Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 39: Tâm ta do ta [thượng]



Khi được đại tướngquân nói cho biết nguyên nhân phu thê Hầu gia mâu thuẫn, ta thật sự làvui, không ngờ Đại Trưởng công chúa lại có sức tưởng tượng khôi hài nhưthế, may mà nàng không hoài nghi ta và Hầu gia có quan hệ gì, nếu khôngta thật sự không mặt mũi nào gặp người khác.

“Vì sao mẫu thân chàng hoài nghi Hầu gia chứ không hoài nghi chàng?”

“…… Bởi vì trước khi thành thân, quả thật bên người phụ thân có rất nhiềuhồng nhan tri kỷ…… Nàng không cần nhìn ta, ta không có.”

“Cha nào con nấy! Ối!” Câu nói của ta đổi lấy một cái cốc đầu.

Thật ra ta cảm thấy Đại Trưởng công chúa không phải không tín nhiệm Hầu gia, đó chẳng qua chỉ là một phương pháp điều hòa cuộc sống vợ chồng của bọn bọn họ mà thôi. Nhắc tới cũng thật buồn cười, ta và đại tướng quân nhưlà lão phu lão thê đầu ấp tay gối, còn phu thê Hầu gia lại như là đôitình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, mà Thập Bát công chúa và ThốTử La Kiệt cũng là những con người đang yêu, chìm trong ngọt ngọt mậtmật.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thập Bát công chúa rốt cục cũng tới thăm ta.

Ta đã biết trận phong ba con riêng kia là bắt nguồn từ lời nói không rõ ràng của nàng, khó trách nàng tránh né lâu như vậy.

“Không ngờ cảm tình của công chúa và La đại ca lại tốt như vậy, ngay cả thờigian đến thăm Đa Đa cũng không có.” Ta cố ý làm cho nàng xấu hổ.

Quả nhiên mặt Thập Bát công chúa đỏ lên, hai mắt ngập nước giống như conthỏ nhỏ của nàng, “Đa Đa không biết đó thôi. Ta còn tưởng Phi Ngọc ca ca không muốn cưới ngươi, cho nên mới nói cho cô cô.”

“Cái gì? Ngươi nói Đại Trưởng công chúa đến chỗ ta bức hôn cũng là bởi vì ngươi?”

“Đúng vậy, ngươi nói thích nhất phụ thân của A Bích, sao ta có thể đoán đượcngươi không muốn gả cho Phi Ngọc ca ca, còn tưởng rằng là Phi Ngọc ca ca ghét bỏ ngươi, cho nên mới…… Đa Đa, ngươi thật sự không muốn? Nếu ngươi lo Phi Ngọc ca ca không vui, ta có thể đi xin Thái Hậu nương nương hạchỉ.”

“Đừng! Đừng! Đừng! Trăm ngàn lần không cần! Việc này ta tự mình lo liệu, ngươi vẫn nên quan tâm đến hôn sự của bản thân đi.”

Ta không giận nàng, phu thê Hầu gia đến là chuyện sớm muộn mà thôi, ta chỉ sợ tiểu tổ tông này nhiều chuyện, triệu Thái Hậu nương nương đến đâythì nguy to.

Mặt nàng lại đỏ lên,“Hôn sự của chúng ta phải chờsau đại hôn của hoàng huynh…… Hoàng huynh nói là huynh ấy hy sinh chota, lúc đầu huynh ấy từng thề không thành hôn nữa, cho nên ta có chútbăn khoăn.”

“Thân là hoàng tử sao có thể cô đơn cả đời, ngươi muốn xứng đáng với hoàng huynh, thì nhất định phải làm cho mình hạnh phúc.”

Ta không tin trứng gà Vương gia là người si tinh, nếu không sao có thểmang theo ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ đi khắp nơi dạo chơi,nhưng hắn đối với muội muội này vẫn là thật tâm.

Nghĩ đến chuyệnbị Thập Bát công chúa hãm hại hai lần, ta không cam lòng: “Hai người các ngươi một ngày 24 giờ…… Không, là một ngày mười hai canh giờ đều ở cùng một chỗ, rốt cuộc làm cái gì?”

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ban đêm làm sao có thể ở cùng một chỗ!”

“Ha ha, thế ban ngày ở một chỗ làm gì? Đã hôn hay chưa? Cảm giác thế nào?”

“A!……” Một thiếu nữ hoài xuân thét chói tai chạy trốn khỏi ma quật của Kim Đa Đa.

——————

Từ khi ta và Long đại tướng quân chính thức công khai quan hệ, Kim Đa Đata không chỉ là cá muối xoay người nữa, mà quanh người kim quang lấplóe, ngay cả người không thể ngờ cũng bị hấp dẫn đến đây.

“Khôngngờ Tống đại nhân lại rảnh rỗi gặp gỡ tiểu nhân vật như ta, thật sựkhiến cho Đa Đa được quan tâm mà sinh ra lo sợ.” Ta cợt nhả nhìn namnhân đối diện vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

Tống Đại công tử chau mày,“Ngươi nói chuyện với huynh trưởng của mình như vậy?”

“Huynh trưởng? Đa Đa không nhớ mình lại có huynh trưởng.” Cho dù có cũng là ở kiếp trước.

“Ngươi…… Nếu không phải ngươi làm ra chuyện dọa người kia, sao phụ thân có thểnhẫn tâm đuổi ngươi ra khỏi phủ. Hoặc là ngươi chịu nói ra phụ thân củađứa nhỏ là Long Phi Ngọc, ta và phụ thân cho dù có phải ép buộc cũng sẽkhiến cho phủ Tĩnh Nam Hầu đến cửa cầu hôn, đâu khiến Tống phủ chịu nhục nhã. Hừ! Là chính ngươi gây chuyện, ngươi oán trách được ai?”

“Oán trách được ai? Ta đây nói cho ngươi nghe, mặc kệ là lúc trước ở Tốngphủ chịu lạnh nhạt hay là sau khi bị đuổi ra khỏi cửa, cùng với mấy nămnay một mình nuôi nấng đứa nhỏ, ta chưa từng oán trách ai cả, bởi vì tất cả đều do ta tự nguyện.”

Ta thu lại vẻ cợt nhả. Đây là lời nóithật, ta đã coi Tống phủ như người qua đường Giáp, bản thân không cònliên can gì đến bọn họ.

Câu trả lời của ta hiển nhiên không thểkhiến cho Tống Đại công tử vừa lòng, sắc mặt của hắn đen lại, dường nhưmuốn chửi ầm lên, lại nhịn xuống.

“Ngươi thật sự là ngoan cốkhông thay đổi! Chuyện quá khứ ta cũng không muốn so đo. Nhưng hiện tạimọi người đều biết phụ thân của đứa nhỏ là Long Phi Ngọc, hắn còn thường xuyên ra vào chỗ ngươi, lại chậm chạp không đến tướng phủ cầu hôn, rốtcuộc các ngươi muốn làm gì? Nếu là do dự thân phận của ngươi,” Nói đếnđây, khẩu khí của hắn hơi dịu xuống, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi yênổn lập gia đình, ta sẽ khuyên phụ thân cho ngươi trở về tướng phủ, ngươi vẫn là Tống gia nhị tiểu thư, nếu phủ Tĩnh Nam Hầu coi thường ngươi,tướng phủ tất nhiên sẽ không để ngươi bị người khác bắt nạt. Có điềutrước khi thành thân hai người các ngươi không thể tiếp tục dây dưa nhưthế, nếu không người đời cười nhạo không phải Tống gia hay sao?”

Ta thật muốn phá lên cười. Xem ra ta đã đánh giá cao trình độ đạo đức củaTống gia rồi, còn tưởng rằng dùng phương thức rời đi như vậy thì cả đờikhông thực sự không qua lại với nhau, không ngờ thân phận của Long đạitướng quân vừa bại lộ, bọn họ đã hạ mình đồng ý cho ta hồi phủ.

“Tống Đại công tử, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ quay về Tống phủ sao? Ngươithật sự cho rằng ta còn lưu luyến thân phận Tống Nhị tiểu thư sao?”

Thần sắc của Tống Đại công tử thay đổi, tuy rằng hắn cổ hủ nhưng cũng khôngngu dốt, chắc là hiểu được ý tứ của ta. “Vậy rốt cuộc vì sao……”

“Ngươi đã quên sao? Ta nói rồi cho dù là tiểu thư con thiếp cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, mà nay ta đã tìm được hạnh phúc của ta, ngươi cho rằngta sẽ ngu xuẩn đến nỗi buông tha cho hạnh phúc quay trở về làm một tiểuthư con thiếp không được yêu thương sao? Nếu là ngươi, ngươi có chọnkhông?”

Tống Đại công tử không biết trả lời vấn đề của ta như thế nào, chỉ có thể thẹn quá hóa giận nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết cáigì gọi là máu mủ tình thâm sao? Cho dù quá khứ người phải chịu thiệtthòi, nhưng dù sao chúng ta cũng là người nhà của ngươi, sao ngươi chỉđể ý đến vui vẻ của mình mà không để ý đến mặt mũi của người nhà!”

Ta cũng giận.“Máu mủ tình thâm!? Thật sự là buồn cười! Trong mười tám nămđó, không, phải nói là đến tận bây giờ, các ngươi căn bản chưa bao giờcoi ta là một phần của Tống gia, lại trông cậy ta sẽ coi các ngươi nhưthần thánh để cung phụng trong lòng sao. Ngươi hỏi ta có biết cái gì gọi là máu mủ tình thâm hay không, nhưng ta lại muốn hỏi Tống Đại công tửcó biết cái gì gọi là mình không muốn, chớ làm với người hay không! Vềphần người nhà, ta có con, có lão công, vậy đã đủ rồi. Ha ha, Đa Đa tàilực có hạn, người nhà nhiều chỉ sợ không nuôi nổi.”

“Ngươi, ngươi quả thực là không có đạo đức!”

Hắn nóng nảy, ta lại bình tĩnh trở lại. Nếu đã coi bọn họ là người qua đường Giáp, không nên vì bọn họ mà tức giận.

“Đúng vậy, ta đã không có đạo đức, bất trị, Tống phủ đạo đức cao thượng không nên dính dáng gì đến ta mới tốt. Tương lai Tống phủ vinh hoa phú quý ta không phân chia, nếu có thiên tai nhân họa gì cũng không cần ta nhớthương.”

Tống Đại công tử đập mạnh tay lên mặt bàn, may mà lầnnày gặp mặt không phải ở trong tiểu kim ốc của ta, không cần đau lònghắn tàn phá cái bàn.

“Xem ra Tống Đại công tử là không muốn nói chuyện tiếp, thế Đa Đa cũng nên biết điều mà cáo lui.”

Ta xoay người đi đến cạnh cửa, lại quay đầu,“Ta còn muốn hỏi một câu nữa,nếu phụ thân của đứa nhỏ không phải là Long đại tướng quân, các ngươicòn muốn để ta trở về làm Tống gia nhị tiểu thư sao?”

Ta không chờ đáp án, bởi vì không cần thiết.

Ta đem chuyện cùng Tống Đại công tử gặp mặt chuyện kể lại cho Long đạitướng quân, hắn có chút lo lắng nhìn ta, có lẽ là lo lắng ta sẽ bị kíchđộng.

Ta nói với hắn ta là Kim Đa Đa, người của Tống gia đối vớita mà nói chỉ là khách qua đường, bọn họ không quan tâm tới ta mới điềuta mong muốn nhất.

Hắn không hiểu rõ ý ta lắm, nhưng không lo lắng nữa.

Long đại tướng quân muốn mấy ngày nữa ta theo hắn tham gia yến hội hoannghênh đoàn đại biểu của Bắc Dục Quốc. Chuyện này tương đương với việctheo bạn trai hoặc ông xã mang theo bạn gái hay bà xã tham gia yến hộido công ty tổ chức ở hiện đại, cũng có nghĩa tuyên cáo với nhân viêntham dự hội nghị: ta là bạn gái duy nhất của Long đại tướng quân. Tacười đáp ứng.

Công chúa hòa thân của Bắc Dục Quốc đến đây, hồ ly Thương Dung cũng đã trở lại.

Đây là lần đầu tiên ba người chúng ta ngồi ở cùng một chỗ, cũng là ta lần đầu tiên ta bước vào Thương gia.

Hồ ly liên tiếp trách ta không chờ hắn trở về đã tùy tiện làm việc, mớirơi vào kết cục như thế. Thật ra là muốn nói hắn đã bỏ lỡ rất nhiều đoạn phim phấn khích.

Ta nói chuyện hắn nên tiếc nhất chính là khôngthể nhìn thấy tiểu hồ ly từ từ lớn lên, hắn lại quăng về một câu: “Cònkhông phải tại nam nhân nhà ngươi hại sao?”

Ta như ý nguyện gặpđược tiểu hồ ly — Thương Thiếu Vũ. Môi hồng răng trắng, một đôi mắt đentròn to, đúng là có nét giống hồ ly. Thật ra một đứa nhỏ còn chưa đếnmười tháng, mới chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, cũng chỉ có thể phátra vài tiếng a a. Muốn nó gọi ta một tiếng mẹ nuôi phải đợi một thờigian nữa.

Ta cũng gặp được Thương thiếu phu nhân, mặc dù cũngxuất thân thương nhân, nhưng không có vẻ khôn khéo như Tống phủ tam phunhân, nàng luôn thật cẩn thận nhìn Thương Dung, dường như sợ làm sai cái gì. Khi nhìn về phía ta cũng nhẹ nhàng thở ra, không biết là bởi vìdiện mạo của ta hay là vì đại tướng quân bên người ta.

Lúc gần đi hồ ly nói một câu: “Đa Đa hình như béo lên.”

Trở trên xe ngựa ta liền phát biểu tuyên ngôn giảm béo. Đại tướng quân lạinói: “Đa Đa, nàng vẫn nên kiểm tra đi, có thể là có rồi hay không?”

Đúng như lời nói vàng ngọc của hắn, ta thật sự mang thai trứng rồng. Thế màbản thân lại không phát hiện ra, mỹ nhân sư phụ nhất định sẽ lấy ngânchâm chọc đầu của ta.

Biết ta có thai, Long đại tướng quân vôcùng cao hứng, loại tâm tình này khi ta mang thai A Bích không có, cảmtình của con người chính là kì diệu như vậy.

Trên đường đi đếnhoàng cung chốc chốc hắn lại dặn dò ta lúc nào cũng phải đứng ở bênngười hắn, tránh để xảy ra chuyện gì, ta không thể không kháng nghị tađã làm mẹ, không phải phải là nữ nhi nữa.

Ở yến hội hoàng gia gặp lại rất nhiều người quen. Sắc mặt hơi đen – Tống gia phụ tử, vẻ mặtngạo mạn – Tô Đại mỹ nhân và Tống tam tiểu thư, cẩn thận e dè – Tống Đại tiểu thư và Thương thiếu phu nhân, có chút không cam lòng – Tiểu Chuthám hoa, thần sắc xấu hổ – trứng gà Vương gia, ánh mắt thương hại – Cam Thảo Trạng nguyên, cười gian không ngừng – hồ ly Thương Dung, đầy mặtvui sướng – Thập Bát công chúa, còn có cao thâm khó dò – Hoàng Thượng.

Đương nhiên còn có rất nhiều ánh mắt hoặc tò mò, hoặc kinh ngạc, hoặc xem thường, hoặc ghen tị.

Ta không sợ hãi, bởi vì đại tướng quân vẫn nắm tay của ta, dẫn ta đi đến vị trí ngồi xuống.

Quy củ của nơi này có chút giống hiện đại, phu thê có thể ngồi chung bàn,nhưng nam nữ chưa hôn phải tách ra. Cho nên khi ta và Long đại tướngquân ngồi chung một bàn, chẳng khác nào đang tuyên cáo cái gì, nhấtthời, người thân thì ít mà kẻ thù thì nhiều. Cũng có người muốn nói điều này không hợp, nhưng bởi vì Hoàng Thượng không có phản ứng gì, hơn nữaThập Bát công chúa còn cố ý ngồi bên cạnh ủng hộ, cho nên đành phảithôi.

Sau khi biết mình mang thai, ta lại đột nhiên trở nên lười, một chút lười biếng cũng là do đại tướng quân. Đối diện đó là một nhàTống phủ, ta có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Tả tướng đại nhân cămthù đến tận xương tuỷ, ta nghi ngờ đây là do Hoàng Thượng cố ý sắp xếp.

Công chúa Bắc Dục Quốc là một nữ tử xinh đẹp đoan trang, trông trứng gàVương gia nhìn nàng không chớp mắt là biết. Có lẽ hắn sẽ không cảm thấychính mình là vật hy sinh nữa.

Sau khi khách sáo qua lại, đề tàikhông hiểu sao lại chuyển tới thơ từ. Sứ thần Bắc Dục Quốc nghe nói thihội hoàng gia ở Lăng Quốc được tổ chức rất rầm rộ, trong đoàn của hắncũng có văn nhân, muốn cùng tài tử Lăng Quốc luận bàn một phen. Một đống tài tử, tài nữ của Tống gia đều ở đây đương nhiên không thể từ chối,ngay cả Tống Đại tài nữ mai danh ẩn tích đã lâu cũng được sự đồng ý ngầm của trượng phu mà tác nghiệp trở lại, hơn nữa tài nghệ chưa mai một,thắng được cả sảnh đường ủng hộ.

Tô Đại mỹ nhân không biết làghen tỵ với Chu phu nhân hay là với ta, đột nhiên nói một câu: “Nhắc tới làm thơ tuyệt diệu còn phải tính cả Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng, nămđó làm ra [nữ nhi bi] đúng là kinh diễm toàn bộ mọi người.”

Có lẽ Tô Đại mỹ nhân bị ghen tị làm cho choáng váng đầu óc, cũng không nhìnxem đây là trường hợp gì, nếu ta đánh mất thể diện của bản thân cũngchính là đã đánh mất thể diện của Lăng Quốc. Lời vừa ra khỏi miệng, sắcmặt của phụ tử Tống gia, Long đại tướng quân, Tô hữu tướng, Hoàng Thượng đều thay đổi. Tô Đại mỹ nhân cũng phát hiện nói sai rồi, sợ hãi cúiđầu.

Sứ thần Bắc Dục Quốc đang muốn hỏi Tống Nhị tiểu thư làm rathơ gì. Hoàng Thượng lại cười ha ha,“Đó đều đã là chuyện của vài nămtrước, hiện tại làm sao còn hợp với thời thế. Nếu các hạ thật sự muốnthưởng thức các tác phẩm xuất sắc, vậy phải gặp thần đồng trăm năm mớicó của Lăng Quốc chúng ta.”