Họ Biến Thân, Ta Biến Nhân!

Chương 15: Nguy hiểm cận kề



Đoàng, đoàng, đoàng!

Liên tục là những tiếng súng vang lên, hai con trùng tử đang tới gần Đỗ Phong đều bị giết chết, Trần Đình Quang tới gần, xốc Đỗ Phong còn đang bần thần hét lớn.

"Cậu làm sao thế hả?"

Đỗ Phong ngơ ngác nhìn về phía Trần Đình Quang, miệng hé ra mấp máy: "Hải, cậu ta chết rồi!"

Không qua tâm đến tâm trạng của Phong, Quang nhanh chóng kéo người bạn này nhanh chóng theo đoàn người.

Phập!

Còn đang kéo Đỗ Phong, Quang bỗng cảm giác nơi chân lạnh ngắt, rồi sau đó là một cảm giác đau buốt đến tận xương tủy thông qua dây thần kinh truyền lên bộ não.

Bịch.

Trần Đình Quang bất giác ngã lăn ra đất, quay đầu nhìn xuống chân mình, vậy mà có một con trùng tử đang bám ở đấy, nó đang điên cuồng cắn xé nơi chân, vết thương có thể nhìn thấy phần xương trắng hếu.

Cắn răng chịu đựng, Trần Đình Quang cầm súng trên tay, hướng con trùng tử đang bám vào chân mình mà kéo cò một phát "Đoàng!", thành công loại bỏ nó.

Nhưng vết thương trên chân khá sâu, nên Trần Đình Quang

cũng mất đi khả năng di chuyển, hiện tại chỉ có thể nằm đấy chịu chết mà thôi.

Lúc này Đỗ Phong mới tỉnh hồn lại, vội vàng lo lắng hướng Trần Đình Quang xốc lên, muốn kéo người ra khỏi chỗ nguy hiểm này.

Không đợi Đỗ Phong kịp rời đi, vài đầu trùng tử lại tiếp tục tiến tới, tiếng rít ken két như tiếng nghiến răng, làm Phong có chút rợn tóc gáy.

"Cậu cút đi, lo cho thân mình trước đi!" Trần Đình Quang đẩy Đỗ Phong đi, toan quay người cầm súng yểm trợ.

"Không được! Tôi không thể tiếp tục làm kẻ phế vật yếu đuối, tôi phải cứu được nhiều người!" Nói rồi Phong xốc Quang lên vai, hướng về phía trước chạy, không biết hắn lấy sức từ đâu mà bỗng chốc khoẻ bất ngờ, nâng một cơ thể bảy mươi cân mà phi vèo vèo.

"Tên ngu này." Quang thần nghĩ trong lòng, ánh mắt thì sắc lẹm nhìn về sau.

Lúc này đuổi phía sau hai người là hơn chục đầu trùng tử, tốc độ chúng rất nhanh đang đuổi theo. Mỗi nơi bọn chúng đi qua đều để lại những chất dịch nhây nhớp nhầy nhụa trông thật đáng sợ.

Vì là cơ thể yếu kém, tuy đã trải qua một tuần tập huấn nhưng để vác theo cơ thể bảy mươi cân của Quang cũng làm Phong có chút quá sức, chỉ chạy được vài bước là mồm thở hồng hộc.

"Bỏ tôi xuống!" Quang lớn tiếng, toan nhảy thoát khỏi người Đỗ Phong.

"Không! Tôi sẽ không để cậu chết!" Đỗ Phong kiên định, cắn răng chịu đựng vác theo Quang hướng phía trước chạy đi.

Xung quanh liên tục là những tiếc la hét cứu mạng, Đỗ Phong thật sự muốn qua ứng cứu, nhưng sức người có hạn, không thể nào mà bỏ Quang xuống được, hắn đành phải giả mù giả điếc bỏ qua mọi thứ xung quanh, tập trung sức lực hướng về phía trước.

Phía sau, lũ trùng tử điên cuồng bám theo không buông.

Sức nặng chì lên đôi chân, cảm giác tê dại từ chân truyền vào đại não làm Phong đi được vài bước thì bị hẫng, ngã lăn quay. Bị vác trên vai Trần Đình Quang cũng theo vậy mà nằm vật sang một góc.

Tốc độ của lũ trùng tử quá nhanh, ấy vậy mà đã đến trước mặt hai người. Không kịp làm ra phản ứng, chúng đã lao tới bám lên mặt lên chân Trần Đình Quang.

Nằm bên cạnh, Đỗ Phong liền nhìn thấy cảnh này, sợ hãi kêu lên: "Không!!!"

Nhìn lũ trùng như sói đói, lao tới định cắn xé mình. Quang biết bản thân không thể thoát khỏi, chỉ có thể lẩm bẩm trong đầu: "vậy là xong."

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng súng vừa lúc vang lên, hai con trùng tử vậy mà bị nổ tung, chết không thể chết lại.

Theo hướng tiếng súng nhìn lại, Trần Đình Quang thấy một nhóm binh lính đang đứng đấy, đi đầu là anh trai hắn Trần Đình Hùng.

Trần Đình Hùng vừa rồi sau khi tiến lên phía trước, dẫn theo nhóm học sinh tấn công bọn trùng tử.

Vì là không có kinh nghiệm nên một lượng lớn học sinh trở thành thức ăn, nhưng cũng vì thế mà Trần Đình Hùng thành công phá được phòng tuyến của địch cùng nhóm viện bình kia hội họp.

Đang tính kéo theo Quang nhảy lên xe thiết giáp, cùng nhau rời khỏi đây, để lại lũ học sinh này thì hắn mới phát hiện, em trai đã không thấy.

Cảm giác không ổn, vội dẫn người quay lại tìm kiếm, vừa kịp lúc bắt gặp hai con trùng tử đang chuẩn bị giết Quang, không nói nhiều, Hùng liền cầm súng giải quyết chúng, thành công cứu mạng thằng em ruột về.

"Đưa hai đứa nó về đây!" Trần Đình Hùng hướng hai người lính bên cạnh ra lệnh, ánh mắt không ngừng cảnh giác xung quanh, hắn không biết vì sao bản thân luôn có cảm giác lo lắng, sợ hãi trong lòng.

Đây là một khả năng của Hùng, có thể cảm nhận được nguy hiểm cận kề, nó được sinh ra từ việc chinh chiến trên chiến trường qua nhiều năm tháng, cũng nhờ nó mà Hùng thoát được nhiều kiếp nạn.

Nhưng hiện tại trong nội tâm hắn bỗng có cảm giác nguy hiểm này, khiến hắn thật sự lo lắng không thôi.

Nhìn hướng Quang cùng Phong, khi thấy hai tên lính của mình thành công tiếp cận, đang nhanh chóng đưa người về đây mới khiến Hùng thở nhẹ một hơi.

"Ta cảm thấy có gì đó không ổn, đang tiến lại đây!" Binh Vương ở bên cạnh luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Để nói về khả năng cảm nhận nguy hiểm, ông ta còn hơn hẳn Hùng một bậc.

"Tất cả cảnh giới!" Hùng hướng tất cả binh lính hô lớn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía hai tên lính đang đưa người về đây.

Oanh!!!

Một tiếng nổ lớn phát, không biết từ đâu chui ra một thân ảnh to lớn, nó giống lũ trùng con nhưng thân thể lại to lớn hơn, nếu trùng con bé bằng nắm tay thì con này lại lớn bằng một ngôi nhà cấp bốn.

Cả cơ thể bị bao phủ bởi một màu huyết sắc, thi thoảng còn có vải điểm đen trông thật quái dị, cùng với đó là một bộ hàm rất lớn chỉ cần nhìn thôi đã tê cả da đầu.

Binh Vương khi thấy con trùng này liền thất thố kinh hô: "Là Đại trùng!"

Phập!

Đại trùng vừa xuất hiện đã dễ dàng giết chết tên binh sĩ đang nâng đỡ Quang, còn đang chuẩn bị tàn sát thì một loạt hoả lực hướng nó dội vào.

"không được ham chiến, mau cứu cậu chủ Quang về, rồi rút lui!!!" Binh Vương nhanh chóng đưa ra chỉ lệnh, vội hướng phía trước lao tới, tay cầm một khẩu M16A4 liên tục bắn xối xả về phía Đại trùng.

Đỗ Phong vừa nhìn thấy đại trùng xuất hiện liền sợ hãi không thôi, nhưng khi thấy nó định tấn công Quang, hắn như ăn phải xuân dược, đẩy người lính đang dìu hắn ra xa, vội hướng phía Quang chạy lại.

Bịch!

Vậy mà kịp lúc, Phong thành công đẩy ngã Quang sang một bên, giúp Quang thoát khỏi một kích quét ngang của đại trùng.

"Mau mang cậu ấy đi!" Đỗ Phong hướng người lính vừa mới dìu mình hô lớn.

Người lính này cũng biết cứu ai quan trọng hơn, vội vàng đi tới nâng Quang dậy mà chạy về phía Binh Vương đang lao tới, vì là chịu một cú đẩy của Phong mà Quang đã ngất lịm từ khi nào.

"Tao ở đây này!" Đỗ Phong lấy đá chọi vào con quái vật trước mặt, làm nó bỏ qua Quang và người binh sĩ.

Nhìn thấy người mình cần cứu đã về, Binh Vương nhanh chóng thu hồi vũ khí, hướng người lính này tiếp nhận Quang, cùng nhau chạy về xe thiết giáp.

"Còn cậu ta?" Người lính đi cùng, hướng Binh Vương dò hỏi.

Binh Vương không mặn không nhạt mà trả lời: "Không cứu được!"

Nghe vậy, người lính chỉ có thể quay đầu lại, nhìn thân ảnh nhỏ bé đang một mình hướng đại trùng thu hút sự chú ý mà mặc niệm. Trong lòng anh ta, Đỗ Phong như một vị anh hùng vậy.

Nhìn thấy mọi người đã thành công lên xe thiết giáp, để lại khói bụi nghi ngút rời đi, Phong mới thả lỏng cơ thể, đôi mắt nhắm lại mà lẩm bẩm.

"Đến đây là được rồi! cuối cũng coi như cứu được người khác! Chết không hối tiếc a!"

"Ế, tên khốn nạn nhà ngươi!!! Ta chỉ ngủ quên có tí mà ngươi đã tình nguyện thành bữa ăn cho một đầu súc sinh cấp thấp sao??? Moá nó, ta nhận nhầm đệ tử!!! Cho ta chọn lại, ông trời a!!!"