Hiền Thê Khó Làm

Chương 72



A Nan tỉnh lai sau cơn hôn mê, cảm giác đầu tiên là bả vaiđau rát bỏng, cổ bị một bàn tay siết lấy, hô hấp khó khăn, bên tai vang lêntiếng cười của một người nam nhân cuồng ngạo.

“Ha ha…. Vương gia của Đại Sở, ta thật không ngờ ngươi lạiđuổi tới nhanh như vậy! Quả nhiên không nên mềm lòng tha cho nha đầu may mắnkia!” Thanh âm của hắn có chút tiếc nuối nhàn nhạt.

“Buông nàng ra!” Giọng nam trầm rét lạnh vẫn bình tĩnh nhưcũ, lại như hồ sâu không thấy đáy ẩn chứa nồng đậm lãnh ý cùng sát ý khó diễntả bằng lời, so với cái lạnh đầu xuân càng khiến người ta không chịu được.

Nghe được thanh âm quen thuộc, lòng nàng chấn động, nheo mắtnhìn phía trước, vừa vặn nhìn thấy cổng thành cách đó không xa, xem ra là mớivừa ra khỏi thành. Mà khiến nàng hồi hộp, chính là kỵ sĩ ngồi trên ngựađứng dưới cổng thành, một thân cẩm y hồ cừu, áo choàng đen, cao lớn kiên nghị,ngạo nghễ trác tuyệt, uy phong lẫm lẫm trong ánh nắng lạnh như băng của ngàyxuân, lại phát ra sát khí ngút trời. Khuôn mặt vẫn nghiêm túc như trước, chỉ cóđôi mắt vốn dĩ thanh u thâm thúy lại cháy lên ngọn lửa khó có thể hình dung,làm cho người ta khiếp sợ.

A Nan nhìn nam nhân cách đó không xa đang ngồi trên ngụagiương cung, gần như quên mất tình cảnh hiện giờ của mình. Bất quá, ngay sauđó, bàn tay to đang siết cổ nàng gia tăng lực đạo khiến nàng không nhịn đượcmà ho ra tiếng.

“Tỉnh rồi” Nam nhân bắt cóc nàng có chút kinh ngạc cúi đầuliếc qua nàng, khóe môi khơi lên nụ cười cổ quái, nói: “Ta thật không ngờ Túcvương phát hiện ngươi mất tích nhanh như vậy! Xem ra hắn thật rất sủng áingươi, một nữ nhân thôi, đáng sao?!

Thanh âm của hắn có chút khinh miệt, xem ra là thật sự xemthường nam nhân vì một nữ nhân mà hao tâm tổn trí nhiều như vậy.

“Chủ thượng, ngài đi trước đi, thuộc hạ cùng Tát Cổ cảnphía sau!” Thanh âm của A Đóa vang lên.

A Nan lúc này nửa ngồi trên xe ngựa, nửa người bị nam nhânkia giam cầm trong lòng ngực, tay bóp cổ nàng khiến nàng không thể không khẽnâng đầu, mới không quá khó chịu. Dư quang nơi khóe mắt thấy bên cạnh xe ngựa,A Đóa đang cầm loan đao đứng một bên cảnh giác, thần thái có quyết tâm liều chết.

Một bên còn có một nam nhân xa la, phỏng chừng là “TátCổ” kia, phía sau xe ngựa truyền đến tiếng ngựa hí vang, hẳn là còn có mấyngười cưỡi ngựa, là thuộc hạ của vương tử Bắc Việt này.

“Không vội, để bổn vương xem Vương gia Đại Sở có bản lĩnhgì!” Thanh âm của hắn thực kiêu ngạo, dường như không đem đối thủ trước mặtđể vào mắt. Sau đó hướng nam nhân cách đó không xa nhe răng cười, cao giọngnói:

“Vương gia Đại Sở, ngươi nghĩ xong chưa? Ngươi muốn mạng củaĐô La Khôi ta, hay là muốn nữ nhân này? Ha ha, kỳ thật, chỉ là một nữ nhânthôi, giết nàng rồi lại tìm là được! Vương gia Đại Sở, ngươi thấy ta nóiđúng không?”

A Nan nghe tên “Đô La Khôi”, liền biết đây là con thứ bảy củaBắc Việt vương – Đô La Khôi. Bất quá, nghe mấy lời miệt thị nữ nhân của hắn, ANan trong lòng căm tức vô cùng: Đây cũng không phải thế giới BL (*) biết sinhcon, không có nữ nhân, ngươi có thể sinh ra sao? Mà khiêu khích trắng trợn củahắn cũng làm cho A Nan lo lắng không thôi.

Quả nhiên, A Nan nhìn qua gương mặt vị Vương gia đang ngồitrên ngựa càng bình tĩnh, đôi mắt lửa cháy ngập trời, lòng có ảo giác bị hắntổn thương.

“Đô La Khôi, ngươi muốn thế nào mới chịu thả nàng ra?” Sở BáNịnh bình tĩnh hỏi, thanh âm mang theo mấy phần uy thế của thượng giả đứng đầuThiên triều thượng quốc. Cho dù trong tình huông bị người uy hiếp, hắn cũngkiêu ngạo như vậy, khó mà khuất phục.

Đô La Khôi trong lòng vui vẻ, cười ha ha, “Vương gia của ĐạiSở, tuy rằng mới là lần đầu tiên găp mặt, nhưng bổn vương không thể khôngnói ngươi thực thất bại. Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chí hướng tận trờicao, vì một nữ nhân mà thỏa hiệp, chậc chậc!”

Đô La Khôi làm ra vẻ lắc đầu thơ dài, tựa hồ thực thưởngthức biểu tình của đối phương, sau đó nói: “Cho người của ngươi trở về thànhđi, không được cản chúng ta rời đi, chờ chúng ta bình an đến Hắc Thủy thành tựnhiên sẽ thả Vương phi của ngươi!”

Sở Bá Ninh lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó hừ lạnh nói: “ĐôLa Khôi, ngươi nghĩ bổn vương giống loại người hữu dũng vô mưu như ngươi sao?Ngu xuẩn!”

Cái liếc mắt khinh thường cao cao tai thượng đầy khinh miệtcùng lời nói dứt khoát gọn gàng thật là sâu sắc đâm thủng tâm can ngườita! Đô La Khôi là con thứ bảy của Bắc Việt vương, trong hoàng tộc nôi tiếng giảohoạt âm ngoan, là người kế thừa mà Bắc Việt vương vừa lòng nhất, chủ nhântương lai của thảo nguyên, từ trước đến giờ không ai dám nói hắn ngu xuẩn!Mà vị Vương gia này đã thành công chọc giận hắn!

“Ha ha, Sở Bá Ninh, hiện tại ngươi muốn khoe miệng lưỡi,bổn vương cũng không ngại vặn gãy cổ của nữ nhân này.” Đô La Khôi ngoài cườinhưng trong không cười nói, khí lực trên tay manh thêm vài phần.

A Nan thần sắc khó chịu, hai tay bắt lấy bàn tay đang siếtcổ mình, lòng biết hắn vẫn còn nương tay, để còn dùng nàng uy hiếp Sở BáNinh. A Nan cắn môi nhìn nam nhân xa xa kia, nàng không biêt tâm tình của hắnbây giờ thế nào, nhưng nàng cảm thấy chính mình phải tự cứu mình! Nữ nhân bấtcừ chuyện gì cũng không làm chỉ chờ nam nhân đến cứu tuyệt đối là đồ ngungốc! Nàng chờ không được!

Đột nhiên, A Đóa hét lên kỉnh hãi, cái gì đó phá không màđến.

“Có người đánh lén, bảo hộ chủ thượng!”

Lòng A Nan biết lúc này là thời cơ tốt, thừa dịp chú ý củamọi người bị kẻ đánh lén thu hút, tay khó khăn vươn lên mò cây trâm bạc trênđầu, cố gắng lấy xuống, gắt gao nắm một đầu trâm bạc, hung hăng đemđầu nhọn của trâm đâm vào bên hông bụng của Đô La Khôi. Đô La Khôi đang phải ứngphó hắc y nhân mai phục bên cạnh, không ngờ đến, không kịp đề phòng, lạilần nữa bị nữ nhân mà hắn xem thường đả thương.

Đau đớn truyền đến, Đô La Khôi sắc mặt dữ tợn, khôngtin nổi hắn lại bị cùng một nữ nhân làm bị thương….

Đô La Khôi vô cùng căm giận, bất chấp thương thế, muốn bópchết nữ nhân dám hại hắn không chỉ một lần… mà đến ba lần!

Đang muốn gia tăng lực đạo bẻ gãy cổ nàng, đột nhiên thanhâm xé gió của cung tiễn truyền đến, khiến hắn không thể không trước tiên tránhné đạo tiễn đòi mạng kia.

A Nan bất chấp khó chịu, thấy hắc y nhân đột nhiên đánh lénkia đúng là ám toán Sở Bá Ninh, liền biết lúc này không chạy sẽ không còn cơ hội,lập tức thừa cơ Đô La Khôi bị nàng đả thương mà lỏng tay, hung hăng túm lấy quầnáo trên vai hắn, dùng vai đẩy hắn ngã lăn ra ngoài.

Đô La Khôi cả người ngã trên đất, vang lên một trận rên rỉ.

Vừa đúng lúc này, một đạo tiễn xé gió đến cắm thẳng vào vịtrí vừa rồi của Đô La Khôi, nếu không vì cú đẩy vai của nàng, mũi tên kia hẳn sẽcắm trên người Đô La Khôi.

“Chủ thượng!!”

Thanh âm của A Đóa cùng Tát Cổ vang lên, nhưng hai người bịám vệ áo đen cản trở không qua được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ thượng vĩ đạicủa bọn họ bị một nữ nhân nhỏ bé dùng tư thế kỳ quái đẩy ngã văng ra ngoài.Trong lúc đó, không chỉ đám người A Đóa nghẹn họng nhìn trân trối, thực tế là cảthân vệ Sở Bá Ninh mang đến cũng có biểu tình không thể tin nổi như vậy.

A Nan cảm thấy có chút uổng phí, nàng đương nhiên biết mũitên này là ai bắn, lòng biết mình đã phá hư chuyện tốt của Vương gia, âm thầmkêu khổ, nhưng phản ứng của thân thể rất nhanh, thoát khỏi trói buộc của Đô LaKhôi, lập tức xoay người chạy về phía cửa thành, nhưng nàng bị thương lại bị siếtcổ, khí lực còn chưa khôi phục, tốc độ cũng không nhanh.

Đô La Khôi nhanh chóng đứng thẳng dậy, hai tay bụm miệng vếtthương trên bụng, lại trừng mắt nhìn nữ nhân dám lại đả thương hắn.

“Ta muốn giết ngươi!”

Mắt Đô La Khôi đỏ ngầu, khuôn mặt hung ác dữ tợn, trong mắthận ý khôn cùng, hận không thể trực tiếp tại chỗ đánh chết nàng. Cũng phảithôi, chủ nhân tương lai của thảo nguyên, lại bị nữ nhân tay trói gà không chặtđá thương chỗ đó, rồi lại đâm một lỗ, còn mơ hồ bị đẩy ngã văng ra khỏi xe ngựa,thật sự là làm tự ái nam nhân của hắn giận đến bầm tím.

Thanh âm của Đô La Khôi chưa dứt, giơ tay hướng nữ nhân đangchạy về cửa thành, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ trong tay áomạnh mẽ đâm tới —-

“A Nan!”

A Nan nghe thanh âm kinh sợ mất bình tĩnh của hắn, cũng nghethấy tiếng gió của cái gì đó đang bay đến, giương mắt nhìn qua, thấy nam nhânkia giục ngựa chạy đến hơi cúi người, áo choàng trên người bị gió tùy ý giàyxéo thành vòng cung lượn sóng, giữa không trung bay phất phới, mà cũng tiễntrên tay hắn là hướng nàng bắn nhanh đến…………

Nàng không biết mũi tên kia vì sao bắn về phía mình, nhưngnàng đã không kịp dừng bước.

Chỉ nghe được một tiếng “Đinh” rất nhỏ, nàng thừa cơ quay đầu,vừa vặn thấy mũi tên kia sượt qua bả vai, đánh trật phương hướng của thanh chủythủ đang bay đến, trong lòng nàng rét run, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, ra sức bướchai chân nặng nề chạy về phía trước. Chợt, nàng nghe thấy tiếng A Đóa nổi giậngầm lên, chỉ cảm thấy lưỡi đau sau lưng sắc nhọn bức người chém rách áo nàng,da đầu của nàng run lên, sau đó phía sau bị đẩy mạnh, cả người nàng ngã sấp vềphía trước.

Khi A Nan nhắm mắt chuẩn bị đón nhận gương mặt đập đất nhưthiên sứ xúi quẩy té ngã, đột nhiên bên hông bị siết chặt, cả người bay lên,sau đó rơi vào lồng ngực quen thuộc, cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm lấy nàng, giốngnhư muốn đem nàng nhập vào thân thể hắn!

Ngửi được hương vị quen thuộc trên người nam nhân, cả ngườinàng liền thả lỏng.

“A —-”

Bất thình lình vang lên tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ, ANan quay đầu nhìn, chỉ thấy con ngựa quay lưng giơ lên không hai móng trước,sau đó hai móng nặng nề giẫm nát A Đóa vốn đã trúng tên, máu bắn tung tóe……

Đầu nàng bị một bàn tay to ấn vào lồng ngực ấm áp của hắn,bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù và tiếng đao kiếm va chạm, mà khiến nàng khắcsâu nhất, rõ ràng nhất là tiếng kêu thảm thiết bị tắt nghẽn của A Đóa, còn cóđôi mắt đỏ ngầu mãnh liệt trừng lớn, nhìn nàng đầy oán hận…….

“Các ngươi giết thuộc hạ trung thành nhất của bổn vương, bổnvương muốn các ngươi trả giá thật đắt!”

Đô La Khôi nổi giận gầm lên, nắm lấy cung tiễn. Hắn là taysăn bắn rất giỏi trên thảo nguyên, một tay bắn tên cực kỳ thuần thục. A Nannghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay tới, sau đó lại bị cái gì đó đánh rơi. Từ đầuđến cuối, nàng đều được người chặt chẽ ôm trong ngực.

“Ha ha ha! Sở Bá Ninh, ngươi muốn mạng của lão tử không dễthế đâu! Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi cùng nữ nhân kia chết không tử tế!”

Thanh âm của Đô La Khôi như truyền đến từ địa ngục, tràn ngậpoán độc, khiến nàng nhớ đến đôi mắt như dã thú xâm lược của hắn, còn có vết cắnác độc trên vai nàng.

“Giết bọn họ!” Nam nhân ôm nàng truyền lệnh bằng thanh âmbình tĩnh lãnh khốc, không hề lay động vì lời của Đô La Khôi.

Nữ nhân quả nhiên không hợp với chiến tranh.

Yết hầu của nàng khô khốc, bụng một trận buồn nôn, mà khiếnnàng thống khổ khó chịu nhất chính là cơn đau bỏng rát trên lưng, giống như cócái gì đó trôi đi. Nàng biết, đó là do một đao của A Đóa lúc nãy, tuy không trựctiếp cắm vào cơ thể nàng, nhưng cũng lưu trên lưng nàng một vết thương, máu thấmướt quần áo phía sau lưng nàng.

“A Nan, nàng làm tốt lắm, kiên trì một chút!” Hắn ôm chặtnàng, ngăn cản công kích của Đô La Khôi, thấp giọng nói bên tai nàng.

Nàng nghiêng người ngồi trong lòng hắn, nghe được tiếng hắn,khó khăn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy đến cái cằm thanh tú kiên nghị của hắn. Tầmmắt có chút mông lung, muốn nhìn hắn cười, nhưng miệng chỉ run run mấp máy, đôimắt nhìn thẳng về phía trước của hắn vẫn ngập lửa, nàng biết dưới bộ mặt bìnhtĩnh của hắn, còn một luồng lửa giận ngập trời. Nàng biết lần này mình thảm rồi,so với lần trước lúc nàng đến Đồng Thành sinh bệnh kia hắn còn giận hơn nữa, kiểunày xem ra, nàng không chỉ sẽ bị tra tấn tinh thần, cả thân thể cũng sẽ bị tratấn.

Nhưng mà nàng thật sự rất đau, ý thức dần dần mơ hồ……

********

Lúc A Nan mơ hồ tỉnh lại, nghe được tiếng khóc của Như Thúy.

“Huh u hu…… Vương gia, đều là nô tỳ không tốt, là nô tỳkhông bảo vệ tốt tiểu thư…….”

“Nha đầu, ngươi khóc nhỏ thôi, sẽ ầm ĩ đến Vương phi nhàngươi.” thanh âm của Ôn Lương vang lên.

Tiếng khóc quả nhiên nhỏ lại, chỉ là vẫn còn nức nở.

Nàng cảm thấy mình cả người nằm sấp, trong hơi thở ngửi đượcmùi thuốc đông y nồng đậm, lưng một trận đau như lửa thiêu, khiến nàng còn tưởngđang ở trong mộng, một đôi tay ấm áp thực ôn nhu vỗ về mặt nàng, dường như muốnxoa mi tâm đang nhíu chặt của nàng.

“Tử Tu, việc đó xử lý xong rồi?” Giọng nam trung trầm thấp hỏi.

Lúc này Ôn Lương không phe phẩy quạt như bình thường, cả ngườiđứng đắn nghiêm túc: “Vương gia, xin yên tâm, chuyện này ngoài mấy người chúngta đều không ai biết. Lúc cửa thành đóng cửa, dân chúng đều nghĩ có người BắcViệt trốn trong thành giết người, Vương gia dẫn người đi ngăn chặn bọn họ,không ai biết việc Vương phi bị bắt.”

“Đô La Khôi đâu?”

“Thực xin lỗi, để hắn trốn rồi. Bất qua, theo thương thế củahắn, nếu không có cứu viện, chỉ sợ rất khó bình an đến Hắc Thủy Thành, ta đãphái người đuổi giết dọc đường.” Ôn Lương đáp, “Nhưng chúng ta bắt được một ngườiBắc Việt tên là Tát Cổ, theo lời hắn, Đô La Khôi trước giờ vẫn lẩn trốn trong ĐạiSở thu thập tin tức. Lần này là vì xác nhận tin Triệu tướng quân bệnh nặng làthật hay giả, mới mạo hiểm ẩn nấp trong Đồng Thành. Người Bắc Việt bị chúng tabắt lúc trước là vì muốn giúp hắn thoát thân nên mới tự nhận chính mình là hungthủ, để chúng ta nới lỏng cảnh giới cho vương tử Bắc Việt trốn trong thành chạytrốn.”

“Tiếp tục dụng hình, bắt hắn nói hết những gì hắn biết.” SởBá Ninh sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt cũng rétlạnh.

Ôn Lương ngoài mặt đáp một tiếng, trong lòng thầm yên lặngthương tiếc cho thị vệ kia. Ai bảo bọn họ bắt ai không bắt, cố tình xâm phạmngười trong lòng của ai đó, phỏng chừng chân trời góc biển, bạn Vương gia cũngđều sẽ lôi được Đô La Khôi ra để giải hận trong lòng.

“Còn nữa, việc này không được để bất cứ ai biết!” Sở Bá Ninhmắtlạnh đảo qua hai người trong phòng, ý tứ cảnh cáo không cần nói cũng biết.

Như Thúy cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Lương bị ánh mắt kia của hắn nhìn đến cả người rét run,lòng biết hắn nhất định muốn giấu chuyện này, vì thế nên lúc mang A Nan về cũngkhông gọi Thái y, tự mình bôi thuốc cho A Nan. Ôn Lương biết chuyện này quan hệtrọng đại, liền đem sự tình nuốt vào bụng, như lời Vương gia nói, Vương phitình cờ nhiễm, ốm đau trên giường.

Tiếp tục thảo luận một chút việc, lúc Như Lam bưng thuốc đến,Ôn Lương cùng Như Thúy mới được cho phép ra ngoài.

Ra nhà chính, đôi mắt của Như Thúy vẫn cực kỳ sưng đỏ.

“Nha đầu, nhìn không ra ngươi hung hãn như vậy!” Vừa ra khỏicửa, Ôn Lương lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ của quân sư bất lương, trêuđùa nói.

Như Thúy nhìn hắn, cúi đầu không hé răng.

Ôn Lương xoa xoa đầu nàng, nói: “Ngươi làm tốt lắm, ta rấtvui! Vương phi được cứu nhanh như vậy, cũng là công lao của ngươi.”

Như Thúy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi tròng mắt đầy ý cườitrong suốt của nam tử đối diện, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra tươi cười ấm áp, vẻ mặttán thưởng cùng an ủi, rất khiến người động tâm.

“Đa tạ Ôn đại nhân.” Lòng Như Thúy đã tốt hơn một chút, cảmkích nói.

Ôn Lương cười cười, lại ba một tiếng mở cây quạt ra phe phẩy.

“Được rồi, ngươi cũng mệt cả một ngày, đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Như Thúy hướng hắn phúc thân, xoay người rời đi.

Ôn Lương nhìn bóng nha hoàn rời đi, hơi hơi chau mày.

Hắn tuy rằng mở miệng an ủi nha đầu kia, nhưng hắn biếtthương thế của Vương phi khiến Vương gia rất giận. Kỳ thực, hắn chỉ biết Vươngphi trúng một đao sau lưng, ngoài ra thì chẳng biết gì. Hắn không hiểu chínhlà, vết thương của Túc Vương phi cũng không nặng, cũng không bị thương ở bộ phậnquan trọng nào, không biết vì sao Vương gia sắc mặt vừalạnh lại vừa đen như vậy?Chẳng lẽ còn có cái gì khác sao?

Ôn Lương chẠrãi hồi tưởng chuyện vừa rồi Như Thúy kể lại, lạikết hợp với tin tức mà tâm phúc của Sở Bá Ninh đưa tới, thật sự không nghĩ raVương gia vì sao lại giận dữ như vậy. Lúc hắn nhận được tin tức thì sự việc đãsắp kết thúc, vội vã chạy đến, chỉ biết A Nan bị một người Bắc Việt dùng loanđao đả thương sau lưng, nhưng Sở Bá Ninh ra tay đúng lúc, đao kia cũng khôngsâu, chỉ là nàng mất máu qu nhiều nên hôn mê thôi.

Chẳng lẽ hắn đã yêu nàng đến nông nổi ngay cả nàng bị mộtchút tổn thương cũng không chịu được?

Ôn Lương dùng quạt chống cằm nghĩ như thế.

Bất quá, Ôn Lương đương nhiên không biết Như Thúy đã che giấumột ít chuyện, ngay cả với Sở Bá Ninh cũng không nói, đó là chuyện A Nan bị ngườicắn. Sở Bá Ninh tuy không rõ quá trình, nhưng nhìn đến chỗ dấu răng huyết nhụcmơ hồ trên vai A Nan, dù hắn muốn vờ như không thấy cũng không được, còn cái gìkhông rõ chứ?

Đây chính là nguyên nhân Sở Bá Ninh hận Đô La Khôi đến tậnxương tủy.

******

Trong phòng, Sở Bá Ninh nhận chén thuốc được Như Lam đem tới,phất tay cho nàng lui ra ngoài.

Sở Bá Ninh ngồi trên giường, hai tròng mắt thâm trầm nhìn côgái đang bất an ngủ trên giường, nàng có vẻ đang chịu đựng rất nhiều thống khổ,đôi môi khô khẽ hé, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Nàng đang nửa tỉnh nửa mê, tình cảnh thảm thiết trên chiếntrường không ngừng trở lại.

Sở Bá Ninh nhìn một lát, nâng nửa người của nàng lên, bưngbát lên ngậm một ngụm thuốc đen như mực, cúi đầu dán lên môi nàng, đem một miệngthuốc đắng uy qua.

Thuốc vừa đắng vừa chát vào cổ họng, rốt cục kéo nàng ra khỏicơn ác mộng.

A Nan mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại,môi truyền đến cảm giác ấm áp.

Mi hắn của hắn khẽ đóng, che đi một nửa đôi tròng mắt thanhu, mà dược hắn đang uy đến miệng nàng thực đắng, lưỡi hắn bá đạo cường ngạnh épnàng nuốt thuốc xuống, chờ nàng nuốt xuống xong, đầu lưỡi ấm áp trơn bóng ẩm ướtliếm mút từng chỗ từng chỗ trong miệng nàng, khuấy mút, tinh tế đảo qua mỗi mộtgóc trong khoang miệng nàng, vị đắng của thuốc rất nhanh bị hắn hoàn toàn mútđi……

“Ưm…..”

Thật vất vả chờ hắn thối lui, nàng mở miệng đang muốn nóichuyện, ai ngờ hắn lại uống một ngụm dược lại gần, ngậm lấy môi nàng, tiếp tụcđút thuốc, sau đó lại hôn sâu. Động tác của hắn rất chậm từng ngụm từng ngụmthuốc qua, hoàn toan không để ý nàng đã thanh tỉnh, có thể tự mình uống thuốc,mà động tác chậm rãi này, buộc nàng chậm rãi nhấm nháp vị đắng của thuốc đôngy, nàng khổ không nói nổi, chỉ muốn một ngụm trực tiếp uống cạn cho xong.

Tiếp tục như vậy vài lần, nàng rốt cục phát hiện tình cảnhhiện tại của mình rất không hay.

Nàng đang trần trụi toàn thân tựa vào giường, vết đao saulưng đã được xử lý, băng bó lại, nhưng vết cắn trên vai trừ bỏ cảm thấy mátlạnhcho nàng biết đã được bôi thuốc, nhưng không có băng bó lại, lúc hắn uy dược,tay thường mơn trớn da thịt xung quanh miệng vết thương, khiến thần kinh củanàng hơi căng thẳng.

Chờ hắn rốt cục hôn đủ, hắn thả nàng lại trên giường nằm úpsấp, sau đó, trong ánh nhìn chăm chú kinh ngạcnàng, chậm rãi cởi quần áo trênngười, lộ ra thân hình cao lớn thon dài.

A Nan hô hấp ngưng đọng, ngây dại buông mắt xuống, nhìn đếnvật thon dài giữa hai chân hắn, thấy vật dữ tợn gì đó không có ngẩng đầu, mớithở dài nhẹ nhõm.

Nhưng, ngay sau đó, nàng phát hiện chính mình thả lỏng quá sớm.

Hắn trực tiếp xốc chăn ** bao trùm trên người nàng, thân thểtrần trụi ấm áp dán lên thân nàng, bởi vì nàng có thương tích trên người nênkhông trực tiếp ôm lấy nàng, chỉ là nằm nghiêng bên cạnh nàng, hô hấp nóng rựcphả lên lưng trần của nàng………

Tác giả có lời muốn nói: mồ hôi chảy đầy mặt, tốn cả buổichiều mới đưa được chương này lên…… vì viết tốt chương này, cũng không biết cóphải là ngồi trước máy tính lâu quá hay không, đầu đau một trận.

cho nên, cổ vũmột chút đi!