Heo Yêu Diêm Vương

Chương 51: Ngoại truyện: Diêm Vương độc thoại



Tôi là Diêm La, là vua của địa phủ.

Tôi quản lý sự sống chết của loài người, sắp xếp vậnmệnh sau khi tái sinh của bọn họ, sống trong nhân gian, có người thờ phụng tôi,có người sợ tôi, nhưng không có người nào thích tôi.

Đương nhiên, ai sẽ thích một vị thần khiến mình phảitử vong chứ?

Bọn họ thích Bồ tát, thích Phật tổ, thậm chí thích mộtthần giữ cửa nhỏ nhoi, nhưng lại sợ tôi.

Cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng không cần được thích,bọn họ chỉ là trách nhiệm của tôi, một nhiệm vụ tôi vui vẻ gánh vác. Không cóvị thần nào hiểu nỗi khổ của nhân gian hơn tôi, cũng không có ai hiểu rõ việcmột linh hồn không thích đáng thả vào luân hồi sẽ tạo thành ác quả như thế nàohơn tôi.

Sinh ra người nên sinh, chết đi người đáng chết.

Sống chết có mệnh, ai cũng không thể cản trở, bao gồmcả thần.

Thực ra, tôi cai quản không chỉ là quy tắc tử vong,còn có cả thứ tự của sinh mệnh.

Tôi biết tôi là một ông vua đủ tiêu chuẩn.

Tôi ở trên vương vị này, vẫn luôn làm việc rất chămchỉ, cẩn trọng.

Từ lúc tôi đoạt được quyền lực địa phủ trên tay Bắc ÂmVương, tôi quyết đoán, mạnh mẽ đổi mới, thiết lập lại quy tắc, chỉnh đốn lại kỷluật của địa phủ, tôi muốn khiến cho cục diện nhân gian thay đổi, từ vô đức vônghĩa, trở thành an lành yên ổn.

Muốn làm được tất cả những điều này, tôi thực sự phảihành xử một cách nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất và uy nghiêm cũng là phẩmchất tôi phải có. Cho nên địa phủ trên dưới đều sợ tôi, nhân gian cũng vẽ tướngmạo tôi thành giống như ác ma. Như thế cũng tốt, nỗi sợ hãi của bọn họ đối vớitôi chẳng có điểm nào xấu.

Tôi là vua của địa phủ, tôi vẫn luôn hài lòng với cuộcsống của mình.

Nếu như có người bảo với tôi, sau này tôi sẽ yêu mộtchú heo, tôi nhất định sẽ cảm thấy anh ta đang sỉ nhục tôi, tôi sẽ khiến anh taphải hối hận vì đã nói ra câu này.

Đương nhiên không có ai dám nói như vậy, nhưng sự việclại thực sự xảy ra.

Bản thân tôi đương nhiên không bao giờ nghĩ tới mìnhlại có thể như thế. Vậy mà rất nhiều rất nhiều năm về sau, vào một ngày, cuốicùng tôi hiểu ra được, tôi thật sự, yêu một chú heo rồi.

Heo Con lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, là do ALa dắt đến. Nó rất vui vẻ giơ chú heo con lên trước mặt tôi, nói: "Anh,anh xem, chú heo con này có đáng yêu không?".

Chú heo con hiếu kỳ chớp cặp mắt tròn nhỏ của nó nhìntôi, nó có màu hồng phần, thân hình nhỏ bé tròn lông lốc, bốn cái chân béo ngắncũn, hai cái tai to còn hơi vẫy vẫy, cái mũi ngắn tròn tròn của nó giống như làbị ấn bẹp vào khuôn mặt béo núc, nhìn thế nào cũng thấy xấu, đâu có đáng yêu?

Nhưng mà, A La thích là được.

A La là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi,là em gái tôi yêu thương nhất.

Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, cùngnhau thoát khỏi cái chết, cùng nhau chiến đấu. Vào lúc thương tâm nhất, chúngtôi cùng nhau rơi nước mắt. Vào lúc đói khát nhất, chúng tôi cùng chia nhau mộtchiếc bánh. Vào lúc nguy nan nhất, nó bảo vệ ở phía sau tôi. Và vào thời khắcthắng lợi, nó đứng bên cạnh tôi.

Nếu như không có nó, chúng tôi sẽ không nắm giữ đượcđịa phủ thuận lợi như thế, tôi cũng không thể nhanh chóng ngồi lên vương vịnày.

Nó là người thân quan trọng nhất của tôi.

Chỉ cần là tôi có, tôi đều nguyện ý chia sẻ với nó.Tiền tài, vinh quang, tất cả...

Tôi là vua, nó cũng là vua.

Cho nên bây giờ nó chỉ đơn giản muốn có một con vậtnhỏ đáng yêu làm thú cưng, tôi đương nhiên tán đồng.

Nhưng A La rất lười, nó đặt tên cho chú heo con, lạichính là: Heo Con.

Heo Con chỉ là thú cưng, tôi đương nhiên không để tâm đếnnó.

Nhưng sau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ, từ khi nào tôilại chú ý đến nó vậy nhỉ?

Là khi A La nhắc đến Heo Con đáng yêu thế nào, khiếnngười ta vui vẻ thế nào, hay là khi Thôi phán quan tố cáo nói Heo Con gây rắcrối, chạy loạn khắp nơi?

Tôi không tìm được đáp án. Tôi nghĩ trong chuyện này,rất nhiều người cũng sẽ không có đáp án. Cũng giống như trong cuộc sống của bạncó một số thứ bạn không cách nào kháng cự được, từng chút từng chút, như sợi tơmảnh, từ từ xâm nhập vào xương máu của bạn, đợi khi bạn phát hiện ra, nó đã trởthành một phần trong sinh mệnh của bạn rồi. Nhưng nó xâm nhập vào khi nào, bạncó vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra được.

Giữa tôi và Heo Con đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưnglại giống như chưa từng có chuyện gì. Phải biết rằng, thực ra những tích lũyvụn vặt, bình thường, có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy quá tải, nhưng có lúc lạinhư trống không, giữa Heo Con và tôi, chính là như vậy.

Tóm lại, tôi bận bận rộn rộn, nó nhàn rỗi chạy lungtung, cuối cùng chúng tôi, ừm, tôi cuối cùng đã làm một việc mà từ trước đếnnay mình chưa từng làm.

Tôi đưa nó đến đài Vọng Hương.

Trong cuộc đời của tôi, chỉ đúng một lần duy nhất đưamột con vật đến đài Vọng Hương, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Vì sao lại phá lệ vì nó?

Có lẽ là bởi vì nó mang đến niềm vui cho A La, có lẽvì tinh thần mãi mãi không bỏ cuộc muốn tìm kiếm người chủ trước đây của nó.

Đúng vậy, nó chạy loạn khắp địa phủ chỉ vì tìm kiếmchủ nhân, tuy bây giờ nó sống rất tốt, tuy người chủ trước kia của nó rấtnghèo, tuy nó rời xa bọn họ lâu rồi, tuy nó chính vì chủ nhân mà chết, nhưng nókhông quên bọn họ, nó vẫn đang tìm kiếm, nó muốn nhìn thấy bọn họ.

Đây là trung thành!

Tôi lại nhìn thấy được lòng trung thành trên người mộtcon heo. Lòng trung thành đơn thuần, không mong báo đáp, không cách nào mài mònđược!

Cố chấp đến mức khiến tôi cảm động.

Tôi vì nó phá lệ, tôi cảm thấy nên làm. Nhưng tôikhông ngờ rằng, điều này đã khiến tôi gặp phiền phức.

Tôi gây nên tình yêu rồi!

Là tình yêu đơn phương nhưng lại cố chấp của một chúheo.

Sau này Heo Con cưỡng hôn tôi, ngay trước mặt những vịkhách vô cùng quan trọng, trước một khắc khi nó phải đầu thai.

Đó cũng là lần đầu tiên của tôi.

Lần đầu tiên bị cưỡng hôn.

Lúc đó tôi đã hận nó, tôi vô cùng chắc chắn. Ấn tượngtốt đối với nó trước đây của tôi hoàn toàn bị nụ hôn này xóa sạch. Nỗi sỉ nhụclớn nhất tôi gặp phải trong cuộc đời này, là nó mang đến cho tôi, Cho nên tôikhông chút do dự ném nó vào trong lao. Nó sỉ nhục tôi, đương nhiên phải chịutrừng phạt.

Không biết tốt xấu, không biết sống chết! Nên đánh giánó như thế nhỉ?

Tôi gạt nó ra khỏi đầu, như thế, tôi mới có thể quênđi nỗi sỉ nhục nó gây cho tôi. Tôi vẫn cứ bận rộn, tận tụy làm việc, tôi thậtsự không nhớ đến nó nữa.

Nhưng vận mệnh luôn thích đùa cợt.

Bắc Âm Vương đến tấn công, Heo Con vốn dĩ nên đi đầuthai, lại quay lại cứu tôi.

Cửu Thiên Huyẽn Nữ đường đường là một chiến thần thiênđình còn chỉ có thể đứng ngoài, cuối cùng lại là một chú heo cứu tôi. Nó vứt bỏcơ hội chuyển sinh trăm năm mới có được, chạy quay lại cứu tôi.

Tôi không biết nên hình dung cảm nhận trong lòng nhưthế nào. Lần đầu tiên, được heo cứu!

Cửu Thiên Huyền Nữ ưng ý Heo Con, bởi vì nó có nănglực xuyên qua kết giới. Bà ấy muốn để nó bái nhập môn hạ của bà ấy, làm quântiên phong trong trận chiến của bà ấy. Nhưng mà Heo Con không đồng ý.

Nó thật sự là một chú heo ngốc, cho đến hôm nay, tôivẫn cảm thấy nó rất ngốc.

Cửu Thiên Huyền Nữ là người thế nào, là chiến thầnthiên đình, là uy phong của thiên đình, bao nhiêu thần tiên nịnh nọt lấy lòng,bao nhiêu người tu hành muốn bái bà ấy làm sư phụ, Heo Con lại không đồng ý.

Nó không đồng ý, chính là cho tôi cơ hội. Tôi cần thếlực của thiên đình, tôi cần sự hỗ trợ của Huyền Thiên phái. Thế là vì muốn lôikéo thần giới, tôi đã lừa Heo Con. Tôi nói với nó, nếu như nó có thể tu đượcpháp thuật, hóa thành hình người, tôi sẽ nguyện ý ở cùng với nó. Heo Con rấtvui mừng, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng rất vui mừng, đương nhiên, tôi có được thứmình mong muốn, cũng rất vui mừng.

Về sau nhớ lại chuyện này, tôi thấy hối hận, sao mìnhlại có thể lừa gạt tình cảm của một chú heo chứ.

Đây là lần đầu tiên, tôi lừa gạt tình cảm của một"cô gái".

Đếm lại cẩn thận, hóa ra tôi đã dâng cho Heo Con khánhiều cái "lần đầu tiên" của mình, cũng nhiều như nó dâng cho tôivậy. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu? Tháng năm của tôi quá dài lâu, sự việc xảy raquá nhiều, cho nên cái "lần đầu tiên" của tôi và Heo Con, nhiều đếnmức có đếm cũng không hết.

Lần đầu tiên cô ấy giận dỗi, lần đầu tiên cô ấy ghen,lần đầu tiên cô ấy hóa thành hình người, lần đầu tiên cô ấy cười thẹn thùngtrong tướng mạo của con người, lần đầu tiên cô ấy ôm tôi, lần đầu tiên cô ấytrốn tránh tôi, lần đầu tiên cô ấy bị thương nặng, lần đầu tiên cô ấy khóc thútthít vì tướng mạo không đủ xinh đẹp... Tôi lại nhớ rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, điều đó không minh chứng cho tình yêu.

Tuy cô ấy yêu tôi, mỗi người đều biết. Tuy cô ấy rấtđáng yêu, tôi nghĩ tôi phủ nhận không nổi. Tuy cô ấy rất nỗ lực muốn đạt đủtiêu chuẩn, để có thể làm vợ của tôi, nhưng mà, những thứ này lại không biểuthị rằng tôi cũng phải đáp trả bằng tình yêu.

Tình yêu khiến Heo Con tràn đầy ý chí chiến đấu và mơước. Tôi biết, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng biết.

Chúng tôi đang liên thủ đào tạo ra một chiến binh tiênphong tiến bộ thần tốc, ngoan ngoãn nghe lời, dũng cảm không sợ gì, trung thànhlương thiện. Tôi dùng tình cảm làm mồi nhử, bà ấy dùng vũ lực thúc đẩy, chúngtôi đều không cảm thấy có gì không đúng. Heo Con đương nhiên cũng không cảmthấy không tốt. Trên thực tế cô ấy rất vui vẻ, cô ấy vẫn luôn chờ mong một ngàymình có thể thành công, cô ấy muốn gả làm vợ tôi, cô ấy muốn vì sư phụ giànhđược thắng lại ở mỗi một trận chiến.

Từ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy áy náy nhỉ? Là sau mỗilần Heo Con từ chiến trường bị thương quay về, hay là mỗi lần nhìn vào ánh mắttràn đầy nỗi thẹn thùng, tình yêu, hy vọng của cô ấy? Vậy mà tôi, rõ ràng biếtsẽ không thể cho cô ấy kết quả như mong đợi, lại vẫn cổ vũ cô ấy chăm chỉ luyệntập sớm ngày thành công. Cũng có thể vì cô ấy từ trước đến nay chưa từng oánthán, hay vì cô ấy lúc nào cũng tràn đầy tin tưởng.

Tóm lại, khi bản thân tôi còn chưa phát hiện ra, thìtôi đã ngày càng thương xót, đau lòng cho Heo Con, tôi bắt đầu quan tâm, lolắng cô ấy cứ như thế này chết đi trên chiến trường, mang theo sự lừa dối vàtính toán mà cô ấy mãi mãi không biết, đánh mất đi sinh mệnh của mình.

Nhưng sự việc đã không thể quay đầu lại. Đại chiếntrời đất bắt đầu rồi, Heo Con bị phái ra chiến trường, tôi nhớ rất rõ lần đốithoại đó của tôi và Cửu Thiên Huyền Nữ.

Bà ấy nói rằng lồng thiên ma của Trọng Lâu và Xi Vưukhông ai có thể phá, chỉ mỗi Heo Con làm được. Chỉ cần cô ấy đi trước phá đượclồng thiên ma, thì thần tộc sẽ có thể giành thắng lợi huy hoàng nhất từ trướcđến nay trong lịch sử với tổn thất nhỏ nhất.

Bà ấy tràn đầy tự tin, hăm hở hăng hái, nhưng tôi lạinghĩ những trận chiến nhỏ đã khiến Heo Con thương tích đầy mình, lần này nếuđối mặt với Trọng Lâu và Xi Vưu, cô ấy làm sao có thể sống mà quay về?

Thắng lợi của thần tộc rõ ràng quan trọng, nhưng sinhmệnh của Heo Con thì sao?

Tôi biết tôi nghĩ như thế rất không nên, tôi biết CửuThiên Huyền Nữ nói đúng, nếu như không phá lồng thiên ma, tổn binh mất tướngkia là chuyện nhỏ, thần tộc đại bại mới là chuyện lớn. Một khi để ma tộc nắmgiữ thiên giới, nhân gian sẽ rơi vào khổ nạn vạn kiếp không khôi phục được, địaphủ chúng tôi đương nhiên cũng không có khả năng bảo toàn.

Bà ấy nói đúng, bà ấy nói hoàn toàn đúng!

Nhưng tôi phẫn nộ, tôi phiền não, tôi giận lòng dạlạnh lùng của Cửu Thiên Huyền Nữ, tôi giận sự đơn thuần ngốc nghếch của HeoCon, tôi cũng khinh bỉ sự xảo trá đen tối của bản thân mình. Đúng là tôi lợidụng cô ấy, nhưng tôi không muốn cô ấy chết.

Tôi không cách nào tưởng tượng, nếu như cô ấy hồn bayphách tán, tôi sẽ phải làm sao?

A La nghe thấy tin tức tôi mang về, hưng phấn vô cùng.Nó rất ngưỡng mộ Heo Con, cảm thấy Heo Con là chiến tướng quan trọng như vậy,thật hạnh phúc. Nó chỉ hận không có bản lĩnh như Heo Con, cùng Heo Con chiếnđấu lập công.

A La thực sự lý trí hơn tôi, nó biết tính quan trọngcủa đại kiếp trời đất, nó hiểu rõ then chốt của cuộc chiến ma - thần. Tất cảcác thần, tất cả con người, tất cả sinh mệnh, đều sẽ chịu ảnh hưởng trong trậnđại chiến này.

Điều ấy, tôi biết!

Nhưng tôi vẫn nhớ nhung Heo Con kia.

Tôi ngồi ở đó, nghĩ rồi lại nghĩ.

Tôi không cách nào dừng lại được, tôi nhớ Heo Con, khiHeo Con tham ăn hếch mũi lên, con mắt đen nhỏ nhỏ sẽ di chuyển linh hoạt, dángvẻ lăn tròn khi Heo Con vui vẻ, còn cả khi biến thành một cô nương có cặp mắtto, khuôn mặt tròn, ôm lấy tôi nói: "Ta thích chàng".

Tôi thực sự nên quên chuyện này đi, tôi là vị vua địaphủ làm tròn chức trách nhất, tôi vì sự yên ổn an lạc hòa bình của nhân gian đãcố gắng rất nhiều. Cho nên, tôi nên quên chuyện này đi, để Cửu Thiên Huyền Nữhoàn thành chức trách của bà ấy.

Nhưng tôi không khống chế nổi bản thân mình, tôi ăn khôngngon ngủ không yên, ruột gan khó chịu.

Tôi lại lần nữa vận dụng sự giảo hoạt của mình, đi tìmCửu Thiên Huyền Nữ. Tôi bảo với bà ấy trước khi đại chiến, tôi nên giữ đúng lờihứa thành thân với Heo Con.

Biểu hiện của Cửu Thiên Huyền Nữ khi đó tôi vẫn luônghi nhớ, bà ấy rất kinh ngạc. Bà ấy nhất định cho rằng lúc đầu tôi là vì giúpđỡ bà ấy dỗ dành Heo Con bái sư mới hứa hẹn. Lúc đầu tôi thực sự như vậy, nhưngbây giờ đã không phải rồi.

Cửu Thiên Huyền Nữ nói với tôi, Heo Con xuất chinh đãlà việc tất yếu phải làm, bà ấy làm tốt công tác tư tưởng cho cô ấy rồi, tôikhông cần chịu ấm ức như thế, Heo Con sẽ không vì chuyện đó mà tính toán vớitôi.

Cô ấy đương nhiên sẽ không tính toán với tôi, một khicô ấy xuất chinh thì sẽ không quay lại được nữa.

Tôi nói với Cửu Thiên Huyền Nữ thành thân có thể khiếnHeo Con hưng phấn, cô ấy có ý niệm và quyết tâm tâm quay về, như thế sức chiếnđấu tăng lên, khả năng thắng lợi càng lớn.

Cửu Thiên Huyền Nữ đã đồng ý.

Thế là Heo Con được đưa quay lại, cô ấy vô cùng vuithích. Cô ấy thẹn thùng, vừa muốn xích lại gần tôi, vừa muốn lẩn tránh tôi.

Lúc đó, thực sự tôi cũng cảm thấy nghi hoặc vì chuyệnmình muốn làm, tôi không biết trong lòng tôi rốt cuộc đang nghĩ gì. Tôi muốn bùđắp cho cô ấy, hay là muốn bảo vệ cô ấy, hay vì một số nguyên nhân khác phứctạp hơn.

Tôi biết hậu quả của việc mình sắp làm, nhưng tôi vẫnmuốn thực hiện nó.

Cũng giống như Heo Con, đơn thuần thuận theo tim, làmviệc bản thân mình muốn, bắt buộc phải làm!

Tôi ôm Heo Con vào phòng, nói với cô ấy muốn thử lễphục, tôi không muốn đến mong ước nhỏ nhoi như thế cũng không thể cho cô ấytoại nguyện.

Heo Con hóa thành hình người, mặc lên bộ xiêm y đỏchói, khuôn mặt tròn tròn, mắt to giống như một cô gái mũm mĩm. Tôi cũng thaylên bộ áo tân lang cho cô ấy xem, cô ấy cười cong cong đôi mắt chăm chú nhìntôi.

Tôi cầm lấy chén rượu, nói với cô ấy hôn lễ ngày mai,phải uống rượu giao bôi. Quả nhiên cô rất hiếu kỳ, đan vòng cánh tay với tôi,uống hết chén canh Mạnh Bà kia.

Cô ấy ôm lấy tôi cứ nói mãi, nói cô ấy cảm thấy mìnhlà chú heo may mắn nhất, mọi người đều đối xử rất tốt với cô ấy, cô ấy còn cóthể giết yêu trừ ma, làm chuyện lớn cho trời đất.

Tôi kề sát vào mặt cô ấy, nhìn cô ấy thẹn thùng cười,đột nhiên rất muốn biết khi cô ấy vẫn là một chú heo, dũng khí ở đâu có thểkhiến cô ấy vứt bỏ cả cơ hội đầu thai, lao về hôn tôi một cái.

Tôi từ từ cúi đầu, nhìn cô ấy chớp mắt lộ ra vẻ kinhngạc, sau đó mặt đỏ ửng nhắm mắt lại.

Môi tôi áp lên môi cô ấy, cảm thấy mềm mại mà ngọtngào.

Đây là hương vị của một cô gái đơn thuần lại dũng cảm,là Heo Con của tôi. Hai chữ "Của tôi" này, chính là lần đầu tiên trànvào lòng tôi.

Của tôi, Heo Con của tôi!

Cô ấy rụt rè, ôm chặt lấy tôi, lén mở mắt ra nhìn.

Chúng tôi thân mật như thế, tôi có thể nhìn thấy hàngmi dài của cô ấy, nhìn thấy sự thẹn thùng vui mừng nơi đáy mắt cô ấy. Môi chúngtôi quấn quýt lấy nhau, Heo Con xấu xí ngốc nghếch này, lại khiến tôi cảm thấytrong lòng ngập tràn ấm áp.

Loại cảm giác đó, sau này tôi mới biết, nó gọi là hạnhphúc.

Hanh phúc sở dĩ quý báu, vì nó khó cầu được, nó khôngnhững khó cầu, mà còn ngắn ngủi

Tôi đột nhiên cảm thấy không nỡ buông cô ấy ra, nhưngmà thời gian đến rồi.

Heo Con lại biến về hình dáng một chú heo, tôi mặc áotân lang, ôm cô ấy bước vào đường luân hồi, đây chính là kế hoạch của tôi, làkế hoạch giúp tôi có thể bảo vệ cô ấy, để cô ấy được tiếp tục sống.

Tôi đã chọn người nhà tốt cho cô ấy, bố là phủ doãn,chức quan không lớn không nhỏ, cơm áo không phải lo, quan trọng nhất là nhữngngười trong gia đình đó nhân phẩm, tính cách đều tốt, bọn họ sẽ yêu thương côcon gái này.

Heo Con hình như biết tôi muốn làm gì, cô ấy bắt đầuvùng vẫy, khóc rất bi thương, khóc đến mức tôi cũng cảm thấy đau buồn. Bây giờcô ấy biết tôi lừa cô ấy rồi nhỉ, hy vọng cô ấy sẽ không hận tôi. Tuy quá khứ,tôi thật sự đối xử với cô ấy không tốt, nhưng vào thời khắc này, tôi cũng cónỗi khổ tâm và không nỡ. Tôi không kìm được, hôn lên đầu cô ấy, nói với cô ấy:"Đừng khóc, Heo Con ngốc".

Ba chữ "Ta thích nàng"' này, tôi không nóira được. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nên thốt ra. Tôi không thể lại lừa côấy nữa, dù gì đối với cô ấy, đi vào đường luân hồi rồi, tôi có nói ba chữ nàyhay không đều giống nhau. Vào thời khắc này, tôi không thể lại lừa cô ấy nữa.

Nhiều năm sau tôi mới biết, thực ra, lúc đó tôi đã lừachính bản thân mình.

Tôi đưa Heo Con vào đường luân hồi. Cô ấy mang đi thứgì đó của tôi, tôi không biết, tôi không tìm hiểu kỹ. Tôi chỉ biết tôi sẽ đểtất cả tháng năm sau này của cô ấy trôi qua bình yên thuận lợi. Những sự việccòn lại, bản thân tôi sẽ gánh vác.

Tôi thật sự đã phải gánh vác rất nhiều, nhiều quá sứctưởng tượng của tôi.

Đầu tiên là đối mặt với cơn giận của Cửu Thiên HuyềnNữ.

Binh tiên phong quan trọng nhất bà ấy bồi dưỡng hơnhai trăm năm đã không còn, dù bà ấy có tức giận hơn nữa cũng có thể hiểu được.

Nhưng bà ấy không chỉ tức giận đơn giản như thế, bà ấyđã cắt tay lấy máu, lập lời độc chú, nguyền rủa tôi mãi mãi không có cách nàonói chuyện với Heo Con, mãi mãi không thể chạm được vào cô ấy, thậm chí ôm,hôn, tất cả những chuyện thân mật. Lời chú của bà ấy tỉ mỉ rõ ràng từng câutừng chữ, bà ấy muốn tôi và Heo Con cứ coi như có thể ở cạnh nhau cũng khôngcách nào chạm được đến nhau.

Khi đó tôi đã cho rằng đây là một lời chú rất hoangđường.

Tôi ngồi trong phòng uống rượu một mình, nghĩ đến lờichú, cảm thấy thật buồn cười. Cửu Thiên Huyền Nữ mất bao nhiêu công sức để hạchú, cứ coi như linh nghiệm cũng đâu vấn đề gì, lẽ nào tôi không có Heo Con thìkhông được?

Tôi thừa nhận, tôi hình như hơi thích cô ấy, tôi thựcsự không nỡ để cô ấy vào chỗ chết, nhưng chỉ vậy mà thôi.

Đúng, chỉ vậy mà thôi.

Tôi làm sao có thế giữ chặt không buông Heo Con? Tôilàm sao có thể không có cô ấy thì không được?

Cửu Thiên Huyền Nữ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Heo Conđã chuyển thế làm người, mà tôi vẫn là vua của địa phủ, tôi vẫn còn có rấtnhiều lựa chọn.

Đại chiến ma - thần cuối cùng cũng có ngày kết thúc,không còn Heo Con, thần tộc cuối cùng vẫn thắng, chỉ có điều thương vong nặngnề, nguyên khí tổn hại lớn.

Đương nhiên, từ cái ngày tôi đưa Heo Con đi kia, tôichính là ác nhân không nhận được hoan nghênh nhất trong thần tộc, kéo theo địaphủ cũng bị thiên đình vứt bỏ, không còn quản chuyện sống chết của chúng tôinữa.

Mà nhân gian cũng không cách nào tránh được, chịu ảnhhưởng của trận chiến ma - thần, thiên tai nhân họa ba mươi năm không dứt, mớhỗn độn này, đương nhiên là do địa phủ chúng tôi đến thu dọn.

Còn có một sự việc nữa, là A La trở mặt với tôi. Nólên án dữ dội việc tôi ích kỷ ném Heo Con vào đường luân hồi. Đặc biệt là saunày, khi đại chiến kết thúc, thần tộc thương vong nặng nề, nhân gian đại nạn bamươi năm, sự bất mãn của nó đối với tôi càng sâu sắc, nó thậm chí nói tôi khôngxứng làm vua, là một vị vua, há có thể vứt bỏ sinh linh thiên hạ không quản,hành động ích kỷ tùy tiện như thế này.

Hai huynh muội chúng tôi sống lâu như vậy rồi, từtrước đến nay chưa từng có xung đột kịch liệt đến thế.

Nhưng những điều ấy đều không khiến tôi dao động, tớibây giờ tôi vẫn cảm thấy, tôi không hối hận một chút nào.

Ích kỷ tùy tiện? Bạn biết đó, nếu như trên thế giớinày có một người đáng để bạn ích kỷ tùy tiện như thế một lần, đó cũng thực sựlà chuyện tốt.

Mặc kệ hậu quả, bất chấp tất cả, chỉ vì người ấy!

Nếu như người ấy tổn tại trong sinh mệnh của bạn, vậylà ông Trời đã rủ lòng thương.

Nhưng vận khí của tôi không tốt. Đợi cuối cùng khi tôihiểu rõ những điều này, người tồn tại trong sinh mệnh của tôi, khiến tôi nguyệný vì cô ấy bất chấp tất cả, bắt đầu từ đây chỉ có thể hy vọng mà không thể cóđược.

Tôi không thể không thừa nhận Cửu Thiên Huyền Nữ đúnglà một vị thần quyền năng. Lời chú tôi luôn cười cợt đó, lại thực sự đánh trúngtử huyệt của tôi.

Khi phát hiện ra điều này, Heo Con đã sống được mườihai năm ở kiếp thứ nhất rồi.

Tôi cho rằng thời gian có thể làm nhạt sự quan tâm,bận rộn có thể làm nên sự quên lãng. Nhưng tôi lại quên mất, tích lũy cũng làđiểm mạnh của tháng năm. Tháng năm tích góp, nhặt nhạnh nỗi nhớ nhung của tôi,bồi đắp tình cảm của tôi.

Tôi thực sự không muốn tự tìm phiền phức một chút nào,chỉ muốn tránh khỏi lời chú này của Cửu Thiên Huyền Nữ. Muốn đối phó lời chúđáng cười này thật ra rất dễ dàng, chỉ cần tôi không gặp lại Heo Con nữa thìchẳng có gì linh nghiệm cả.

Nhưng tôi phát hiện ra, tôi không có cách nào, tôicàng ngày càng nhớ nhưng cô ấy, nhớ nhung giọng nói của cô ấy, nhớ nhung dángvẻ nhìn thấy đồ ăn ngon thì vui mừng sung sướng, nhớ nhung biểu cảm lúc cuốicùng cô ấy mặc áo cưới thẹn thùng.

Tôi nhớ nhung, tôi không cách nào tự giải thoát.

Thế là cuối cùng tôi không kìm được, đến nhân gian tìmcô ấy.

Cô ấy rất dễ nhận ra, mắt to, mặt tròn, so với hìnhdáng Heo Con ban đầu hóa thành thì đã thay đổi nhiều, xinh đẹp hơn.

Thực ra tướng mạo này ở trong nhân gian cũng không coilà tuyệt sắc. Nhưng tôi chẳng biết làm sao, lại cảm thấy rất đẹp.

Tôi đứng ở bên đường, đợi cô ấy đi về phía mình. Ngườiquen đường đều đang nhìn tôi, nhưng cô ấy lại không thấy, cô ấy rất tự nhiên điqua trước mặt tôi. Tôi bừng tỉnh muốn gọi, nói vói cô ấy mấy câu, sau đó tôiphát hiện mình nói không ra lời.

Không phải tôi không muốn nói, mà thật sự nói không ralời.

Lời chú đó, linh nghiệm rồi!

Tôi là người thức thời, tôi cảm thấy mình không nên đitìm cô ấy nữa, nên quên cô ấy đi, cứ để cô ấy từ nay trở thành một phần trongcông việc của tôi, sẽ có sinh lão bệnh tử giống như những người khác trong thẻsinh tử.

Tôi nên để cô ấy trải qua cuộc sống của chính mình,còn tôi tiếp tục sống cuộc sống của tôi.

Nhưng tôi phát hiện tôi không làm thế nào vứt bỏ được.

Sau lần gặp mặt đầu tiên, nỗi nhớ nhung càng khó kìmnén. Cô ấy tràn ngập trong đầu óc tôi, khắc vào tim tôi.

Tôi không kìm được đi gặp cô ấy lần thứ hai, lần thứba,... Cuối cùng, có một lần, tôi thấy cô ấy đã đính hôn.

Tôi ẩn thân, đứng trong phòng cô ấy, nghe cô ấy cùngvới mẹ bàn luận chuyện hôn sự, nhìn thấy khi cô ấy nhắc đến vị hôn phu, mặt hơihồng lên, thẹn thùng cười. Biểu cảm này, giống như biểu cảm của Heo Con lúcquay về chuẩn bị thành thân với tôi ngày đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, trái tim bùng cháy, dạdày co rút, tôi không không chế nổi bản thân mình, sự phẫn nộ không cam chịutràn đầy trong lòng, trong tâm trí. Tôi cần phải làm chút gì đó, tôi làm sao cóthể trơ mắt nhìn cô ấy gả cho người khác?

Cô ấy là Heo Con của tôi, là của tôi!

Cô ấy nên thuộc về tôi!

Lúc đó, tôi đột nhiên hiểu ra, có một loại tình cảm,làm tổn thương người ta mãnh liệt hơn quan tâm và nhớ nhung, đó gọi là đố kỵ!

Tôi không kìm nén được, trước ngày cử hành hôn lễ, côấy đến miếu thờ thắp hương cầu phúc, tôi lại lần nữa hiện thân tìm cô ấy. Lầnnày tôi cuối cùng nhìn thẳng, đối diện với cô ấy. Cô ấy nghi hoặc nghiêng đầunhìn tôi, hỏi tôi có phải là không được khỏe không?

Tôi mở miệng, nhưng lại một lần nữa nói không ra lời,tôi thật sự không có cách nào nói chuyện với cô ấy sao?

Cô ấy hiền lành cười với tôi, bỏ qua việc nói chuyệnvới người kỳ quái là tôi đây, quay người rời đi.

Tôi kéo tay cô ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua, khôngchạm được vào cô ấy!

Cô ấy không có chút cảm giác gì với động tác của tôi,đối với cô ấy mà nói, chẳng có gì xảy ra cả.

Ngày cô ấy thành thân, tôi không tới tìm nữa, uốngrượu một mình ở trong phòng. Mọi người đều tránh tôi thật xa, chỉ có người bạnchuột Bát Bát, Heo Con quen biết trong địa phủ ở bên cạnh tôi. Tôi ngẩn ra nhìnnó, đó là kỷ niệm duy nhất Heo Con để lại cho tôi.

Tôi mà lại chỉ còn một con chuột nhỏ?

Tôi thử phá giải lời chú kia, không có tác dụng.

Tôi hết lần này đến lần khác thử nói chuyện với cô ấy,cũng không thành công. Thế là tôi nhìn cô ấy sinh hai trai một gái cho chồng côấy, nhìn bọn họ ngọt ngào sống cùng nhau, nhìn cô ấy và các con chơi đùa cườinói. Tôi nhìn cô ấy xuất hiện nếp nhăn, nhìn tóc cô ấy bắt đầu có sợi trắng.

Mấy chục năm qua đi, cuối cùng tôi cảm thấy trái timrộng mở hơn, ít nhất thì, cô ấy cũng hạnh phúc.

Lúc cô ấy qua đời đã năm mươi chín tuổi, tôi đích thânđi đón. Tôi thấp thoáng thấy lại niềm vui, cô ấy quay về rồi!

Cuối cùng cô ấy quay lại bên canh tôi rồi.

Tôi vì cái chết của cô ấy mà cảm thấy vui mừng.

Nhưng tôi rất nhanh chóng không vui mừng được nữa.

Cô ấy thành linh hồn rồi, nhưng tôi vẫn không thể nóichuyện với cô ấy.

Tôi vốn đã lạnh lùng, sự thất bại này khiến sắc mặtcàng khó coi hơn.

Cô ấy rõ ràng rất sợ tôi, một người dẫn dắt linh hồnkhông nói gì, chỉ trưng ra khuôn mặt đen sì, cô ấy đương nhiên sợ hãi. Nhưng côấy vẫn dám đưa ra yêu cầu với tôi, cô ấy nói tướng công của cô ấy đã mất trướccô ấy hai năm rồi, hỏi tôi có thể lại tìm thấy anh ta ở địa phủ không?

Cô ấy nhớ nhung tướng công của cô ấy? Người chết rồi,"tiền trần vãng sự nhất bút câu tiêu"1, đâu còn là tướngcông của cô ấy nữa?

1 Chuyệnđã qua ở kiếp trước chỉ một nét bút là xóa sạch.

Tôi phất áo đi thẳng, sau này Bát Bát lén lút đi thămcô ấy quay về nói với tôi, cô ấy ở địa phủ đi khắp nơi tìm tướng công, tìmkhông thấy, khóc rất thương tâm.

Thật là heo ngốc, trước đây khi là heo thì tìm chủnhân nhỏ của mình, biến thành người rồi, lại đi tìm tướng công.

Chỉ có điều khi cô ấy còn là heo thường bám lấy tôi,bây giờ thành người rồi, cô ấy lại sợ tôi. Trước đây cô ấy không biết nói, cònbây giờ lại là tôi không nói được.

Mỗi một người đều sẽ phải trả giá cho những việc mìnhlàm, đương nhiên tôi cũng vậy. Nói thật lòng khi tôi đưa Heo Con vào đường luânhồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi, tôi nắm rõ những hậu quả mình sẽphải gánh vác. Nhưng tôi không biết, hậu quả này lại khiến tôi phải thể nghiệmnỗi đau khổ sâu sắc nhất.

Nỗi đau khổ ấy, khiến tôi sau rất nhiều năm nhắc lại,vẫn thấy sợ hãi.

Tôi lại chọn một hộ gia đình để Heo Con đầu thai, lầnnày cô ấy không kháng cự, dưới sự dẫn dắt của Bạch Vô Thường, cũng giống nhưhồn phách khác, uống canh Manh Bà, đi lên đường luân hồi, làm người kiếp nữa.

Cô ấy lại một lần nữa chuyển thế, tôi sẽ lại có cơ hộinữa rồi phải không?

Đáp án là không.

Nhung mà kiếp này, tôi không đau khổ giống như kiếptrước nữa.

Tôi vẫn không nói chuyện được với cô ấy, nhưng lần nàytôi biết như thế nào có thể khiến cô ấy vui vẻ. Khi cô ấy trở về địa phủ, tôiđưa cô ấy đến đài Vọng Hương, cô ấy nhìn thấy tướng công và con cháu ở dươnggian rồi thì cười với tôi, tôi cảm thấy trong lòng chua chát.

Cô ấy hỏi tôi, có thể ở lại địa phủ đợi tướng công côấy không, cô ấy và tướng công đã hẹn nhau rồi, gặp lại nhau trên đường HoàngTuyền, sau đó cùng nhau đầu thai lại làm phu thê.

Tôi không kìm được gườm cô ấy, sau đó phất tay áo rờiđi.

Tôi chẳng muốn để bọn họ lại làm phu thê. Tôi rấtnhanh chóng lại lần nữa lựa chọn người nhà tốt cho cô ấy, để cô ấy lần thứ bachuyển thế làm người.

Ở kiếp này, tôi vẫn không có cơ hội.

Nhưng đã không quan trọng nữa rồi. Dù gì tôi có thểmãi mãi nhìn theo cô ấy, nhìn cô ấy dưới sự sắp xếp của tôi, vô lo vô nghĩsống, gả chồng sinh con, sau đó khi cô ấy già yếu chết đi, tôi lại tới đón côấy về.

Như thế thực sự cũng không tồi, tôi cứ nhìn theo cô ấynhư vậy, thế là được.

Lần này đi đón linh hồn của Heo Con, tôi không cho côấy cơ hội nói những điều khiến mình tức giận nữa. Tôi dẫn cô ấy thẳng đến chỗtạm cư của hồn phách, giao cho quỷ sai rồi rời đi. Tôi biết, quỷ sai sẽ chămsóc tốt cho cô ấy, cho đến khi tôi tìm được người nhà thích hợp lại để cô ấyđầu thai.

Kiếp thứ tư, tôi chẳng phí sức thử phá chú nữa, bởi vìtôi biết không thể nào thành công.

Có điều, hễ có cơ hội là tôi lại đi thăm cô ấy, cô ấynuôi một con chó nhỏ, rất yêu thích, luôn chơi cùng nó. Bát Bát cực kỳ ghét conchó kia, nó từng lén lút cắn đuôi con chó đó. Lúc ấy tôi đột nhiên nghĩ, nên đểBát Bát đi cắn tướng công của cô ấy một cái.

Cô ấy rất hạnh phúc, tôi hài lòng.

Trời đất đang thay đổi, tôi hy vọng mình có đủ nănglực để khiến hạnh phúc của Heo Con kéo dài mãi mãi.

Ở kiếp đó, năng lượng trời đất biến đổi, nhân gianthiên tai nhân họa không ít. Chỗ ở của nhà Heo Con sẽ có đại nạn, tôi giở mộtchút thủ đoạn, sắp xếp để bố mẹ cô ấy có được cơ hội làm ăn ở xa, cả nhà phảichuyển đi. Heo Con tránh được qua đại họa, tôi chỉ kịp thở phào một cái, rồisau đó đột nhiên ý thức được, thần tộc chúng tôi đang ngày một xa cách nhângian rồi.

Nỗi khổ của dân đen, ở cự ly xa xôi thế này, vị thầnnào có thể nhìn rõ được?

Thế là, bắt đầu từ kiếp đó, tôi thay đổi cơ cấu cán bộvà phân công ở địa phủ, từng chút từng chút khiến cho địa phủ gần hơn với nhângian. Gần hơn với loài người, chúng tôi sẽ làm được nhiều điều cho bọn họ hơn.

Đến kiếp thứ năm chuyển thế của Heo Con, cả địa phủchúng tôi chính thức dời đến nhân gian. Tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian họclấy phương thức sống của loài người, để tất cả người của địa phủ cùng nỗ lựchòa nhập vào cuộc sống mới chốn nhân gian.

Biến động năng lượng khiến cho yêu ma xuất hiện, côngviệc của chúng tôi càng lúc càng khó khăn, chúng thần đều đang ẩn thế, tin tứcchúng tôi có được càng ngày càng ít. Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng tôi cũngtra ra được, vận mệnh trời đất: Sáu trăm năm một kiếp nạn, vẫn đang luânchuyển. Tuy trận chiến năm đó, yêu ma thượng cổ bị trấn áp dưới mười tám tầngphong ấn, nhưng đại kiếp tới không thể thay đổi, cho nên, để chuẩn bị cho cơnđại kiếp lần này, chúng tôi còn hai trăm năm nữa.

Vào thời khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm giác chuyện cũnhư đang tái diễn, nhưng lần này không có Heo Con ngốc nghếch làm tiên phong mởđường nữa rồi.

Tôi bắt đầu tích cực tìm phương pháp cứu thế, với kinhnghiệm ở nhân gian nhiều năm như vậy, tôi ý thức được sự vĩ đại của trí tuệ vàsức mạnh loài người. Thời đại thay đổi, thần, ma, người sớm đã không còn phânđẳng cấp như ban đầu. Tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo, người và thần, sẽhợp tác chặt chẽ.

Kế hoạch này, vào kiếp thứ sáu của Heo Con, bắt đầuđược thực hiện.

Tôi sáng lập ra Tập đoàn Nhã Mã, kiếm được rất nhiềutiền trong nhân gian, sau đó lại dồn số tiền này cho sự nghiệp hàng ma phục yêutrừ ác cứu thế. Trong từng ngành nghề, tôi đều có nhân lực, mạng lưới của tôithu hút và trọng dụng rất nhiều hậu nhân của gia tộc hàng ma. Thời gian trôiqua thật nhanh, kỳ hạn sáu trăm năm chẳng mấy chốc sắp đến rồi, mà Heo Con lạikhông giống như năm kiếp trước nữa.

Ở trong kiếp này không chỉ có Heo Con thay đổi, còn cảA La nữa.

Từ sau sự việc lần đó, tôi và A La không còn tìm lạiđược tình cảm huynh muội hòa ái giống như lúc đầu, tôi kiên trì lập trường củamình, mỗi một kiếp đều bảo vệ Heo Con, từ xa dõi theo cô ấy, cảm thấy mình vẫnở bên cô ấy. Còn A La, tôi luôn cảm thấy không thích cách nghĩ của nó.

Nhưng tôi biết A La không có ác ý với Heo Con, nóthích Heo Con, nó ngưỡng mộ năng lực của cô ấy, chỉ là, chuyện nó hy vọng HeoCon làm, cùng với hy vọng của tôi, hoàn toàn đối lập nhau.

Heo Con ở trong kiếp thứ sáu, gặp phải phiền phức lớn.Vận mệnh của cô ấy khúc khuỷu, đột nhiên thay đổi. Vào lúc cô ấy học trung học,sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tôi không có cách nào suốt ngày ở bên cạnhbảo vệ cô ấy, tôi cũng không có thân phận thích hợp. Đã thế tôi còn không thểnói chuyện với cô ấy, không thể chạm vào cô ấy. Nếu như để cô ấy nhìn thấy taymình xuyên qua tay của tôi, xem ra sẽ làm cô ấy sợ chết khiếp.

Vào lúc này, A La nói, nó nguyện ý đi bảo vệ Heo Con.

Tôi biết đây là lời nói thật lòng của nó.

Thế là A La biến mình thành một cô gái trẻ, trở thànhbạn học của Heo Con. Bọn họ dính vào nhau như hình với bóng, dưới sự giúp đỡcủa A La, Heo Con bình yên trải qua mấy nguy hiểm nhất đó.

Đại kiếp sắp đến, tôi rất sợ không có cách nào bảo vệcô ấy chu toàn, thế là tôi lại hành động, tìm cách để bố mẹ Heo Con di dân.Nhưng nằm ngoài dự liệu của tôi, Heo Con không chịu xuất ngoại, cô ấy nhất địnhmuốn ở lại.

Hắc Bạch Vô Thường và các phán quan biết việc tôi luônluôn theo dõi Heo Con, rất nhiều người bàn tán sau lưng, nói tôi đã si mê mộtcô gái. Thực ra cũng chẳng thể nói bọn họ sai, chỉ có điều, bọn họ không hiểuđược một người độc đoán lại lạnh lùng như tôi đây, vì sao cũng biết đến tìnhcảm luyến ái.

Tôi nghĩ tôi không chỉ đơn thuần là đang yêu, tôi quenbiết Heo Con hơn một nghìn năm, thời gian dài như vậy, cô ấy dường như đã nhậpvào sinh mệnh của tôi rồi.

Tôi nhìn theo cô ấy, bởi vì tôi cần được nhìn thấy côấy.

Điều này có thể khiến tôi bình tĩnh và vui vẻ.

Tôi bảo vệ bên cạnh cô ấy, không chỉ đơn thuần làmnhiều điều vì cô ấy, mà cũng là để giúp bản thân mình nhờ đó mà có thêm sứcmạnh tiến lên.

Lưu luyến? Tôi chắc chắn tôi không lưu luyến. Ví dụ,bạn đến nói cũng không thể nói với cô ấy, bạn còn có thể lưu luyến gì đây?

Nhưng tất cả rào cản cuối cùng cũng bị phá bỏ.

Hôm đó, tôi đang ngồi ở tầng ba mươi tám của cao ốc ĐếCảnh mở cuộc họp thì nhận được điện thoại của Heo Con. Khi tôi bắt máy, bên đókhông nói gì, trái tim tôi đột nhiên đập mạnh, tôi thử lên tiếng, nhưng pháthiện mình không thể.

Thế là trước khi cô ấy nói ra câu đầu tiên: "Xinhỏi là anh Nghiêm phải không", thì tôi đã biết cô ấy là ai rồi.

Ông Trời hóa ra cũng có lúc mềm lòng, ông ấy đã buôngtha cho tôi rồi, ông ấy lại cho tôi hy vọng mới lần nữa.

Tôi phát hiện mình có thể phát ra được âm "Vâng",sau đó tôi lại có thể nói: "Tôi là Nghiêm Lạc".

Tôi, sau hơn sáu trăm năm kể từ lần đầu tiên đưa HeoCon vào đường luân hồi, cuối cùng đã có thể nói chuyện được với cô ấy rồi!

Có lẽ vì sinh sống với loài người quá lâu, nên tôi đãtrở nên tham lam như bọn họ, có được một chút, liền hy vọng có được nhiều hơn.Nhưng, hình phạt trong suốt sáu trăm năm này luôn khiến tôi sợ hãi.

Đúng vậy, cứ coi như tôi có thể nắm giữ sinh tử, nhưngtôi vẫn cảm thấy sợ hãi. Cho nên tôi không dám tới gặp cô ấy, nhưng cuối cùngtôi vẫn không kiềm chế được, đi lần này, tất cả mọi việc đều thay đổi.

Tôi còn có thể ôm cô ấy!

Cái ôm này, đối với tôi mà nói, so với vương vị địaphủ còn đáng quý hơn. Tôi biết, tôi không thể buông cô ấy ra lần nữa, sự trừngphạt của sáu trăm năm cuối cùng sắp kết thúc.

Nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi, đại kiếp trời đất sắpđến, năng lực khác lạ của Heo Con vẫn còn, chúng thần sắp thức tỉnh, yêu macũng sắp vây tới. Heo Con của tôi, có phải sẽ lại gặp kiếp nạn không?

Không thể ngăn vận mệnh, nhưng bất ngờ lại có cơ xoaychuyển.

Tôi không còn là Diêm La của sáu trăm năm trước, vậnmệnh luân chuyển, mà tôi cũng đã thay đổi, tôi trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Tôi muốn bảo vệ cô ây, tôi muốn ở bên cô ấy.

Heo Con của tôi, thê tử của tôi!

Hạnh phúc sở dĩ quý báu vì nó khó cầu được, khôngnhững khó cầu, mà còn rất ngắn ngủi.

Thế nhưng vô số đoạn ngắn ngủi đó hợp lại với nhau,lại có thể tổ hợp thành hạnh phúc vĩnh hằng.

Tôi là Nghiêm Lạc, vua của địa phủ.

Thực ra câu chuyện của tôi rất đơn giản, chẳng qua làtừ không để tâm đến yêu thích, sau đó thì ghét bỏ, căm giận, lợi dụng lừa dối,rồi cuối cùng lại áy náy thương xót, yêu thương đến nỗi không thể thoát ra.

Thật sự rất đơn giản.

Chỉ là, yêu rồi mà thôi.

HẾT.