Hoa Nguyệt Ngân

Chương 52



Trời còn chưa sáng, cuộn mình trong lòng Hoa Ngạo Kiết, Hoa Nguyệt Ngân liền chậm rãi mở đôi mắt lưu quang tràn đầy, nhẹ nhàng muốn tránh khỏi Hoa Ngạo Kiết ôm ấp, lại bị hắn ôm càng chặt.

“Làm sao vậy, Ngân Nhi?” Bị đánh thức, Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng hôn một cái lên đỉnh tóc của y.

“Đau.” Hạ thân truyền đến từng trận đau đớn cùng với phần eo truyền đến đau nhức, làm cho Hoa Nguyệt Ngân khẽ nhíu mày.

“Thực xin lỗi, làm đau ngươi .” Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé tinh xảo tuyệt mỹ, đáy mắt là tràn đầy ôn nhuyễn sủng nịch cùng đau lòng, “Tối hôm qua giúp ngươi thoa dược, rất là sưng, cần tuyên thái y đến xem qua không?”

“Không cần.” Hoa Nguyệt Ngân kiên quyết lắc lắc đầu, mặt nhất thời hồng nhưng quả cà chua.

Nơi tư mật vậy, như thế nào có thể để ngoại nhân nhìn thấy? Phụ hoàng là ngu ngốc. Hoa Nguyệt Ngân không khỏi trong lòng oán giận, rồi lại ngượng ngùng không nói ra.

“Ngân Nhi đêm qua vì sao uống rượu?” Nếu nói là bị kẻ dở hơi Lãnh Thiên Vũ kia dụ dỗ, hắn cũng không tin tưởng. Cá tính tiểu tử kia hắn hiểu nhất, trừ phi chính y nghĩ muốn uống, nếu không không ai làm gì được y.

“Y Lan.”

“Y Lan?” Cái tên đã lâu, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tiểu gia hỏa, cũng là cây kim vĩnh viễn không thể hủy diệt trong lòng hắn. Hắn hiểu được địa vị chủ nhân cái tên này trong lòng tiểu tử kia, cho dù để lại cho tiểu tử kia chỉ có thương tổn, tiểu tử kia vẫn là không thể hoàn toàn quên hắn.

“Phụ hoàng, Y Lan hắn không có vứt bỏ ta, hắn cho tới bây giờ đều không vứt bỏ ta, nếu ta có thể tin tưởng hắn một chút nữa, hắn sẽ không. . . . . . Sẽ không. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân lâm vào tự trách thật sâu, ngữ khí nghẹn ngào, lệ cũng đã chảy xuống.

“Đừng khóc, nói cho phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì?” Đưa tay nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt bé, gắt gao ôm bé vào trong lòng.

“Thiên Vũ cũng tới từ cùng nơi với ta, hai năm trước, hắn bị xe tông, chờ khôi phục ý thức, linh hồn đã chạy vào cơ thể Đông Li quốc Thất hoàng tử. Khi ta hỏi hắn có biết Y Lan không, hắn có vẻ giật mình lại hưng phấn. Sau đó hắn nói cho ta biết, 14 năm trước trận hỏa hoạn một trong những mê án không thể phá giải kia, bất luận hắn đang học trung học hay là vào đại học, đây đều là đề tài nói chuyện của các bằng hữu trà dư tửu hậu, nhưng làm cho người ta tối cảm thấy hứng thú vẫn là thầy thuốc si tình Y Lan, không để ý tánh mạng nhảy vào thực nghiệm lâu bị đại hỏa bao quanh, ảnh chụp bị người đè xuống đất, tuy rằng chụp mơ hồ, trên cơ bản ngay cả diện mạo cũng thấy không rõ lắm, nhưng cái tên Y Lan này lại sâu nhập lòng người, trước sau làm cho người ta không thể quên si của hắn tình của hắn.”

“Phụ hoàng, Y Lan hắn không có vứt bỏ ta, hắn nếu vứt bỏ ta sẽ không trở về tìm ta, hắn không vứt bỏ ta, là ta hiểu lầm hắn , là ta hiểu lầm hắn . . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân vùi đầu vào trong ngực Hoa Ngạo Kiết, nước mắt không dừng được tuôn ra.

“Đừng khóc, Ngân Nhi, hết thảy đều là quá khứ, đừng khóc.” Hoa Ngạo Kiết nhẹ giọng an ủi, một chút một chút vỗ nhẹ lưng y, tựa như an ủi mèo con bị thương.

“Đều là ta sai, ta vì cái gì không tin hắn.”

Hoa Ngạo Kiết nâng đầu Hoa Nguyệt Ngân trong lòng lên cùng mình nhìn thẳng, đưa tay lau đi nước mắt của y, nói: “Ngân Nhi ngoan, hết thảy đều là quá khứ, Y Lan chính là trí nhớ kiếp trước của ngươi, hiện tại chúng ta cùng nhau chôn dấu hắn hoàn toàn là tốt rồi, làm cho hắn trở thành quá khứ vĩnh viễn qua đi, được không?” Ngữ khí ôn nhu, hơn nữa ánh mắt sủng nịch đa tình, chỉ ngóng nhìn y, chỉ nhìn chăm chú vào y, Hoa Nguyệt Ngân cơ hồ gật đầu đáp ứng .

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Hoa Nguyệt Ngân lung tung lắc đầu, thấp giọng nói: “Phụ hoàng, Y Lan rất quan trọng, ta không thể không nhớ hắn.”

“Y Lan rất trọng yếu, vậy phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng không quan trọng sao?”

“Phụ hoàng đương nhiên quan trọng.” Hoa Nguyệt Ngân ngay cả lo lắng cũng không liền thốt ra.

“Vậy phụ hoàng cùng Y Lan, nếu chỉ có thể lựa chọn một, Ngân Nhi chọn ai?”

“. . . . . .”

“Chọn ai?” Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, lại có thêm chút kiên trì.

“Ta không cần chọn.”

“Nhất định phải chọn.”

“. . . . . .”

“Ngân Nhi chỉ có một trái tim, phải đồng thời chia sẽ hai người như thế nào?” Từ từ thở dài, trên mặt Hoa Ngạo Kiết có bất đắc dĩ cùng phiền muộn ân ẩn.

“. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”

“Đừng nói thực xin lỗi, Ngân Nhi nguyện ý đem bản thân giao cho phụ hoàng, đó không phải là chứng minh tốt nhất thoát khỏi bóng ma Y Lan gây cho ngươi sao? Hiện tại vì sao còn muốn vây mình trong áy náy?”

“Nhưng mà phụ hoàng, Y Lan đã chết, hắn là ta hại chết.”

“Ngân Nhi, này cũng không phải ngươi sai.”

“Không, đây là ta sai, nếu lúc ấy ta có thể tin hắn thêm một chút, nếu ta có thể kiên trì chờ hắn trở về, hắn sẽ không nhìn thấy thi thể của ta lại ho ra máu không ngừng, buồn bực mà chết . Là ta hại chết Y Lan, là ta. . . . . .”

“Đó cũng không phải lỗi của Ngân Nhi, mỗi người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử.”

“Hắn vốn có thể sống lâu thêm một chút, hắn còn có tương lai tốt, ta biết, hết thảy đều là ta làm hại.” Tự trách sâu sắc cùng áy náy tràn đầy làm cho Hoa Nguyệt Ngân hối hận không thôi. Lúc trước, vẫn hận hắn, bản thân đúng là ngu ngốc không rõ đầu rõ đuôi.

“Ngân Nhi, so với ngày ngày đối mặt thống khổ người yêu đã qua đời, không bằng đi theo hắn, kỳ thật có đôi khi chết so với còn sống còn hạnh phúc hơn. Nếu giờ phút này Ngân Nhi không ở bên phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sống không bằng chết.”

“Phụ hoàng. . . . . .”

“Ngân Nhi, Y Lan nhất định cũng không hy vọng nhìn thấy ngươi vì hắn khổ sở, đúng không?”

“Nhưng mà. . . . . .”

Hoa Ngạo Kiết sét đánh không kịp bưng tai cúi đầu dùng nụ hôn ngăn y nói, trằn trọc quấn quanh. Ôm y gắt gao vào trong ngực, thanh âm kiên định nhẹ nhàng vang lên: “Ngân Nhi, buông tha bản thân đi , chuyện kiếp trước sớm đã qua đi, ngươi của kiếp này, không phải Nguyễn Dực, mà là Hoa Nguyệt Ngân của ta.”

“. . . . . . Ta là Hoa Nguyệt Ngân của phụ hoàng.”

“Đúng. Ngươi là Hoa Nguyệt Ngân của ta. Nhớ kỹ, từ giây kế tiếp về sau, ngươi của kiếp này, trong mắt trong lòng chỉ có thể có ta, chỉ có thể nghĩ về ta, ta rất ích kỷ, tuyệt không cho phép ngươi nghĩ đến bất kỳ ai ngoại trừ ta; tương tự, trong mắt trong lòng của ta cũng chỉ sẽ có ngươi, chỉ biết nhớ ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không rời ngươi đi.”

“Phụ hoàng. . . . . .” Hai tay lặng lẽ ôm lấy lưng hắn, đồng dạng ôm chặt lấy hắn, “Vĩnh viễn sẽ không rời Ngân Nhi đi?”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

“Vẫn sẽ bên Ngân Nhi?”

” Vẫn sẽ bên Ngân Nhi.”

“Mãi mãi?”

“Mãi mãi.”

Chính văn hoàn