Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 182



"Đơn giản!" Lâm Vũ cười ha hả và nói: "Gϊếŧ chúng ta thì ông không cần khó xử rồi" Khi Tiền Vạn Kim hỏi ra vấn đề kia thì hắn đã hiểu ý ông ta. Gϊếŧ người diệt khẩu là biện pháp giải quyết đơn giản nhất. "Ông chủ Lâm, đây là tự anh nói ra đấy." Nụ cười trên mặt Tiền Vạn Kim vô cùng xán lạn, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật tôi không muốn gϊếŧ những thần tài các vị, nhưng tôi cũng hết cách, tôi phải bảo đảm mạng sống của mình!"

"Ừm! Tôi hiểu."

Nụ cười trên mặt Lâm Vũ cũng không giảm đi chút nào, chủ động lui qua một bên.

Hắn biết Bạch Diệu Thủ nhất định rất muốn đánh một trận với Tiền Vạn Kim.

Dù sao Tiền Vạn Kim vẫn còn ở đây, hơn nữa là một người tiếc mạng, chờ họ đánh một trận xong lại từ từ hỏi ông ta cũng không muộn.

Ngay khi Lâm Vũ lui ra phía sau, Tiền Vạn Kim lại đột nhiên ra tay với hắn.
Thân thể mập mạp của ông ta không ảnh hưởng đến tốc độ chút nào.

Quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ!

Một giây trước còn hết sức vô hại, giây sau đã ra tay tung sát chiêu.

Hơn nữa căn bản không nói võ đức gì cả.

Ngay trong nháy mắt Tiền Vạn Kim ra tay, Bạch Diệu Thủ cũng đánh đến như điện chớp, dùng một chiêu đẩy lùi Tiền Vạn Kim, đồng thời chặn trước người Lâm Vũ rồi lạnh lùng nhìn Tiền Vạn Kim: “Ông tìm nhầm người rồi! Đối thủ của ông là tôi!"

"Không có, tôi muốn tìm ông chủ Lâm mà." Tiền Vạn Kim nhếch miệng cười nói: "Tôi không nắm chắc thắng được ông chủ Bạch nên muốn bắt ông chủ Lâm để uy hϊếp anh, không ngờ ông chủ Bạch vẫn cao hơn một bậc."

".." Bạch Diệu Thủ và Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn nhau, mặt cùng đơ ra.

Họ có thể hiểu được suy nghĩ của Tiền Vạn Kim, nhưng ông ta còn không biết xấu hổ mà thừa nhận như vậy?
Sau giây lát thất thần, Bạch Diệu Thủ đưa tay đè lên chuôi kiếm: “Nếu ông không thành công thì tiếp theo chính là chuyện của hai chúng ta."

"Không đánh, không đánh!" Tiền Vạn Kim liên tục khoát tay: “Vừa rồi anh hậu phát chế nhân, tôi nhìn ra mình đánh không lại anh, tôi không có ngốc đâu mà. đánh với anh?"

Nghe Tiền Vạn Kim nói vậy, Lâm Vũ lập tức "Phi..." Cười một tiếng.

Bỏ qua cái khác không nói đến, Tiền Vạn Kim này thật là một người thú vị.

Nếu có thể, hắn còn muốn kết bạn với Tiền Vạn Kim.

Bạch Diệu Thủ cũng bị thái độ không cần liêm sỉ của Tiền Vạn Kim làm dở khóc dở cười, không vui nhìn ông ta một cái rồi lên tiếng: "Nếu ông biết không phải là đối thủ của tôi thì mau nói! Ông không muốn đánh nhưng tôi lại rất muốn!"

"Tôi thật không thích những người này như các anh!" Tiền Vạn Kim không để ý đến lời uy hϊếp của Bạch Diệu Thủ mà đứng dậy đi vào trong nhà, nói lầm bầm: "Cả ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ có gì tốt? Ngồi xuống uống chén trà không tốt sao?"
Rất nhanh Tiền Vạn Kim lại cầm ấm trà và chén trà đi ra từ trong nhà.

Không cần nghĩ cũng biết ấm trà và chén trà này tuyệt đối là vàng đặc đúc thành.

Sau khi mời hai người ngồi xuống trong viện, Tiền Vạn Kim lại châm trà cho họ.

"Tôi nhìn ra hai ngươi đều là nhân vật lớn, có thể đừng làm khó dễ tôi không?” Tiền Vạn Kim nhăn mày nói: "Số của tôi đã rất khổ."

"Số của ông thật khổ a!" Hai người cùng đen mặt mà mở miệng.

Lâm Vũ chỉ vào giày vàng trên bàn: “Tôi đoán cả thế giới cũng khó tìm ra người số khổ thứ hai như ông."

Từng thấy người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Dạng như ông ta còn dám nói mình số khổ?