Hỉ Tương Phùng

Chương 153: Cẩn tuân phu nhân dạy bảo



Hôm sau, khi Tề Dật Phàm hồi phủ đã thấy Tề Siêu Nhiên trở về bình an. Điều đáng mừng hơn là, sau chuyến đi này chứng kiến Nam Cung Hoàng đã có chính thê lại còn thê thiếp thành đàn, Tề Siêu Nhiên tuy còn đau khổ nhưng đã hoàn toàn không còn mơ tưởng gì đến hắn nữa.

Bây giờ, Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lan Tử Kỳ thấy Tề Siêu Nhiên đến tuổi gả đi, bèn cùng Tề Dật Phàm trao đổi. Hai người rất để tâm chuyện này, ngầm chọn cho nàng một lang quân như ý.

Cũng trong hôm nay, Hạ Lan Tử Kỳ đến Dưỡng Sinh Uyển thăm lão thái gia. Trên đường đi, nàng bắt gặp Yến Tiểu Tiểu đang ngơ ngác ngồi trong lương đình, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa, vẻ mặt ưu thương. Hạ Lan Tử Kỳ đi vào lương đình, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Tiểu Tiểu, muội nghĩ gì mà lại không vui thế?”

Yến Tiểu Tiểu giật mình, quay đầu lại thấy Hạ Lan Tử Kỳ, có chút câu nệ nói: “Tứ thiếu phu nhân, sao tẩu lại đến đây?” Hạ Lan Tử Kỳ thấy nàng định đứng lên bèn kéo tay nàng lại, ngồi bên cạnh nàng. Hạ Lan Tử Kỳ cho người hầu lui ra, thoải mái nói: “Tẩu đi thăm gia gia, đúng lúc đi qua đây bắt gặp muội. Muội sao thế, có chuyện gì không vui à?”

Yến Tiểu Tiểu thở dài, hơi cúi đầu: “Đa tạ tẩu đã quan tâm, muội không có việc gì.” Hạ Lan Tử Kỳ bị cuốn theo cảm xúc của nàng, tâm tình chùng xuống: “Dạo này trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện khiến mọi người không mấy vui vẻ. Nhưng muội yên tâm, vấn đề đã được giải quyết, ta đoán Hầu gia và Lục thiếu gia sẽ sớm trở về.”

Nghe Hạ Lan Tử kỳ nhắc đến Tề Nhan Thần, Yến Tiểu Tiểu hơi dao động, ngẩng đầu lên: “Tứ thiếu phu nhân, biểu ca bọn họ thực sự sẽ trở về sao? Tẩu nói bọn họ trong nhà lao có bị đánh đập không? Cơm ăn có no không? Có chịu nhiều cực khổ không?” Đột nhiên Yến Tiểu Tiểu hỏi cùng lúc nhiều câu hỏi như vậy mà câu nào cũng liên quan đến biểu ca của nàng. Hạ Lan Tử kỳ ngay lập tức bắt được tâm tư của cô nhóc: “Tiểu Tiểu muội yên tâm đi, ta đã thu xếp ổn thỏa, bọn họ sẽ không phải chịu tội đâu.”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng, do dự hỏi: “Tiểu Tiểu, tuổi của muội không còn nhỏ, đã đến lúc bàn đến chuyện cưới hỏi. Ta từng nghe Nhị di nương cùng lão phu nhân đã chọn giúp muội một nhà chồng tốt. Nếu muội đã có ý trung nhân, nên nói cho Nhị nương biết. Muội đừng học theo Lục thiếu gia, hôn sự đã định, không thích người ta, náo loạn khiến cho gia chủ hai bên không vui.”

“Cái gì? Bọn họ đã thay muội chọn hôn phối sao?” Yến Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi Hạ Lan Tử Kỳ. “Đúng vậy, bọn họ chỉ muốn giúp muội tìm được một nhà chồng thích hợp thôi.”

Nghe Hạ Lan Tử Kỳ nói thế, Yến Tiểu Tiểu chau mày: “Muội không muốn bọn họ động đến chuyện hôn sự của muội”

“Vậy muội có ý trung nhân rồi à?”

Yến Tiểu Tiểu cúi đầu không nói. Hạ Lan Tử Kỳ tiếp tục hỏi: “Ý trung nhân của muội là ai? Có thể nói cho ta biết không, biết đâu ta lại giúp được muội.”

Yến Tiểu Tiểu hơi do dự. Nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Hạ Lan Tử Kỳ đang nhìn mình bèn cúi đầu lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ấp úng nói: “Tứ thiếu phu nhân, thật ra, thật ra…”

Thấy nàng ngại ngùng, Hạ Lan Tử Kỳ cố ý nói: “Thật ra ta cảm thấy Lục thiếu gia và muội rất xứng đôi.”

Yến Tiểu Tiểu giật mình nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, nói rất nhỏ: “Tứ thiếu phu nhân…”

“Muội không thích đệ ấy à?” Hạ Lan Tử Kỳ trêu nàng.

“Không, muội không có” Nàng lập tức chối.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy nàng cuối cùng cũng thừa nhận, thở phào một hơi. Đối Với Hạ Lan Tử Kỳ, Yến Tiểu Tiểu là một cô nương có nhân phẩm rất tốt, dáng người không tệ. Quan trọng hơn là, nàng luôn một lòng yêu thích Tề Nhan Thần. Hạ Lan Tử Kỳ không thể cho Tề Nhan Thần hạnh phúc nên luôn hy vọng sẽ có một cô gái tốt làm điều ấy. Hạ Lan Tử Kỳ càng hy vọng Tề Nhan Thần sẽ sớm ngày thoát ra khỏi bóng ma của bản thân hắn. Vì vậy, Hạ Lan Tử Kỳ quyết định sẽ tác hợp cho bọn họ

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tiểu Yến đầy dịu dàng: “Tiểu Yến, nếu muội đã thích đệ ấy, muội phải theo đuổi. Ta ủng hộ muội.”

Tiểu Yến nhìn về hướng khác, cười khổ nói: “Có lẽ biểu ca không thích muội. Biểu ca đối xử với muội luôn ôn hòa.”

Hạ Lan Tử Kỳ cổ vũ nàng: “Đó là vì đệ ấy còn chưa hiểu rõ điểm tốt của muội. Muội cần phải kiên trì, đừng bỏ cuộc. Ta tin rằng, rồi có ngày, đệ ấy nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của muội.”

“Chỉ mong vậy thôi. Hiện tại, muội cái gì cũng không cần, chỉ hy vọng biểu ca có thể bình an mà thoát hiểm. Còn những thứ khác đều không quan trọng.”

“Muội an tâm, đệ ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

Ánh mắt Tiểu Yến sáng lên: “Tứ thiếu phu nhân, cám ơn tẩu.”

Hạ Lan Tử Kỳ cầm tay nàng: “Muội đối với ta còn khách sáo cái gì? Về sau, chỉ cần việc ta có thể làm giúp muội, ta nhất định hết sức hỗ trợ.” Hạ Lan Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, nói: “Bởi vì, ta hi vọng thấy hai người có được hạnh phúc.”

......

Bởi vì Tề Dật Phàm còn có một tiệm làm ăn ở sau lưng. Hắn không thể quá tự do ra vào tiệm vàng. Một số sổ sách và quyết định đều là vào lúc đêm khuya không người, có người chuyên dụng đem đến cho hắn xử lí.

Ban đêm, sau khi Tề Dật Phàm ở thư phòng xử lý mấy việc vặt vãnh xong, liền trở về phòng. Hắn thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi lẳng lặng ở bên cạnh bàn, nhìn ánh nến đến xuất thần. Hắn đi đến gần, ôm nàng từ phía sau: “Tử Kỳ, lại đang nhớ tới phu quân sao? Có phải muốn ta bắt nạt nàng hay không?”

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu liếc hắn một, mỉm cười: “Chàng bớt làm trò đi.”

“Ai, nàng cười rồi. Cười thì chứng minh ta nói đúng rồi” Tề Dật Phàm dở thói ba hoa.

Hạ Lan Tử Kỳ thuận tay cầm lên khăn gấm trên bàn, ném về phía hắn. Hắn ung dung nghiêng mình né tránh. Sau đó kéo ghế dựa lại, ngồi đối diện Hạ Lan Tử Kỳ: “Được rồi, không đùa giỡn nữa. Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Là chuyện gì khiến nàng không vui.”

“Thiếp muốn tác thành cho Lục thiếu gia và Tiểu Yến, nhưng mà không nghĩ ra biện pháp nào tốt.”

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn quan tâm Tề Nhan Thần, Tề Dật Phàm hơi có chút ghen tị. Nhưng nàng muốn tìm một phu nhân cho Tề Nhan Thần, đủ để chứng minh nàng đã từ bỏ. Tề Dật Phàm còn rất vui vẻ.

Nếu đây là khúc mắc của Hạ Lan Tử Kỳ, trong lòng Tề Dật Phàm dù biết được, cũng không phá hỏng. Nàng gợi ý: “Đây là chuyện tốt, nước phù sa nên để chảy ra ruộng ngoài. Tiểu Yến cũng là một cô nương tốt. Còn không bằng đến nhà chúng ta ở, hơn nữa hai người bọn họ cũng xứng đôi.”

“Đúng vậy, ta cũng vậy nghĩ như nàng.”

Tề Dật Phàm cưng chiều cọ mũi nàng: “Lục thiếu gia còn chưa bình an thoát hiểm, chúng ta còn thời gian nghĩ cách. Nàng không phải phiền lòng. Ta nói cho nàng một tin tức tốt.”

“Tin tức gì tốt?” Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt sáng lên, nhìn hắn.

“Mấy ngày qua, hiệu buôn của chúng ta có một khoản mua bán lớn. Tài chính đã thông suốt. Chờ tiền hàng được ghi chép xong xuôi, chúng ta có thể để cho hai vị thiếp thất rời đi.” Tề Dật Phàm lộ vẻ vô cùng hưng phấn. Đứng lên, hai tay duỗi ra: “Từ nay về sau, ngôi nhà này hoàn toàn thuộc về chúng ta.”

Đây thật đúng là tin tức tốt. Hạ Lan Tử Kỳ cười xán lạn, tựa đóa hoa cuối hè, đứng dậy ôm lấy cánh tay của hắn, trêu chọc nói: “Đồ ngốc, chiếm được một viện đã khiến chàng cao hứng đến như vậy? Mục tiêu của chàng nên là có được vị trí của thế tử. Như vậy về sau toàn bộ Tề phủ đều là của chúng ta. Đợi đến khi đó, chúng ta cao hứng cũng không muộn.”

Tề Dật Phàm chí khí ngút trời, dùng trêu chọc ngữ điệu như nàng, nói: “Tốt, Xin nghe sự dạy bảo của phu nhân.”

......

Trung tuần tháng mười, văn võ đại thần trong triều đình ở kinh thành đều nhất loạt cầu tình cho cha con Hầu gia.

Hoàng thượng thấy thế, kỳ thật cũng dao động. Đúng lúc này, một công bộ đại thần lại nói có người cử báo, chuyện Tề gia quyên lương thực là giả, cháy chỉ là một chuyện, thật ra Hầu phủ cố ý bày ra một màn hình, âm mưu lừa dối.

Hoàng thượng vừa nghe thấy như vậy, nếu điều tra rõ thì Tề gia không phải mắc tội khi quân sao? Hoàng thượng bắt đầu có cảm giác bị người ta đùa giỡn, cực kỳ tức giận.

Cho nên hắn thà tin là có, còn hơn là bị dắt mũi. Vốn là muốn tha cho Hầu gia nhưng lúc này đã bỏ qua ý định thả người trong đầu, sai người vào dân gian điều tra nghe ngóng, nhất định phải điều tra ra manh mối của toàn bộ chuyện này.

Có câu là không có lửa làm sao có khói, đây chắc chắn là có người thấy chuyện này sắp xoay chuyển tình thế nên ngứa mắt. Lại bộ Thượng Thư nhanh chóng phái người báo với Tề gia, khắp Tề gia từ trên xuống dưới, lại một lần lâm vào lo lắng cùng hoảng sợ.

Ở chính đường, Tề Dật Phàm tức giận nói: “Gia gia, tội khi quân rõ ràng chính là trọng tội mất đầu, có người muốn đẩy Tề gia ta vào chỗ chết.”

“Thật sự là đáng giận nếu để cho ta tra được ra người đó là ai, ta nhật định đánh gẫy xương hắn, lột da hắn.” Nhị thiếu gia oán hận đập bàn.

“Đây là hành vi của kẻ tiểu nhân, người này thật hèn hạ.” Tam thiếu gia cao giọng nói: “Nhưng mà giờ đây, phụ thân cùng Lục đệ ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta vẫn phải bình tĩnh chớ nóng vội, ngẫm lại xem làm sao để cứu người mới quan trọng”

Ngũ thiếu gia thấy lão thái gia vẫn chưa tỏ thái độ, mở miệng hỏi: “Gia gia, người xem việc này phải làm như thế nào cho phải?”

Lão thái gia hơi mở to mắt, trầm giọng nói: “Nhiều năm qua, trên thương trường, bởi vì cạnh tranh mà chúng ta cố ý hoặc vô ý miễn cưỡng đắc tội một số người, xem ra đối phương lần này là có chuẩn bị, chúng ta cũng không ngồi thể chờ chết.”

Lão thái gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt ổn trọng mà kiên định: “Ngày mai, Nhị thiếu gia phụ trách điều tra hung thut phóng hỏa; tam thiếu gia phụ trách đến kinh thành tìm hiểu tin tức mới nhất; tứ thiếu gia phụ trách chuẩn bị điều tra quan viên làm việc này, nếu quan viên đó không nhận hối lộ thì cho dù dung biện pháp gì cũng phải khiến hắn nhìn nhận lại chân tướng; ngũ thiếu gia phụ trách tìm người tung tin đồn bịa đặt trong dân gian, đồng thời cũng ngăn bọn họ lan truyền tin đồn, làm rõ sự thật”

Lão thái gia đã giao việc ổn thỏa đâu vào đấy, đại nạn ập xuống đầu, bốn vị thiếu gia chưa từng đoàn kết như vậy, ngay ngày hôm sau đều tự chia nhau đi làm nhiệm vụ.

Thục phi ở phía hậu cung, từng giờ từng phút chú ý tình thế phát triển, sau khi nàng biết được có người vu tội hãm hại phụ thân, thì lo lắng đứng ngồi bất an.

Phải hiểu rằng nếu bị khép vào tội khi quân,thì hậu quả thực sự không lường được. Thục phi nương nương không thể tránh khỏi liên lụy. Tuy rằng không đến mức khiến nàng mất đầu, nhưng hoàng thượng sẽ vì thế mà lạnh nhạt với nàng, thậm chí chán ghét nàng, là điều rất có khả năng.

Không vì điều gì khác, vì bảo trụ những vinh hoa phú quý mà Thục phi trong hai năm qua đã gian nan phấn đấu để đạt được, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra với mình.