Hoa Hồng Trắng

Chương 13: Nỗi ám ảnh của tội lỗi 2



- Cả tôi và hai cậu không một ai được tha thứ...

Thy Thy và Uy Trác không khỏi giật mình khi người con trai đó lên tiếng, sau mọi chuyện đã xãy ra người duy nhất bình tĩnh chỉ có cậu ấy Quang Anh.

- Chuyện này là sao vậy?

Quỳnh Bảo cô không hiểu chuyện gì đang xãy ra với bọn họ, cô quay sang hỏi Tín lắp nhưng nhìn sắc mặt cậu cũng không khá hơn là bao.

Không khí nặng nề bao trùm lên cả nhóm, thấy vậy cô liếc nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ nghĩ trưa nên ra hiệu cho hắn:

- Đến giờ trưa rồi anh bảo bọn họ tập chung đi.

- Muốn xem kịch.

- Anh...

Thật là tức chết với hắn mà, ở đâu ra con người như hắn vậy chứ, nhìn cái mặt tĩnh hơn ruồi của hắn trơ trơ ra như không có chuyện gì là cô muốn bốp một phát cho chết mà. quá đáng ghét...

- Thôi nào... đến giờ nghĩ trưa rồi chúng ta quay lại tập chung thôi.

Cuối cùng thì người lên tiếng phá vở không khí căn thẳng lại là Anh Bảo. Tấc cả cũng đã quay lại chỗ củ để nghi trưa.

- Quỳnh à anh Duy điện bảo có chuyện ở công ty nên anh về trước, em ở lại cận thật một chút.

- Dạ anh về đi, em không sao đâu đừng lo.

Nói xong Anh Bảo quya sang nói gì đó với hắn rồi cũng lên xe do Anh Duy cho người chạy đến.

- Anh tôi nói gì với anh vậy?

cô thắc mắc hỏi, nhưng câu trả lời của hắn thà không nghe còn hơn.

- Cô đi mà hỏi anh trai cô.

Thật đúng là... hắc dịch mà.

Cơm trưa cũng đã xong, mọi người ai nấy điều tìm chỗ nghĩ ngơi, cô nhìn quanh cũng không thấy My đâu. Lạ thật mới ngồi ăn cơm chung mà giờ biến đi đâu mất không biết.

- Người đẹp... cậu tìm ai hả?

Tín lắp vừa ăn bắp vừa hỏi.

- A... Tín lắp bắp...

- Bậy không hà.

- Hi mình tìm My, cậu thấy My đâu không?

- Hình như My nói chuyện điện thoại ở ngoài kia á.

Cô thấy mình định đi đến nhưng nghĩ lại câu ta chắc có chuyện riêng nên không đi nửa, cô chợt nhớ đến chuyện lúc sáng cái tính tò mò của con gái lại bọc phát cô quay sang hỏi Tín:

- Tín cậu biết gì về chuyện lúc sáng không?

Tín đang nhai nhai mấy hột bắp cuối cùng nghe cô hỏi mọi hoạt động điều ngưng lại, nhìn cô tò mò cậu bạn Tín nhíu mày.

- Cậu không nền biết thì tốt hơn.

Cô nhìn sắc mặt của cậu thấy cũng nghiêm trọng thôi cô không muốn biết nửa, nhưng cậu ta thì...

- Nếu cậu thật muốn biết... mình sẽ nói.

Ây cậu bạn này thật là nhiều chuyện mà. Chọn chỗ ngồi dưới góc cây to lớn lúc sáng vừa đến cô ngạc nhiên khi thấy hắn đang nằm đó và ngủ, mái tóc bay bay theo gió đôi mắt khép lại tựa như thiên sứ vậy, đẹp thật.

- Chỗ này cũng được đó.

Tín đi theo sau cô nên không thấy hắn, cô vội vàng kéo Tín đi và nói:

- Hì mình qua bên kia đi, mình thấy chỗ đó tốt hơn.

- vậy à.

Cậu bạn Tín khó hiểu nhìn cô, chỗ này tốt hơn mà, vừa mát lại có gó cây to nằm được luôn mà. Cậu nghĩ vậy nhưng cũng đi theo cô qua chỗ khác cách đó không xa. Hắn nằm đó nhắm mắt nhưng không ngủ, khẻ mở mắt ngồi dậy nhìn người con gái vừa mới đi khỏi.

- Chỗ này đâu có tốt đâu Bảo?

- hì, nhưng cũng mát mà. Được rồi thôi không nói đến chuyện này nửa cậu kể mình nghe đi.

- Cậu nhiều chuyện hơn mình à... hii

Cô ngượng ngùng cuối gằm mặt.

- Chuyện là... thật ra Thy Thy, Quang Anh, Uy Trác cùng với Thy Dinh là bạn thân từ hòi còn học cấp 2.

- Thy Dinh?

Cô thắc mắc hỏi lại cậu, Tín nhìn cô rồi nói tiếp:

- Thy Dinh là chị song sinh của Thy Thy, đối với Thy Thy thì Thy Dinh lại nhu mì hơn em mình... chuyện bắt đầu từ năm trước khi mới vào trường học...

Một năm trước họ là những người bạn thân thiết với nhau, nhưng tạo hoá đã không cho ta trọn vẹn bất thứ gì. Tình bạn tình yêu và cả tình chị em điều tan biến.