Hình Đồ

Chương 324: Bát đại lang trung công tử Anh (1)



Hạng thị ở Cú Chương, bị binh mã Đại Tần với thế sấm sét vạn quân pháhủy. Hạng Tịch ở Trữ La Sơn gặp tai họa, tự nhiên biết sẽ liên lụy đếnthúc phụ Hạng Lương. Vì vậy, từ lúc rút lui khỏi Trữ La Sơn, y liền mang theo mọi người, vội vã chạy đến Cú Chương, chủ yếu là để đến trước quân Tần báo cho Hạng Lương. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì rút lui.

Theo cách của Hạng Tịch, Thủy Hoàng Đế tế tự Đại Vũvương ở Hội Kê Sơn. Dù là biết sẽ tàn sát Hạng gia nhưng chắc chắn hànhđộng cũng sẽ không quá nhanh, dù sao, cũng đủ để trước khi quân Tần hành động, mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước. Nhưng mà, Hạng Tịch lại bỏ qualà lực lượng của Đại Tần. Quan viên quận Hội Kê tuy rằng đều đi cùngThủy Hoàng Đế, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Các bộ ở các địaphương, đều có quan lại trực. Đám người Doanh Quả bị đâm ở Trữ La Sơn,đến đêm thì có công văn từ trong Hành dinh phát ra, đưa tới trong tayquan viên các phủ nha. Vì vậy, lấy Chư Kỵ làm trung tâm, ven đường lớnnhỏ, toàn bộ đều bị phong tỏa. Ba bước một tốp, năm bước một trạm canhgác, quan quân trên đường như mắc cửi, lại thêm tổ chức tráng đinh Hương du tiếu tuần tra trên đường nhỏ.

Đến lúc này Hạng Tịch mớiphát hiện, bọn họ nửa bước cũng khó đi. Rơi vào đường cùng, không thểlàm gì khác hơn là đi bộ vào núi tránh né quan quân. Chờ xa trượng củaThủy Hoàng Đế rời khỏi Hội Kê quận, Ân Thông đã dẫn người cầm giữ HạngLương. Đám người Hạng Tịch cũng không dám sơ xuất, ngày nghỉ đêm đi, một nắng hai sương. Đợi khi xa trượng của Thủy Hoàng Đế qua sông, đoànngười Hạng Tịch mới mò đến ngoài thành Cú Chương. Lúc này ở Cú Chương,thủ vệ sâm nghiêm, trên thành môn lầu còn giắt mười mấy đầu người vẫnđang chảy máu. Đó là thủ cấp của quan viên Cú Chương.

HạngTịch không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng tự trách không ngớt. Nếukhông phải y hành động theo cảm tình tại Trữ La Sơn, thì sao lại gặpphải sự cố lớn như vậy? Thúc phụ ở tại Cú Chương sinh sống vài năm thậtvất vả mới có chút cơ nghiệp, nhưng chỉ trong một đêm, hóa thành hư ảo.Đồng thời, điều làm cho Hạng Tịch lo lắng nhất là vấn đề an toàn củaHạng Lương. Lão Tần Nhân làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thểđối xử tử tế với thúc phụ?

- A Vũ đừng sốt ruột!

Nhìn Hạng Tịch đứng ngồi không yên, Ngu cơ nhịn không được thấp giọng khuyên:

- Huynh chính là người đứng đầu của chúng ta, nếu huynh đầu trận tuyếnđã thất bại, mọi người cũng sẽ hoảng hốt. Việc cấp bách là phải biết sựsống chết của thúc phụ, rồi lại tính tiếp.

- Tiểu muội nói không sai. Chúng ta đi xem tình huống trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết.

Ngu Tử Kỳ cũng biết Hạng Vũ lúc này tâm tình rất loạn. Cũng an ủi nói:

- Những thủ cấp ở cửa thành, đa phần đều là của quan viên địa phương.Nếu là thúc phụ thật sự xảy ra chuyện, khẳng định sẽ bị bêu ở trên cửathành. Hiện tại, trên cửa thành không có, điều đó cũng nói rõ rằng hiệnnay thúc phụ vẫn an toàn. Như vậy đi, ta và Ngu Cơ rất ít ở tại CúChương, người quen chúng ta ở đây cũng không nhiều. Ta và tiểu muội nghĩ cách trà trộn vào hỏi thăm tình hình một chút. Hiện tại nếu ngươi mạomuội hành động, khẳng định sẽ trúng gian kế của Tần tặc. Chẳng nhữngkhông cứu không được thúc phụ, bản thân có thể rơi vào trong đó. LãoLong, lão Tào, các ngươi chờ ở đây cùng công tử. Hạng Trang nghĩ cáchchuẩn bị chút thực phẩm, mấy ngày nay mọi người đều khổ cực rồi.

Dưới sự khuyên bảo của Ngu Tử Kỳ, Hạng Tịch từ từ tỉnh táo lại.

- Được rồi, ta ở lại đây chờ, các ngươi cần phải cẩn thận một chút…Đếntrời tối mà không có tin tức của các ngươi, ta tuyệt sẽ không đợi nữa.

Ngụ ý chính là nói cho huynh muội Tử Kỳ, đến khi trời tối mà hai người bọn họ không trở về, y sẽ hành động.

Huynh muội Ngu Tử Kỳ gật đầu đồng ý, thừa dịp ánh nắng còn chưa mạnh, từ trong rừng đi ra, sóng vai đi đến Cú Chương.

Một ngày này, đối với Hạng Tịch mà nói là một ngày giày vò. Ở trongrừng y hồi hộp không ngừng, đứng ngồi không yên. Vừa lo lắng cho thúcphụ Hạng Lương, vừa lo lắng cho Ngu Cơ. Cảm tình của Hạng Tịch đối vớiNgu Cơ, đám người Long Thả không ai không biết. trong lúc này, bất kỳ ai khuyên bảo cũng không có tác dụng, chỉ có thể kiên trì đợi.

Nhìn thấy trời sắp tối. Hạng Tịch càng ngày càng đứng ngồi không yên…

Đúng lúc này, Hạng Trang phụ trách tìm hiểu tình hình hô một tiếng:

- Ca ca, Tử Kỳ bọn họ đã trở về… Ồ, tựa hồ còn dẫn theo người.

Câu nói này làm cho đám người Long Thả càng căng thẳng thêm, đồng loạttuốt binh khí chuẩn bị tư thế chiến đấu, thế nhưng Hạng Tịch ngăn cảnbọn họ.

- Người có thể theo ta đến bây giờ, đều là trungthành và tận tâm. Tử Kỳ bọn họ sẽ không gây bất lợi đối với chúng ta.Thu hồi binh khí, chúng ta đi ra xem.

Hạng Tịch nói xong, sải bước đi ra ngoài.

Huynh muội Ngu Tử Kỳ mang theo một lão nhân tóc bạc đi vào trong rừng.Ánh sáng tuy không tốt, nhưng Hạng Tịch thoáng cái đã nhận ra người đếnlà ai. Lão nhân này chính là gia nô của Hạng gia, cũng là thư đồng từnhỏ lớn lên của Hạng Lương, tên là Hạng Lễ. Người này, có thể tin cậyđược.

- Hạng Lễ, ngươi thế nào…

- Đại công tử!

Không đợi Hạng Tịch nói xong, Hạng Lễ nhanh chóng tiến lên, hai gối quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:

- Lão gia hắn, lão gia hắn xảy ra chuyện!

- Sao ngươi lại ở đây?

Hạng Lễ nói:

- Chuyện xảy ra ngày hôm đó, sáng sớm lão gia liền phát hiện tình huống không ổn, bảo ta chạy trốn khỏi thôn trang qua mương nước. Y nói vớita, nhất định phải tìm được công tử, đồng thời khuyên công tử không thểlỗ mãng. Quận thủ Tần tặc hiện tại đang ở Cú Chương, trong thành ở mấynghìn người, chờ công tử đi nghĩ cách cứu viện lão gia.

Lão gia còn nói, tính mệnh y không sao, bảo công tử không cần lo lắng.

Việc cấp bách của công tử chính là phải tự bảo vệ chính mình… hai ngàynay, lão nô trốn ở nhà thương nhân của lão gia. Không nghĩ tới, đến trưa thì gặp Ngu công tử, lại được nữ nhân đó hỗ trợ mới ra được khỏi thànhCú Chương. Công tử, lão nô nghe được một ít tin tức của lão gia.

Hạng Lương sa sút nhưng cũng không gây trở ngại lão có một hồng nhantri kỷ. Hiện nay, Hạng gia không còn cảnh tượng như những năm Hạng Yếnvẫn còn trên đời. Nhưng đối với xuất thân của nữ nhân, vẫn vô cùng coitrọng. Hồng nhan tri kỷ của Hạng Lương, là một nữ nhân sống tại ngõ YênHoa Cú Chương. Mặc dù Hạng Lương có lòng lấy cô ta, nhưng cô ta lạikhông muốn.

Dù sao dựa vào bán thân mà sống, thực sự là bôiđen mặt của Hạng gia. Dù ở nơi Yên hoa, thế nhưng dưới sự giúp đỡ củaHạng Lương, từ lâu cũng không cũng không làm nghề nữa. Hạng Tịch cũngbiết chuyện của nữ nhân này, nhưng xưa nay y cũng không để ý. Chỉ làthật không ngờ, lúc Hạng Lương khó khăn, nữ nhân này vẫn còn dám thu lưu Hạng Lễ. Y nhịn không được âm thầm tán thưởng, thế nhưng biểu hiện rachỉ là một dáng trầm lặng, giữ lấy cánh tay Hạng Lễ.

- Tin tức gì?

- Hiện nay lão gia không ở Cú Chương!

- Hả?

- Ân tặc bí mật đưa lão gia đi, hiện tại chỉ sợ đã đến Ngô huyện. Nữnhân đó nghe được ở trong nha môn. Đợi sau khi Tần vương tuần thú, sẽmang lão gia áp giải tới Hàm Dương xử trí. Cho nên, trước khi Tần vươngquay về Hàm Dương, tính mệnh lão gia tạm thời không nguy hiểm.

- Áp giải đến Hàm Dương?

Đó chính là không tránh khỏi một chữ chết!

Long Thả từ nhỏ lớn lên với Hạng Tịch, Hạng Lương đối với y cũng có công dưỡng dục.

Nghe vậy vội la lên:

- Công tử, chúng ta đi Ngô huyện, giải cứu cho thúc phụ.

- Không thể!

Tào Cữu ôm lấy Long Thả, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ngô huyện chính là dưới sự cai trị của Hội Kê, Ân tặc giả dối, sao có thể không phòng bị? Hiện nay Tần vương đã rời khỏi Hội Kê, Ân tặc sẽkhông lại đi hộ tống, binh mã trong tay cũng có thể điều động. Một CúChương nho nhỏ, đã có mấy nghìn binh mã… nhưng Ngô huyện thì sao? Chỉ sợ sẽ càng nhiều. Công tử vũ dũng tuyệt luân, cũng không chống đươc bọn họ đông người. Công tử, trong thời gian ngắn tính mạng lão gia không phảilo lắng, chúng ta cũng có thể thong dong ứng đối. Hiện nay, Ân tặc phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta không thể đả thảo kinh xà. Đợi qua thời giannày, có phong thanh gì, lại nghĩ cách về Ngô huyện tìm hiểu tin tức, sau đó nghĩ cách giải cứu lão gia.

Không giống như Long Thả,thân phận của Tào cữu là gia thần, nhưng tính cách của y rất ổn trọng,lớn lên cũng rất hào tráng, có tâm tư có kín đáo.

Trong nhiều người, Tào Cữu là người tỉnh táo nhất, Hạng Tịch đối với y cũng rất yên tâm. Nghe nói vậy, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Hạng Trang nhịn không được ngắt lời hỏi:

- Chung quy cũng không thể cứ trôi nổi thế này.

- Hiện tại chúng ta cần một điểm dừng chân!

Ngu Tử Kỳ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

- Ta có một chỗ tốt để đi, thử tới xem.

Phía Tây Ngô huyện, có một chỗ gọi là Trấn Trạch. Thủy vực cực kỳ rộnglớn, khoảng tám trăm dặm, liên thông với Ngũ Hồ, có thể vào núi sâu, làmột chỗ dễ thủ khó công, là nơi rất tốt để đến. Trong Trấn Trạch có mộtthủ lĩnh, tên là Hoàn Sở, rất có bản lĩnh. Từ Ân tặc tiền nhiệm tới nay, mấy lần muốn tiêu diệt Hoàn Sở, nhưng đều là hao binh tổn tướng.

Ta từng buôn bán binh khí cho người này, ít nhiều cũng biết chút nộitình. Hoàn Sở này, vốn là tướng lĩnh thủy quân của nước Sở, hậu nhân của thủy quân thất bại, y sợ bị truy cứu, mang theo tàn quân theo đườngthủy chạy trốn đến Chấn Trạch. Thủ hạ của y có tám trăm thủy tặc, tất cả đều là thủy quân của nước Sở. Có thể chinh quán chiến, vô cùng lợi hại. Công tử là cháu của Tướng quân Hạng Yến, có thể thuận lý thành chươngtiếp nhận thủy quân này. Có tám trăm thủy quân, đến lúc Tần tặc áp giảithúc phụ, chúng ta cũng có thể nửa đường bắt cóc.

- Hoàn Sở này có thể cam tâm tình nguyện mà đem người giao cho chúng ta?

Hạng Trang không cho là đúng, nhịn không được nói vào một câu.

Tinh thần Hạng Tịch không khỏi run lên:

- Chính là Hoàn Sở, nếu là gã hợp tác, để lại tính mệnh của gã, nếu không chịu hợp tác, đừng trách ta vô tình.

Cuối cùng, y nói với Tào cữu:

- Lão Tào, ngươi cùng với Tử Kỳ mang theo Hạng Trang lập tức đi Ngôhuyện, nghĩ cách bàn bạc với Hoàn Sở. Tử Kỳ, ngươi cùng với thủ hạ củaHoàn Sở, quan hệ như thế nào?

- Có mấy tướng lĩnh có quan hệ mật thiết với ta.

- Vậy là tốt rồi, nghĩ cách mượn hơi bọn họ… Hạng Lễ, lão Long còn cómột tiểu muội, theo ta chuẩn bị một chút, sau đó xuất phát. Chúng ta sẽhội hợp ở Chấn Trạch, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.