Hiền Thê Khó Làm

Chương 53



Ôn Lương cảm thấy mỗi một lần đối mặt với Túc Vương phi cùngnha đầu Như Thúy, đều bị họ làm cho mất hồn. Nhưng hắn chính là cố tình thíchxem đùa giỡn, bình sinh chuyện cảm thấy vui sướng nhất là hưởng thụ thức ănngon, rượu ngon, ngày ngày xem chuyện thú vị. Cho nên người này hận là không thểtạm trú trong nhà của Tĩnh Vương đểngày ngày nhìn cuộc sống của cặp đôi này, cảmthấy cũng đã mất đi một niềm vui thú của cuộc đời.

Chỉ là, loại vui thú này của hắn dĩ nhiên không ai ủng hộ.

Sở Bá Ninh tự nhiên nhìn nha hoàn trước mặt quân sư – kẻ tựxưng là nói khéo như rót mật cũng không nói nổi lời nào. Nhìn mặt ngoài xem racó vẻ vô cùng cung kính, kỳ thực là một nha hoàn lớn mật, nhưng mà đây cũng làmột chuyện lý thú.

Chờ Ôn Lương nhìn đủ hai tiểu hồ ly, Như Thúy lại bình tĩnhđem rổ xách đi ra.

Ôn Lương có chút buồn bực, hắn tới nơi này ngoài ăn chực cònmuốn nhìn trò cười của bạn Vương gia nào đó, chứ không phải muốn mình làm tròcười cho người ta. Nhưng một nha đầu nói chuyện lại có thểlàm cho trái tim củahắn bị sốc nặng nề, khiến hắn buồn bực không thôi. Nhưng cố tình nàng cũngkhông làm gì sai, chủ nhân người ta không nói gì, chẳng lẽhắn là người ngoài cóthểnói được nha đầu kia cái gì cơ chứ?!

Cho nên nói, nha đầu như vậy, cũng là do chủ nhân quá dungtúng đ

Chỉ là Ôn Lương rất nhanh liền bỏ qua tâm tình buồn bực, bởivì, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Bữa ăn tối là lẩu thịt dê xiên. Một nồi hầm cách thủy sángloáng dưới đáy là cháo gà, thịt dê này được thái thật mỏng để cuốn thành, bên cạnhcòn các loại thức ăn chay (đậu, rau), ngâm trong nước dùng, vừa nhìn liền thấymê người rất muốn ăn.

Người Bắc Địa cũng thường ăn lẩu, nhưng không có gì đặc biệt.Nhưng bởi vì hai người này thân ở quân doanh quá lâu, thật lâu cũng không đượcăn như vậy rồi, lập tức hai người cũng không cần nha hoàn phục vụ, tự mình cuốnthịt dê. Ôn Lương ăn được đầu đầy mồ hôi, cứ tấm tắc khen mãi không dứt, taytrái tay phải cùng nhau làm, tay trái gắp thịt tay phải gắp rau cải. Tay tráitay phải hắn vận động tự nhiên, đều có thể điều khiển đũa, không có gì khácnhau, miệng còn chưa ăn xong, trong tay đã đem thịt dê thả vào trong nồi.

Sở Bá Ninh ngại tướng ăn hắn

khó coi, nghĩ chút bưng chén rồi đi vào trong bồi tiểu Vươngphi của mình ăn. Ít nhất Vương phi nhà hắn cũng coi như người biết điều cũng sẽởtrước người khác duy trì bộ dáng ưu nhã, ăn cơm cùng với nàng liền cảm thấy thỏamãn.

Bữa tối đi qua, Ôn Lương vuốt bụng hài lòng liền bị Sở BáNinh đuổi đi.

Ôn quân sư nắm chặt quả đấm bày tỏ: ta nhất định sẽ trở lạiđấy!

Trước khi đi, Ôn Lương đi tìm A Nan để hỏi cách điều chế sữadê, hắn muốn đem biện pháp nấu sữa dê này về quân doanh, cho những huynh đệ nếmthử một chút mùi vị này.

A Nan cảm thấy đây cũng không phải là chuyện lớn gì, đươngnhiên rộng rãi đem biện pháp này nói cho hắn.

Chờ sau khi Ôn Lương đi, A Nan cười khanh khách đem sữa hailớp mà hôm nay mình mới mày mò ra bưng lên, Sở Bá Ninh nhìn một cái, cảm thấy lạ,không khỏi giương mắt hỏi A Nan.

“Vương gia, đây là sữa mà thiếp làm, hôm nay đã thử qua rồi,mùi vị không tệ.” A Nan có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì chỉ làm một phần, sợkhiến Ôn đại nhân không vui, nên vừa rồi không có lấy ra.” A Nan trong lòng thầmnói: nàng khổ cực làm vì sao tên kia lại được hưởng tiện nghi vậy? Nàng còn ở mộtngày, nàng liền kiên quyết ghét Vương gia nhà nàng cùng tên kia xảy ra chuyệnkhó nói gì đó.

A Nan mua bò cái và dê cái cũng không thuần túy là muốn uốngsữa để thân thể khỏe mạnh, còn muốn làm một chút sản phẩm từ sữa của kiếp trước.Cổ đại không có bị ô nghiễm, sữa tươi cùng sữa dê chất lượng cao, dưỡng khí ít,dầu trơn lớn, đặc biệt thơm nồng. A Nan nhớ tới kiếp trước ăn những món mà bàlàm đều có liền quan tới đồ ngọt, nước miếng muốn chảy ra. Mà sữa chua này bởivì lúc trước thấy hứng thú nên nhớ kỹ cách làm của nó, hôm nay liền thử làm mộtlần.

Dù là trời hè nóng nực hay mùa đông lạnh lẽo, đều có thể thưởngthức, mùi vị rất ngọt ngào. Hơn nữa A Nan phía trên của sữa chua còn có thêm đậuđỏ, hạt sen, và các loại đậu, phía trên còn có nước gừng, xem ra thật sự là mêngười.

Sở Bá Ninh làm sao lại không biết A Nan đối với Ôn Lương kiacó chút tâm tư, nhưng cũng không nói rõ, thấy bộ A Nan chờ mong, liền ăn. Cổ đạikhông có loại sữa chua này, Sở Bá Ninh vừa ăn thử, có chút muốn ngừng mà khôngđược.

A Nan cũng là hôm nay mới biết Sở Bá Ninh thì ra là thích đồngọt ngon miệng, mỗi khi ăn đồ ngon thì thần sắc hắn nhẹ nhõm, hai mắt giốngnhư sao rơi đầy trời sáng chói dịu dàng, khiến nàng có chút mê đắm.

************

Nửa đêm canh ba, mộng đẹp đang say sưa thì đột nhiên chuôngbáo động của thành vang lên, như tiếng sấm đập vào lòng người, đem người từtrong mộng thức tỉnh, hoảng sợnhưng không biết chuyện gì.

Dân chúng Đồng Thành đã quen với tiếng chuông này, Sở BáNinh ở quân doanh, cũng biết tiếng chuông này biểu hiện cho cái gì, lập tức trởmình đứng dậy, lưu loát mặc quần áo tử tế, chỉ kịp nhìn gương mặt kinh hoảng củaA Nan nói một câu: “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng có chạy lung tung.” Sau đó liền bướcnhanh đi ra ngoài.

Đây là tiếng cảnh báo trong quân, có kẻ địch đến tấn công,chiến sự rốt cuộc cũng đã bắt đầu.

A Nan lúc này sao còn ngủ được, cũng vén chăn rời giường,chân mang giày vải bông đế dày, khoác y phục trực tiếp chạy đi. Các nha hoàngác đêm phòng ngoài thấy nàng ra ngoài, vội vàng cầm áo choàng đi theo rangoài.

Ngoài cửa, rét lạnh gió Bắc đến quất vào mặt, A Nan hắt hơimột cái, nắm chặt y phục trên người nhìn vào bóng đêm, mông lung một mảnh đentuyền, không còn thấy được bóng dáng của Sở Bá Ninh.

Mà rất nhanh, cả Đồng Thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng ngườihuyên náo, nơi xa tiếng chém giết một khoảng, hoà lẫn tiếng vũ khí chạm vàonhau, ở nơi này đêm mùa đông tối tăm hết sức dọa người.

Trong lòng A Nan nóng như lửa đốt, nàng tới Đồng Thành chưađược nửa năm cũng không có chiến sự, sự bình yên của Đồng Thành thiếu chút nữakhiến nàng quên đây là tiền tuyến chiến sự. Mà Sở Bá Ninh lần này mặc dù khônglà tướng quân cũng không phải quân sư, nhưng hắn đại diện cho hoàng gia, phải tựmình đến chiến trường tiền tuyến khích lệ tinh thần. Có thểnói, nguy hiểm của SởBá Ninh so với binh sĩ xung phong cũng không thua kém bao nhiêu.

A Nan vô cùng lo lắng, cũng không để ý tới mấy ma ma và nhahoàn bên người nàng, trong lòng chỉ lo lắng cho Sở Bá Ninh. Nàng sợ nam nhânnghiêm chỉnh đó lại chịu trách nhiệm tự mình chạy đến trên cổng thành, lỡ bị ámtiễn rồi bị thương thì thế nào.

“Vương phi, chiến sự này chắc sẽ còn lâu mới kết thúc, đêm lạnh,hay là người về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Chương ma ma khuyên nhủ.

Như Thúy cùng Như Lam cũng cùng nhau khuyên A Nan, A Nan híthít mũi, bị đông cứng đành phải hắt xì vài cái, đành quyết định trở về phòng chờ.

A Nan không an lòng, Như Thúy vội vã đi vào theo nàng.

Rất nhanh, A Nan cảm thấy để cho hai nàng đi theo là một quyếtđịnh sai lầm, bởi vì hai nàng nói cái gì không nói, lại nói về chuyện các nàngkhi còn bé trước khi bị bán vào phủ Thừa tướng, thường cùng láng giềng là mấyngười binh sĩ già kể chuyện chiến trường. Vì vậy, Như Thúy cũng thao thao bấttuyệt kểlại với A Nan, hơn nữa mặt không đổi sắc, chuyện cần nói hay không nênnói cũng nói hết.

A Nan nghe đến mức đen cả mặt, thật muốn dùng khăn lau chặnmiệng nha hoàn này lại.

Cuối cùng, A Nan không thể nhịn được nữa mà đem nha đầu nàyđuổi ra phòng ngoài, mình ngồi trên giường dùng chăn bọc thân thể, nhìn chằm chằmngọn đèn dầu bên trong phòng, nghe bên ngoài gió Bắc đang gào thét hòa trong tiếnggió mơ hồ truyền tới tiếng hào hét, cả trái tim cũng nhảy lên.

Quá nửa đêm, A Nan vẫn không thể nào ngủ được, trời mới vừatờ mờ sáng, liền mặc loạn xạ y phục cùng đôi mắt thâm quầng ra cửa.

A Nan bắt gã sai vặt hỏi thăm tình hình chiến trận bênngoài, gã sai vặt nói mình cũng không rõ, không thể trả lời A Nan. A Nan suynghĩ một chút, định đến phủ T

Hà thành thủ cũng như Sở Bá Ninh đêm qua đều đi quân doanh,trong phủ chỉ còn có Hà phu nhân.

Hà phu nhân nghe nói nàng tới, tự mình đi đón, thấy A Nan thầnsắc uể oải, nghĩ một chút liền biết nguyên nhân ra sao.

“Vương phi chớ lo, binh sĩ Đại Sở chúng ta đều thật sự là nhữnghán tử nổi tiếng dũng mãnh, thủ hộ quốc gia dân chúng không một chút nhíu mày,cũng không phải bọn Bắc Việt mọi rợ kia có thể khi dễ. Bắc Việt mọi rợ dám nửađêm canh ba xâm phạm, chúng ta cũng không phải là dễ khi dễ, tất nhiên sẽ cho bọnhắn lưu lại xác.”

Hà phu nhân nói lời này, âm vang có lực, mặt mày kiên nghị,thật sự là không thua gì những cô gái tu mi

A Nan rất nhanh liền được Hà phu nhân trấn an tâm tình.

Hà phu nhân biết A Nan mới được gả cho Túc Vương không lâu,coi như là cô dâu mới, hai người liền tách ra, cũng nhớ tới chuyện của mình, lạicó chút thương cảm. Vả lại A Nan vừa tới Đồng Thành, chưa từng thấy qua chiếntranh thảm thiết, đương nhiên sẽnghĩ đông nghĩ tây, nên lưu nàng ở trong phủnóichuyện, cũng làm cho nàng thêm an tâm.

Ai ngờ người làm mới đưa trà lên, lại nghe người làm nóikhuê nữ nhà Triệu tướng quân cầm roi tới cửa.

Triều Kỳ Hoa là một cô nương ghét ác như cừu địch, lúc nàyngười Bắc Việt đến phạm, nàng ấy từ nhỏ đã tập võ, lúc này thật sự hận không thểchạy đến đầu tường tự mình lãnh binh giết địch, bảo vệ quốc gia. Chỉ tiếc chủ ýđầy nhiệt huyết anh hùng của Triệu cô nương bị vú nuôi của nàng khuyên can, bàvú của Triệu Kỳ Hoa biết mỗi khi người Bắc Việt đến phạm, cô nương lại thấy bộdáng cực khổ của phụ thân đi nghênh địch, luôn muốn đi giúp hắn, mình cũngkhuyên không được, bắt đắc dĩ chỉ có thể dẫn tới nơi của thành thủ phu nhân.

Thành phủ nhân rất bất nhã liếc mắt, mỗi lần Triệu Kỳ Hoacũng đều như vậy, nàng đã chết lặng, nhưng bởi vì là con gái của Triệu tướngquân, nàng không thể không cho nàng ta đi vào.

Triệu Kỳ Hoa vừa thấy A Nan, liền hỏi, “Ah, sao ngươi lại ởchỗ này?”

A Nan nhấp một hớp trà nóng, sắc mặt còn có chút trắng bệch,nhưng tâm đã ổn định hơn, nhẹ cười đáp lời: “Bên ngoài chiến tranh cũng khôngbiết làm sao, trong lòng có chút bất ổn, liền tới tìm Chử gia tỷ tỷ trò chuyệnthôi.”

Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, giống như tìm được tri kỷ, nhảy đếntrước mặt A Nan nói: “y da, ngươi cũng cảm thấy người Bắc Việt quá ghê tởm cóphải không, có phải cũng muốn đi góp chút sức đuổi mấy tên mọi rợ kia? Ha ha,ta cũng muốn, nhưng mà phụ thân nói bảo vệ quốc gia là chuyện của nam nhân, congái nên ở nhà ngoan ngoãn giúp chồng dạy con là tốt rồi. Phụ thân thiệt là, lạicoi thường nữ nhân, chẳng lẽ cha không biết không có nữ nhân, làm sao có namnhân? Đúng không?”

“……” A Nan rất muốn khen câu tuyên ngôn của Triệu Kỳ Hoa phùhợp với tư tưởng người hiện đại, nhưng nàng bây giờ là Túc Vương phi, không cònmuốn tham dự vào cái đề tài này nữa.

Thành thủ phu nhân ho nhẹ một tiếng, cô nương này nói chuyệnluôn không để ý chút nào, trong lúc lơ đãng đắc tội với người ta cũng không biết,vì vậy mới có thể gây ra thù hận. Giống như Túc Vương phi, nói chuyện cũng làthẳng, nhưng rõ ràng có kỹ xảo hơn nhiều, biết cái gì nên nói cái gì không, dùngười khác có muốn bắt bẻlàm khó cũng không thểlàm gì.

Lúc này tinh thần của Triệu Kỳ Hoa đều bị chiến tranh ở nơiđầu tường thành thu hút, nào còn có quan tâm thân phận của A Nan là cái gì.

Cô nương này mặc dù là người suy nghĩ không sâu, nhưng cũngkhông phải là người mang thù, ít ngày trước còn có thể vì Túc vương mà tức giậnA Nan, nhưng trải qua mấy ngày, không thấy Túc Vương, tâm tình bình xuống, đốimặt với A Nan cũng không cảm thấy gì. Bây giờ nghe lời A Nan nói, theo nhưmìnhhiểu, cảm thấy A Nan cùng nàng một dạng quan tâm đến chiến tranh bên ngoài, mừngrỡ lôi kéo A Nan thao thao bất tuyệt suy nghĩ của mình.

A Nan vẻmặt đau khổ, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, khôngmuốn đi đầu tường giết người đâu, đó là chuyện của nam nhân, nàng chỉ cần làm nữnhân yên lặng sau lưng nam nhân thành công là được rồi.

Chờ sau khi Triệu Kỳ Hoa than vãn bề ngoài vì mình là thâncon gái không thể ra chiến trường xong, đột nhiên nói: “Ngươi nói ta mặc y phụcbinh lính vào đi đầu tường giết địch, phụ thân có thể đồng ý hay không? ”.

A Nan xấu hổ, cô nương này thật là một kẻ ngốc lớn mật mà!

Hà phu nhân rốt cuộc nghe không nổi, liền nói: “Triệu cônương, cô nương chỉ nên tính đến lấy chồng sinh con, sống yên ổn là được rồi,trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta tin ngay cả Triệu tướng quân cũnghi vọng cô nương bình an vô sự.”

Triệu Kỳ Hoa tựa hồ có chút tôn kính với Hà phu nhân, thấythái độ nàng cường ngạnh như vậy, chỉ có thể bĩu môi, vuốt cái roi đỏ bên cạnhđi vòng vòng trong phòng, khiến bọn thị vệ coi cửa có chút bận tậm liệu vị đạitiểu thư này có thể rút roi ra bắt bọn họ tới luyện roi phát tiết tinh lực dưthừa hay không.

A Nan ngồi một lát, thấy Hà phu nhân ứng phó cá thể điên cuồngđang kích động vì chiến tranh kia cũng rất mệt mỏi, liền tức thời cáo từ. Hàphu nhân bị Triệu Kỳ Hoa làm cho có chút nhức đầu, cũng không giữ A Nan lại,sai người đưa nàng về nhà an toàn.

Suốt một ngày, A Nan có chút không tập trung tâm thần, cho đếnkhi đợi đến trời tối cũng không thấy Sở Bá Ninh trở lại, liền nghĩ chiến tranhkịch liệt. Nhưng mà nàng tự an ủi trong lòng, không có nghe được tin tức xấu,cho dù lên phố, trừ người trên đường phố ít một chút, cũng có thểthấy dân chúngĐồng Thành đã quen, cuộc chiến tranh này đối với cuộc sống của bọn họ không cóthay đổi gì.

Buổi tối, Sở Bá Ninh sai Mộc Viên Nhi trở lại nói với A Nanhắn sẽ không về, A Nan trong lòng có chút thất vọng, nhưng nghe Mộc Viên Nhinói Vương gia rất ổn, khuôn mặt nhăn nhó cả ngày rốt cuộc cũng lộ ra nụ cườitươi tắn.

Mộc Viên Nhi rất nhanh liền đi, trước khi đi, A Nan cho mama trong tướng phủlàm một chút điểm tâm nhẹ nhàng đưa cho Mộc Viên Nhi mang đi.Nàng sợ chiến sự căng thẳng, với tính tình của Sở Bá Ninh sẽ bận đến mức khôngcó thời gian ăn cơm, đói thành hư bao tử cũng nên.

**********

Chiến tranh vẫn kéo dài hơn mười ngày, mắt thấy trời sắp cótuyết rơi, người Bắc Việt giống như không biết mệt mỏi và giá lạnh, ngày ngày tớiquấy rầy. Trải qua mấy ngày nay, hai bên giao chiến mấy lần, có cả thắng bại.

Ngày ngày, A Nan lại ôm hai con tiểu hồ ly ngồi ở ghế đến ngẩnngười, mới vừa rồi trời rơi xuống một trận tuyết nhỏ, khí trời lạnh lẽo, khiếnnàng chỉ có thểăn mặc giống như con gấu trúc ở trong nhà hơ lửa.

Mấy ngày qua, A Nan có chút phiền chính là Triệu Kỳ Hoa ngàynào cũng tìm tới nàng nói chuyện, nội dung nói chuyện không ngoài chiến tranhbên ngoài. A Nan bây giờ liền hiểu, cô nương này không giống người thường. Nàngđối với hôn sự của mình cũng không quan tâm bằng chiến tranh bên ngoài, nếu cônương này là một nam nhân, những điều nàng nói khiến cho người ta cảm thấy làbình thường, nhưng nàng ấy là nữ nhân, hơn nữa tuổi không còn nhỏ mà không lấychồng, nói nhiều chỉ làm cho người cảm thán nàng đầu thai sai rồi.

Triệu Kỳ Hoa kể từ ngày hiểu lầm A Nan liền coi A Nan thànhtri kỹ, đem ý tưởng của mì đối với chiến tranh, cùng với nguyện vọng không đượcthực hiện lãnh binh giết địch kể cho A Nan nghe. A Nan đưa ra một kết luận: Nhađầu này chính là một phần tử cuồng chiến tranh, nếu sinh ở chiến tranh thế giớithứ hai, có khả năng là nữ Hitler rồi.

A Nan nghe nhiều cũng phiền, trong lòng cũng có biện pháp đốiphó với Triệu Kỳ Hoa, bên ngoài lắng nghe, nhưng không ngừng khuyên uống trà,chờ cô nương này uống một bụng trà, sẽ động tự động ngậm miệng, ôm bụng đi vềnhà tiêu thực.

Đang suy nghĩ, nha hoàn lại vén rèm đi vào nói cho nàng biết,Triệu cô nương lại tới.

Triệu Kỳ Hoa vẫn mặc một thân y phục đỏ rực, bên hông quấnroi hồng, giống nhưmột khối cầu lửa đi vào.

“Lạnh quá lạnh quá! Như Thúy, đưa trà nóng lên!” Triệu KỳHoa dậm chân một cái, cũng không khách khí ngồi lên ghế, một bên gọi Như Thúymang trà nóng lên.

Như Thúy vừa đáp lời, lanh lợi đi rót trà nóng rồi đi rangoài, vừa cười vừa nói: “Triệu tiểu thư, mùa đông uống trà mặc dù có thểấm người,nhưng uống nhiều quá cũng không tốt, dễ làm đầy bụng.”

Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, nhất thời nhớlại nàng lần thứ hai gặpTúc Vương phi chính là bị nha hoàn này khuyên uống một bụng nước trà, cuối cùnglại bị Túc Vương phi cười nói rôm rả bên trong, uống đến căng bụng, mất thể diệnchỉ có thể đi tìm đại phu.

Triệu Kỳ Hoa hung hăng ai oán nhìn Như Thúy, xoay người tìmA Nan nói chuyện: “A Nan, ngươi nói trận chiến lần này khi nào thì kết thúcđây? Phụ thân cũng không biết thế nào, trong quân doanh một chút tin tức cũngkhông sai người thông báo.”

A Nan sờ sờ đầu nhỏ hồ ly, nói: “Ta đây cũng không biết, khinào người Bắc Việt rút quân, chắc chắn sẽ có tin tức truyền tới.”

Triệu Kỳ Hoa vừa nghe, ý định lại bùng phát, rục rịch ngóc đầudậy.

Triệu Kỳ Hoa liếc nhìn A Nan, thấy nàng cũng giống như tiểuthư quan gia bình thường ôm hai sủng vật trong tay áo, có vẻ nhẹ nhàng, mặc dùtrong lòng hoài nghi A Nan mảnh mai, nhưng nàng đã nhận định A Nan cùng một tưtưởng với nàng, không khỏi bắt đầu cùng A Nan nói đến chí hướng của mình.

Cuối cùng, Triệu Kỳ Hoa thận trọng nói với A Nan: “A Nan, nếungày sau người Bắc Việt còn dám đến, ta nhất đinh sẽ đi đầu tường thành cho bọnhắn đẹp mặt. Hì hì, nói cho ngươi biết nhé, ta cùng Tiểu Lục tìm được y phụcbinh lính của Đại Sở chúng ta, ta mong chờ ngày mai.” Triệu Kỳ Hoa nắm chặt quảđấm, một bộ dáng tinh thần hùng tráng. (nghĩa là anh hùng bất khuất quyết tửcho tổ quốc quyết sinh)

A Nan thiếu chút nữa sặc nước, nhìn vẻmặt đầy kiên quyết củacô nương này, A Nan cảm thấy nhức đầu thay cho Triệu tướng quân.

Này đứa bé ơi, chẳng lẽ ngươi quên mình là một cô nương rồihả? Ngươi như vậy không có nam nhân nào dám lấy đó nha!

A Nan cũng không muốn làm người tung hô chuyện của ngườikhác, lại khiến cho Triệu Kỳ Hoa uống đủ một bụng nước trà sau đó rời đi, lập tứcsai người đi phủtướng quân tìm bà vú của Triệu Kỳ Hoa, để cho nàng ta tìm cáchcanh chừng Triệu Kỳ Hoa, tránh cho ngày mai trên chiến trường thật sự sẽ có nhiềunữ giả nam làm binh sĩ.

Triệu Kỳ Hoa mới vừa đi không lâu, một ma ma mặt mừng rỡ tớiđây nói, Vương gia trở lại.

A Nan vừa nghe, mắt tỏa sáng, đem đôi Tiểu hồ ly đặt vào rổ,nhanh chóng mang giày, y phục cũng không mặc thêm liền chạy ra ngoài.

Vương gia nhà nàng rời nhà hơn mười ngày cuối cùng cũng trởvề.