Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chưong 44: truyền dạy kĩ xảo



Từ sau khi Đỗ Phong một mình xử lý hết lũ Trùng Tử cấp bán linh, thành phố Bắc Sơn giờ đây không còn nguy hiểm như trước, chỉ còn rải rác bọn Trùng Tử cấp thấp đi lại theo nhóm.

Trên đường đi, Đỗ Phong cũng không phải ra tay, vì đã có nhóm Hoàng xử lý nhanh gọn, nếu có cá lọt lưới xông vào bên trong thì đã có Đại Minh ra tay xử lý.

Nhân lúc rảnh tay, Đỗ Phong tận dụng thời gian thiền quán.

Trong thiền định có chia ra nhiều phương pháp thiền khác nhau, có ngồi tĩnh toạ, có đi bộ để thiền, hay đơn giản nhất là tập trung toàn bộ tâm trí vào một công việc nào đó, đấy cũng gọi là thiền định.

Thiền định hay thiền quán đều giúp ta loại bỏ tạp niệm, đưa tâm thái tập trung vào một thứ, một việc, từ đó rèn cho tâm ta luôn tập trung, kiên định tránh bị sao nhãng bởi môi trường xung quanh.

Và lúc này Đỗ Phong đang thiền bộ, mỗi bước chân, mỗi hơi thở hắn đều cảm nhận rõ ràng, hơi thở ra hơi hít vào, chân chạm đất chân nâng lên, mỗi động tác đều được hắn quán thâu đến rõ ràng, bất chi bất giác hắn đã tiến nhập định.

Hơi thở nhẹ nhàng thanh thoát, tư thái thoải mái vô tư lự, vô thức thả ra một nguồn năng lượng tích cực,rung động đến mọi người xung quanh.

Trải qua một lần sinh tử tại trường học, ai cũng tiều tụy, mất sắc, tâm lý luôn sợ hãi cực đoan. Nhưng khi Đỗ Phong tiến vào trạng thái định, nguồn năng lượng tích cực từ trong thân hắn vô tình thoát ra ngoài, quấn lên thân mọi người xung quanh, tất cả mọi người từ tâm trạng hoảng hốt cũng theo đó chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt mọi người cũng không còn nhăn nhó, sợ hãi như ban đầu.

Bầu không khí cũng từ âm trầm, tĩnh lặng trở nên sôi nổi, có sinh khí một chút, mọi người cũng bắt đầu hướng nhau tâm sự.

Thời gian cứ thế trôi qua, quãng đường từ trường học cho đến cục công an thành phố chỉ mất khoảng tầm một tiếng đối với đoàn người.

Trên chẳng đường cũng chẳng có gì bất ngờ diễn ra, quái vật cũng chỉ quanh quẩn ở mấy đầu Trùng Tử cấp thấp.

Nhìn nhiều thành quen, dần dà mọi người cũng không còn sợ hãi bọn Trùng Tử này nữa, không những thế Đỗ Phong còn dạy họ cách đánh giết chúng mà không cần tốn quá nhiều sức, chỉ với vài kĩ xảo nho nhỏ, các học sinh phát hiện ra lũ quái vật cũng chỉ tầm thường như thế.

Bọn trùng này không hề có tư duy, chúng chỉ biết lao lên tấn công con mồi, để đối phó nó chỉ cần sử dụng một cây thương hoặc một con dao thái kẹp thêm một thứ gì đó làm khiên là xử lý được.

Đối với thương, khi nó đến phạm vi nhất định, người cầm thương chỉ cần nhằm vào đầu nó với khoảng cách tầm một tấc rồi đâm xuống, theo quán tính cùng tốc độ, chắc chắn sẽ ghim vào phần đít của con Trùng Tử, như vậy là thành công đánh giết rồi.

Còn với dao thái kẹp khiên, ta có thể dụ nó bám lên tấm khiên rồi hướng con dao sang góc trái đâm vào là ăn trọn, vì lũ này không có tư duy nên khi bám được vào khiên, nó sẽ dừng lại mà đâm vào khiên chắn, như vậy sẽ dễ dàng đánh giết chúng hơn.

Và điều Đỗ Phong luôn nhắc nhở mọi người đó là không được để chúng bám vào chân, và người cầm khiên phải chuẩn bị cho mình một tấm khiên thật cứng, tránh việc bị lũ trùng đâm xuyên qua khiên .

Cảm giác đánh giết được một con Trùng Tử, khiến các học sinh phấn khích không thôi, mọi người lúc này tràn đầy sự tự tin, không còn chút sợ hãi nào đối với lũ Trùng Tử cấp thấp này.

Vì có Đỗ Phong toạ trấn, nên trong đoàn người không có ai bị thương hay mất mạng, nhóm Hoàng cũng cất súng đi, tham gia vào đánh cận chiến với lũ Trùng Tử, họ biết đạn dược hiện tại rất khan hiếm, không nên quá phụ thuộc và lạm dụng, tiện vị cao thủ đang truyền dạy cho mọi người thì ngu gì họ bỏ qua? Cứ vậy mà cầm lên những cây thương tự chế, xông vào lũ Trùng Tử điên cuồng múa thương.

Bốn người Hoàng, Minh Thái, Vũ và Đình Bá đều là những người có thể lực rất tốt, cộng thêm hình thể to lớn, đều có tố chất võ học nên Đỗ Phong không tiếc tri thức mà truyền thụ cho họ vài chiêu cơ bản trong hệ thống cách đấu của ông Hùng.

Quả nhiên là tay sát thủ đứng hàng top ngoại bang, kiến giải của ông Hùng về cơ thể cũng như khả năng cách đấu là ở một đẳng cấp không thể coi thường.

Nhờ việc tiếp thu cuộc đời của ông Hùng, Đỗ Phong cũng không phải mất quá nhiều thời gian để đi tìm hiểu, học tập chúng.

Thấy bốn người này tâm tính đều tốt, không có cải gọi là cậy thế hiếp người, nên Đỗ Phong mới hào phóng, sửa chữa vài chiêu kĩ xảo cùng bộ pháp rồi truyền thụ cho họ.

Như vậy họ sẽ có thêm khả năng bảo mệnh và bảo vệ sinh mạng cho những người khác.

Nhìn bốn người này vậy mà được Đỗ Phong dạy một phương thức khác, lúc đầu mọi người không để ý, nhưng sau khi thấy cả bốn người họ vậy mà có thể một mình lăn xả vào nhóm Trùng Tử, một người đánh năm đến sáu con khiến mọi người sinh lòng không phục, ganh ghét.

Lòng người mà, khi thấy người khác hơn mình bất giác sẽ sinh lòng đố kị, muốn bản thân phải bằng hoặc hơn người ta mới chịu.

Mấy người cũng hướng Đỗ Phong tỏ rõ ý kiến không nên thiên vị như vậy, và người cầm đầu chèo lái cái xúc động này không ai khác chính là tên hiệu trưởng già kia.

Sau khi cùng mọi người rời trường, hắn luôn im ỉm đi theo, lúc này thấy bốn người kia vậy mà thể hiện ra mấy phần bản lĩnh, làm hắn cảm thấy địa vị mình sẽ bị lay động, nên muốn hướng Đỗ Phong cũng phải dạy cho các học sinh những kĩ thuật đó.

Bởi trong các học sinh của hắn, có một số là họ hàng thân thích, cùng hắn chui vào trong phòng trốn lũ Trùng Tử mà qua một kiếp, được Hoàng cứu ra.

Hiện tại chỉ cần Đỗ Phong dạy cho các học sinh, thì người của hắn cũng có phần, từ đấy không phải phụ thuộc vào nhóm của Hoàng nữa, bởi người của hắn đều có khả năng tự vật lộn với lũ quái vật, từ đấy giữ cho mình một vị trí trong cộng đồng này.

Còn vị trí đầu não? Từ khi hắn đi cùng với Đỗ Phong, với ánh mắt nhìn rõ sự đời của mình, hắn biết kẻ trước mặt này không hề tầm thường, nên cái vị trí này hắn không dám nghĩ, chỉ là chuẩn bị trước thế lực cho bản thân sau này có chỗ đứng mà thôi.