau mày suy nghĩ tỉ mỉ, bây giờ anh phát hiện, cách tấn công một tên con ông cháu cha tốt nhất chính là cướp đi tài sản dưới tên của anh ta, khiến anh ta trở thành một người nghèo khổ, như thế đã đả kích lòng tự tin của anh ta, lại phá hủy suy nghĩ trả thù của anh ta, một công đôi việc.

“Bảo Trần Hào Thành tìm người theo dõi anh ta, để anh ta không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”

Khóe miệng Vương Thành khẽ mỉm cười, thà bọn họ ngồi đợi anh ta tìm tới tận cửa, còn không bằng chủ động tấn công theo dõi Tần Vân, trước, như vậy cho dù anh ta muốn chống lại mình, Vương Thành cũng có thể biết trước động tĩnh của anh ta.

Nghĩ tới đây, Vương Thành vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hào Thành, người sau nhanh chóng nhận điện thoại.

“Trợ lý Trần, tôi muốn ông giúp tôi theo dõi một người, anh ta tên là Tần vân, tới từ thủ đô, hình như là cậu ba của nhà họ Tần, giúp tôi tìm trong thành phố Thanh Thủy, sau đó phái người theo dõi anh ta, có bất kỳ động tĩnh khác thường gì thì bảo người liên lạc với tôi.”

“Vâng, cậu chủ!” Cho dù Trần Hào Thành không biết tại sao Vương Thành bảo người theo dõi cậu ba Tần Vân, của nhà họ Tần này, nhưng vẫn kiên định làm theo.

Với mạng lưới giao thiệp và sức mạnh của Trần Hào Thành trong thành phố Thanh Thủy, muốn theo dõi một Tần Vân là quá đơn giản.

“Còn muốn tìm tôi báo thù trong thành phố Thanh Thủy, anh cũng quá tự tin rồi!” Khóe miệng Vương Thành mỉm cười.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Vương Thành liền lái xe đi tới công ty, mấy ngày nay mùa mới của “Cuộc sống hoang dã” sắp ghi hình, Vương Thành sẽ có chút bận rộn.

Nhưng mà Phương Thành vừa mới tới công ty, trợ lý mới Đường San San đã mang vẻ mặt nóng nãy tới tìm anh.

“Quản lý Vương, người đại diện của Lục Giai Kỳ nói cô ta ngã bệnh, không tới được hiện trường ghi hình ngày mai rồi!”

“Lục Giai Kỳ ngã bệnh?” Vương Thành hơi sững sờ, Lục Giai Kỳ này là khách mời thần bí mùa mới nhất của “Cuộc sống hoang dã”, lần này vì hướng tới tỉ lệ người xem đứng đầu, Vương Thành đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời vị minh tinh tuyến một này tham gia, sao nói ngã bệnh là ngã bệnh chứ.

“Cô ta bị bệnh gì, đã xác nhận với bệnh viện chưa?” Vương Thành có hơi không cam tâm, thiếu đi sự ra sân của vị minh tinh tuyến một này, tỉ lệ người xem của “Cuộc sống hoang dã” mùa mới nhất có thể sẽ giảm sút.

“Bên kia trả lời nói là cắt amidan cấp tính, phải nghỉ ngơi ít nhất ba ngày.” Đường San San yếu ớt trả lời.



“Khởi động kế hoạch B, không thể đợi thêm nữa, ngày mai sẽ phải ghi hình rồi, tiếp tục kéo dài thời gian sẽ không kịp nữa!” Cũng may Vương Thành đã chuẩn bị kế hoạch B, chính là vì để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Nhưng mà tình hình dường như càng bết bát hơn so với tưởng tượng của anh.

“Liễu Khuynh Thành của kế hoạch B, bởi vì tạm thời chưa ký hợp đồng nên bị Công ty giải trí Hợp Thành đi trước một bước.” Sau khi Đường San San nói xong câu đó, thở mạnh một cái cũng không dám, rất sợ bị Vương Thành quở trách. Phải biết là “Cuộc sống hoang dã” mùa mới nhất này, tất cả các tổ đã dùng hết toàn bộ tài nguyên để làm, thế mà ngày mai sẽ phải ghi hình rồi, lại đụng phải tình huống như thế này.

Vương Thành nhíu mày, coi như là Công ty giải trí Hợp Thành này cũng thật là biết chớp lấy thời cơ!

Công ty giải trí Hợp Thành này, chính là quản lý tiền nhiệm Ngô Dũng cùng với cậu Vương Đông Huy của anh ta, sau khi bị Vương Thành đuổi đi thì gia nhập vào công ty mới, vì để đâm Vương thành một đao trả thù, Ngô Dũng đã luôn tìm cơ hội, cuối cùng đã chờ đến “Cuộc sống hoang dã” mùa mới nhất.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng làm việc của Vương Thành vang lên.

Vương Thành theo bản năng nhận, chỉ nghe thấy Ngô Dũng ở bên kia rất là đắc ý nói ầm ĩ.

“Vương Thành, bây giờ mày không có một minh tinh tuyến một nào có thể mời nữa đúng không? “Cuộc sống hoang dã” mùa mới nhất của mày có thể sẽ phải dựa vào mấy minh tinh tuyến hai tuyến ba để ra vẻ đi.”

“Ngô Dũng, quả nhiên là do anh làm ra!” Vương Thành có hơi tức giận, nhưng thương trường như chiến trường, bị người khác trên cơ, anh cũng không thể nói được gì.

“Haha, Vương Thành, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, “Khiêu chiến sinh tồn dã ngoại” của giải trí Hợp Thành chúng tao ngày mai cũng sẽ bắt đầu ghi hình, “Cuộc sống hoang dã” của mày cứ đợi bị tao đè đầu đi!” Lời nói của Ngô Dũng rất là phách lối lại rất đắc ý.

“Được, chờ xem.” Vương Thành trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt có hơi khó coi. Ngô Dũng này cũng có bản lĩnh rồi, thế mà lại bắt chước hồ sơ “Cuộc sống hoang dã” của anh, còn cướp lấy minh tinh tuyến một mà anh đã chuẩn bị xong, đây là muốn giết tận anh!

“Quản lý Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ngày mai đã bắt đầu ghi hình, bây giờ muốn tìm người mà nói, đoán chừng cũng không kịp rồi, phải dựa vào mấy minh tinh tuyến hai tuyến ba, không gánh được tỉ lệ người xem.” Đường San San rất là lo lắng nói.

“Không sao, chuyện tìm minh tinh tuyến đầu tôi sẽ xử lý, cô làm tốt chuyện của mình, còn nữa, chuyện này đừng tiết lộ ra ngoài, để tránh lòng người trong các tổ lo lắng.” Vương Thành chợt nhớ tới Tiêu Mộc Nghiên, trước mắt chỉ có thể tìm cô ấy, tìm minh tinh khác, không kịp thời gian nữa.

Sau khi nói xong lời này, Vương Thành lập tức rời khỏi công ty, sau đó lái xe tới biệt thự hoa viên Lưu Ly, đây là khu biệt thự cao cấp ở phía Tây thành phố.

Vương Thành không nghĩ đến chỉ mới chưa tới một ngày, đã phải đến nhà tìm Tiêu Mộc Nghiên rồi, thật sự là trêu người mà!

Đến khu biệt thự hoa viên Lưu Ly, sau khi Vương Thành xuống xe, trực tiếp bấm số điện thoại tối hôm qua Tiêu Mộc Nghiên lưu cho anh.

Điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng mà dễ nghe, dường như là dáng vẻ vừa mới rời giường, xem ra buổi hòa nhạc hôm qua của Tiêu Mộc Nghiên quá mệt mỏi, vẫn ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại.

“Tôi, tôi là Vương Thành, thuận tiện đi vào nhà của cô tránh một chút được không? Rất gấp!” Vương Thành không muốn vừa mở miệng đã nói chuyện công việc, bằng không rất có thể ngay cả mặt cũng không thấy thì đã bị từ chối rồi, dù sao tối hôm qua Tiêu Mộc Nghiên đã đồng ý với anh, lúc bị Tần Vân đuổi giết, mới có thể đi tới nơi của cô ấy để tránh một chút.

“Vào đi, tôi kêu cô xuống đón anh.” Tiêu Mộc Nghiên hiển nhiên là không nghĩ tới nhanh như vậy Vương Thành đã tới nơi này của cô ấy để tránh, nhưng mà vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của anh.



Rất nhanh, Tiêu Tĩnh mang khẩu trang với vẻ mặt không vui đi tới bên ngoài biệt thự, sau khi nhìn thấy Vương Thành, không khỏi lườm anh một cái, tên rác rưởi này thật đúng là sợ chết, nhanh như vậy đã tới nơi này của Tiêu Mộc Nghiên để tránh sự đuổi giết.

“Vào đi.” Tiêu Tĩnh rất chán ghét Vương Thành, tên này vừa nhìn đã thấy chính là tên rác rưởi nghèo nàn, cũng không biết tại sao Tiêu Mộc Nghiên lại để cho anh vào.

Sau khi Vương Thành đáp một tiếng, đi theo Tiêu Tĩnh đi vào trong biệt thự hoa viên Lưu Ly.

Khu biệt thự này mặc dù là kiểu hoa viên, nhưng hiển nhiên là thấp hơn một bậc so với biệt thự hoa viên Tử Kim Quang của Vương Thành, Vương Thành suy nghĩ một chút, nơi này hình như cũng là sản nghiệp bất động sản dưới tên của Tập đoàn Đỉnh Hòa, vậy lần sau đi vào cũng không cần làm phiền Tiêu Tĩnh này nữa.

“Đợi chút nữa sau khi đi vào thì ngoan ngoãn đợi ở đó cho tôi, đừng chạy loạn.” Tiêu Tĩnh dẫn Vương Thành tới tòa biệt thự B13, mở cửa nhưng vẫn không quên nhắc nhở Vương Thành trước.

“Được rồi, tôi biết rồi!” Vương thành lạnh nhạt đáp một tiếng.

Sau khi cửa mở, Vương Thành theo Tiêu Tĩnh đi vào, chỉ thấy biệt thự trang trí khá là xa hoa, nhưng mà nơi Vương Thành ở chính là biệt thự Tử Kim Quang, cho nên đối với sự trang trí xa hoa của nơi này cũng không có gì ngạc nhiên.

“Cậu ngồi trên ghế sofa trước đi!” Tiêu Tĩnh dặn anh một câu, sau đó rời khỏi.

Bà ta đi tìm Tiêu Mộc Nghiên, một người rác rưởi như thế muốn trốn ở đây, bà ta cũng có cảm giác cả người khó chịu, đúng lúc này Tiêu Mộc Nghiên mặc đồ ngủ màu hồng phấn từ lầu hai đi xuống.

Cô ấy vẫn để mặt mộc sau khi rửa mặt, nhưng giá trị nhan sắc vẫn có thể tính là khuynh quốc khuynh thành như cũ.

“Anh đã tới rồi, Tần Vân không làm anh bị thương đúng không!” Tiêu Mộc Nghiên đi xuống, đồng thời còn có chút ân cần nói.

“Không có, chẳng qua là anh ta phái người theo dõi tôi ở bên ngoài.” Vương Thành thế này là trợn mắt nói dối, rõ ràng là mình phái người đang theo dõi Tần Vân.

“Anh chọc tới tên hỗn thế ma vương này, sợ là thời gian này sẽ rất khó khăn. Nhưng mà anh tránh ở chỗ tôi, anh ta cũng không dám làm gì anh.” Tiêu Mộc Nghiên ngồi xuống cách Vương Thành rất xa, tiện tay cầm một quả táo bàn trà rồi ăn.

Vương Thành nhìn từ bên cạnh, đường cong của cô ấy lả lướt rất là cám dỗ lòng người.

“Cậu cái tên nghèo nàn rác rưởi này, con mắt nhìn ở đâu đấy? Mộc Nghiên nhà chúng tôi là người mà người như cậu có thể nhìn hay sao?” Tiêu Tĩnh một mực theo dõi Vương Thành, tên nghèo nàn rác rưởi này đi vào đây quả nhiên là có suy nghĩ không đơn thuần.

Vương Thành không còn gì để nói, anh chỉ quan sát một chút dáng người của Tiêu Mộc Nghiên, huống chi cô ấy là vị hôn thê của ông đây, quang minh chính đại nhìn thì sao?? Nhưng mà lời này cuối cùng Vương Thành vẫn không nói ra.

“Cô, dù sao anh ấy cũng bởi vì bảo vệ con mới đắc tội Tần Vân. Cứ để cho anh ấy tránh ở đây một tháng đi! Sau một tháng, con cũng phải rời khỏi nơi này, đến lúc đó phải nhờ vào chính anh ấy.” Tiêu Mộc Nghiên thản nhiên nói, để Phương Thành tránh một tháng, cô ấy cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.

“Một tháng??” Tiêu Tĩnh có hơi không chịu nổi, ánh mắt nhìn về phía Vương Thành cũng có hơi lạnh lẽo, vừa nghĩ tới phải chung sống dưới một mái nhà với tên nghèo nàn rác rưởi này một tháng, bà ta đã không chịu được.

Nhưng mà Vương Thành cũng có hơi ngẩn ngơ, Tiêu Mộc Nghiên này thế mà lại cho phép anh tránh ở đây một tháng.